Lăng Nhược Tịch cực kỳ nhàm chán, nhẩm tính thời gian, khó khăn lắm mới đợi được đến mười giờ, dù có chút gấp gáp nhưng vẫn chạy vào nhà bếp làm mấy món ngon miệng, sau đó chọn một cái váy trắng cạp cao bó sát người, ăn mặc thật xinh đẹp mang cơm trưa đến cho Cung Thuỵ Thần.
Đáng tiếc lần này cô dày công ăn mặc như thế lại bị người nào đó chê bai, lý do là váy chật quá anh không "ra tay" được.
Sáng sớm du͙© vọиɠ bị đè nén, Cung Thuỵ Thần sau khi thấy cô vào cửa lập tức không nhịn được dục hỏa bùng cháy, không nói hai lời, ôm cô ném lên giường bên trong phòng nghỉ, sau đó đè người lên, hôn cô điên cuồng, vừa hôn vừa đưa tay lần mò xuống bên dưới, nhưng anh không ngờ rằng bộ váy xinh đẹp trên người cô lại trở thành vật cản trở, bởi vì bó sát cho nên anh không cách nào vói tay vào trong được.
Hết cách, Cung Thuỵ Thần đành phải dừng lại, không nhịn được kéo khóa sau của cô, lúc này cái miệng nhỏ nhắn của Lăng Nhược Tịch mới có thể tự do thở hổn hển, cô gắt giọng: “Đồ xấu xa, biết anh bảo em mang cơm đến là không có ý gì tốt hết đó.”
“Vậy mà em còn đến đấy thôi.” Cung Thuỵ Thần chọc cô. Du͙© vọиɠ của anh lúc này còn chưa được giải trừ, cứng rắn vẫn không mềm được, cho nên sức chiến đấu rất mạnh, một câu nói của anh làm Lăng Nhược Tịch nghẹn họng cả nửa ngày không nói được gì.
Đợi đến khi phản ứng kịp thì toàn thân trên dưới đều bị lột sạch sẽ rồi, hai chân cũng bị tách ra, khe huyệt nhỏ bên dưới đột nhiên có hai ngón tay chen vào, khuấy đảo không chút nương tay.
“A…” Một chiêu lấy mạng, Lăng Nhược Tịch không còn nhớ đến chuyện phản kích nữa, kẹp chặt hai chân lại, bấu chặt eo anh, gương mặt đỏ ửng nũng nịu rêи ɾỉ: “Anh nhẹ chút đi…”
“Cưng ơi, thích không?” Anh cúi người, liếʍ lấy vành tai mỏng manh của cô, thổi hơi thở nóng bỏng vào tai cô, tăng thêm vài phần ám muội.
“Ưm…” toàn thân Lăng Nhược Tịch nóng lên, mềm nhũn ra, thân thể nhạy cảm run nhẹ mặc anh đùa bỡn.
“Chậc chậc, chặt quá, thả lỏng một chút đi em, đã làm bao nhiêu lần rồi, có phải nhà tranh lâu ngày đóng mạng nhện đâu mà sao vẫn chặt như lần đầu tiên vậy.” Anh khàn giọng thủ thỉ bên tai cô vừa rút ngón tay ướt nhẹp ra khỏi huyệt nhỏ sau đó lại chật vật cắm vào.
“Ôi.” Lăng Nhược Tịch bị anh chọc khuấy làm cho mê muội, nghe thấy anh nói vậy, cô bất mãn phì phò phản bác: “Anh mới là nhà tranh đóng mạng nhện thì có.”
Cung Thuỵ Thần nghe được lập tức vui vẻ hẳn lên, hôn môi cô một cái, sau đó giọng nói càng mang theo mập mờ : “Đúng vậy, huyệt nhỏ của cục cưng không phải là nhà tranh bỏ hoang mà là báu vật, khiến cho anh thèm muốn chết.”
“Anh có thể… Đừng nói nữa hay không?” Lăng Nhược Tịch đầu hàng, đỏ mặt cầu xin.
Cung Thuỵ Thần yêu nhất là giọng nói thẹn thùng của cô, huống chi khe huyệt bên dưới của cô cũng rất phối hợp, xấu hổ mấp máy đóng mở.
Cung Thuỵ Thần chợt cảm thấy máu trong người sôi trào lên, không cách nào kiềm chế được nữa, rút ngón tay ra ngoài, gập chân cô thành chữ M, đỡ lấy thanh sắt sớm đã hun nóng vào nơi cửa huyệt xinh xắn, nói với giọng khàn khàn: “Không nói thì anh làm là được.” Vừa nói anh vừa đẩy du͙© vọиɠ ngang ngược to lớn của mình vào trong đường hành lang trơn trượt của cô.
“Ối…” Trong nháy mắt cô bị sự căng trướng làm cho khó chịu, Lăng Nhược Tịch kêu lên một tiếng, hai chân quẫy đạp lung tung. Vách thịt bên trong hoa huyệt không ngừng co thắt vây chặt lấy to lớn của anh.
Hung vật dưới thân Cung Thuỵ Thần bị xoắn rất thoải mái, không khỏi đẩy vào, mỗi lần đều cắm đến tận cùng gốc rễ, anh dùng sức va chạm điểm nhạy cảm sâu bên trong cô.
“Á….” Lăng Nhược Tịch không chịu được rên lên từng hồi, nước mật tràn lan từ khe huyệt nhỏ chảy ra không ngừng.
Nghe được tiếng kêu rên kiều mị của vợ yêu, Cung Thuỵ Thần dường như càng thêm hưng phấn, anh thở dốc nặng nề hơn, gậy sắt nóng bỏng lại phình to thêm vài phần, một tay anh nắm lấy bầu ngực mềm mại của cô mà xoa nắn, còn một tay lại lần dò xuống cửa hoa huyệt, tìm được tiểu hoa châu nhạy cảm, nặng nhẹ mà bóp lấy nó.
“Ưm, đừng mà…. Sâu quá….Á…” Anh đột nhiên thay đổi góc độ, đâm thẳng vào miệng tử ©υиɠ, chín cạn một sâu xông vào. Hoa tâm mềm mại bị anh mở cửa, nghênh đón những cú chọc phá của anh, vừa đau vừa sướиɠ.
Lăng Nhược Tịch mất kiên nhẫn bắt đầu giãy giụa, cô muốn thoát khỏi sự đau đớn đầy sung sướиɠ này, cô nhích về phía trước một chút, hung khí thô to của anh lại đẩy theo, càng thêm phần hung mãnh đâm vào sâu trong cô. Cô tránh né, anh lại đuổi theo.
Cuối cùng, Cung Thuỵ Thần không kiên nhẫn chơi trò em chạy anh bắt nữa, anh bế cả người cô lên, đè cô lên vách tường, giữ chặt mông nhỏ của cô, toàn bộ côn ŧᏂịŧ kéo ra ngoài rồi lại hung ác cắm vào trong, thẳng đường xâm chiếm cửa tử ©υиɠ mềm mại của cô, anh dùng sức nghiền nát nó, sau đó lưu luyến rút ra ngoài, ngay trong tiếng thét chói tai của cô, anh lại hung hăng cắm vào trong, lần sau so lần trước càng mạnh hơn, gần như anh muốn đẩy bay cô ra ngoài.
Lăng Nhược Tịch cảm giác cả người đã bị anh chọc thủng rồi, có lẽ do bị anh đè chặt cho nên không cách nào nhúc nhích được. Cô hoảng sợ, bắt đầu yếu ớt cầu xin: “Chồng ơi, ông xã tốt của em, anh trai tốt của em, tha cho em… Ưm… Nhẹ nhẹ chút… Hư… Sâu quá… Á em bị anh.. Ưm… Đâm chết rồi…Ư a”
Nhìn hai mắt cô mê loạn, da thịt trắng ngần vì tìиɧ ɖu͙© mà ửng đỏ, cái miệng nhỏ nhắn thì rêи ɾỉ kêu la, khe huyệt nhỏ bên dưới cũng bị anh ra vào mà vang ra tiếng nước nhóp nhép, cảnh tượng này thật sự là dâʍ đãиɠ mê người.
“Cục cưng ngoan, chồng đây… Đúng là anh muốn đâm chết em đấy.” Anh vừa dứt lời, lập tức kéo mãnh thú của mình ra ngoài, sau đó nhắm vào hoa tâm, nặng nề đâm mạnh vào trong. Chọc cô điên đảo hồn phách, rêи ɾỉ từng tràng dài mang theo sung sướиɠ tiết ra ngoài.
Cung Thụy Thần còn chưa đủ sảng khoái, giữ chặt cái mông của cô, con quái vật của anh tựa súng đại liên, không ngừng ra vào trong khe huyệt nhỏ đang còn cao triều của cô. Va chạm làm như vô tận, từng đợt sóng nước trong suốt theo bắp đùi cô chảy dài xuống dưới, trong khe huyệt nhỏ kɧoáı ©ảʍ không dừng, làm cô khóc thét lên, hoa huyệt co rút, cắn chặt lấy quái vật đang còn điên cuồng bên trong.
Đột nhiên, anh ra đòn mạnh hơn, đâm sâu vào tận tử ©υиɠ của cô, từng đợt tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun trào ra bên trong hoa tâm non mềm, nóng bỏng đến mức làm Lăng Nhược Tịch run rẩy kịch liệt hồi lâu.
Cung Thuỵ Thần chặn cửa hoa huyệt, thở dốc sảng khoái một hồi, sau đó mới rút phân thân ra ngoài, ôm cô vào phòng tắm, vừa đi vừa trầm giọng hỏi: “Hôm nay còn kỳ an toàn không em?”
Lăng Nhược Tịch nằm trên người anh thút thít khôi phục tinh thần, vừa muốn trợn mắt với anh: Bây giờ mới nhớ để hỏi sao, có phải là muộn rồi hay không?
Có lẽ là cô bây giờ toàn thân bủn rủn không chút sức, lười nói chuyện thế nên chỉ ừ một tiếng coi như trả lời, mặc anh ôm cô đứng dưới vòi sen, cầm vòi nước giúp cô rửa sạch.
Mới bắt đầu thì Cung Thuỵ Thần còn có chút chăm chú, tay anh vuốt ve tay cô, rồi vai, rồi lưng, rồi vuốt đi khắp toàn thân, làm cho đau nhức trên người Lăng Nhược Tịch vơi đi không ít, nhưng anh tắm một hồi rồi lại không yên. Bàn tay to lớn của anh chỉ để ý đến ngực cô, vuốt ve, kɧıêυ ҡɧí©ɧ, sau đó lại một đường lần mò xuống thẳng bên dưới.
“Không được… Xin anh đó…”
“Thả ra.. Đồ háo sắc….”
“Ối… Anh…. Em sẽ nổi giận đó…”
Lăng Nhược Tịch vừa xin vừa mắng nhưng lực uy hϊếp thì chẳng thể ngăn được động tác của người nào đó.