Một tuần, hai tuần... rồi ba tuần lại trôi qua. Thằng Nguyên không còn gặp lại cô gái xinh đẹp kỳ lạ ấy một lần nào nữa. Nó không còn hi vọng gì gặp lại cô gái, và nó lại đi đánh rọ tôm như ngày xưa. Vẫn là những buổi sáng sớm, những ngày mưa rét hoặc sương mù dầy đặc quen thuộc nhưng thiếu đi sự xuất hiện của một người con gái làm thằng Nguyên có chút hụt hẫng.
Sau hai tháng trôi qua, thằng Nguyên cảm thấy như mất đi một thứ gì đó thuộc về nó, một cảm giác của sự pha trộn giữa nỗi buồn, sự thiếu hụt và một chút nhung nhớ. Đôi khi thằng Nguyên tự nhủ:
" Không gặp lại người con gái ấy cũng tốt, nếu cô ta là yêu tinh thì mình gặp lại có lẽ sẽ gặp nguy hiểm. Còn cô ta là người thực thì mình cũng không có một chút cơ hội với người con gái xinh đẹp như vậy. Vậy tại sao mình vẫn mơ mộng làm gì, phải tỉnh giấc mộng này thôi."
Thoáng một cái mà đã gần tới Tết Nguyên Đán, một số hộ gia đình đã chuẩn bị mang những sản vật ngày Tết ra chợ bán. Những người đi làm ăn xa nhà cũng dần dần trở về quê đón Tết. Con bé Ly cũng vậy, nó được nghỉ Tết dài, vì thế nó về từ khá sớm.
Chỉ vài tháng thằng Nguyên không gặp con bé nhưng con bé đã thay đổi hẳn. Con bé biết ăn mặc diện hơn, nói chuyện rất giống những người có học thức. Nhưng một điều thay đổi lớn nhất ở con bé Ly là cách cư xử khi nói chuyện và tiếp xúc với thằng Nguyên.
Con bé không còn tự nhiên vô tư như trước, cũng không được thân thiết như trước. Giờ đây có một khoảng cách vô hình giữa hai đứa. Thằng Nguyên cảm nhận được rất rõ nhưng nó không nói ra, nó hiểu vị trí của nó ở đâu vì thế dù có sự nghi hoặc nhưng nó lựa chọn im lặng và chấp nhận.
---------------------------------------------------------------------
Vài ngày sau hôm con bé Ly về thì bà Cả nói chuyện với thằng Nguyên:
-- Nguyên à, con biết chuyện gì không?
-- Chuyện gì hả mẹ?
-- Con bé Ly có bạn trai, cậu ấy hôm nay về tận nhà tìm nó.
-- Sao mẹ biết?
-- Xóm mình đang đồn ầm lên kia kìa. Nghe nói cậu thanh niên ấy là người xã bên, cũng học ngành y nhưng là đại học. Thấy bảo gia đình cũng khá giả mà gia giáo lắm.
-- Vậy ạ. - Thằng Nguyên trả lời giọng trùng xuống.
-- Ly nó chơi thân với con mà con không biết gì à?
-- Từ lúc con bé về nhà ăn Tết, con mới gặp con bé có một lần, cũng không kịp nói chuyện được nhiều.
Bà Cả thở dài:
-- Ừ, nhà người ta đều khá giả lại có học mình sao chơi được với họ. Thôi con cũng hạn chế qua lại với con bé Ly đi, không họ lại hiểu nhầm mình.
-- Vâng con hiểu ạ.
Thằng Nguyên biết bà Cả lo lắng nếu nó cứ thân thiết với con bé Ly thì mọi người sẽ nói gia đình nó là đũa mốc đòi chòi mâm son. Hồi bé thì có thể vô tư chơi với nhau, đến khi trưởng thành rồi thực sự có quá nhiều rào cản giữa hai đứa. Chưa nói chuyện yêu nhau, dù làm bạn bè còn bị rèm pha ngăn cấm nữa là.
---------------------------------------------------------------------
Mãi đến ngày 30 Tết thằng Nguyên mới có cơ hội nói chuyện với con bé Ly. Lần này con bé có vẻ ngập ngừng, thằng Nguyên đi thẳng vào vấn đề:
-- Nghe nói hôm trước em có bạn trai về thăm.
-- Sao anh biết?
Thằng Nguyên cười nói, nó muốn tạo không khí thoải mái:
-- Anh nghe mọi người nói vậy, xóm mình, làng mình thì làm gì có chuyện gì giấu được.
Con bé Ly tỏ vẻ giải thích:
-- Anh ấy với em chỉ là bạn thôi. Anh ấy gặp em lúc đi thực tập, cùng quê lại cùng học ngành y vì thế cũng thân hơn những người khác.
Thằng Nguyên biết nó với Ly không là gì cả, chỉ là anh em hàng xóm chơi với nhau từ nhỏ. Nó chưa bao giờ nghĩ đến chuyện trèo cao, nhưng dù sao cảm giác khi nghe những chuyện này cũng không vui vẻ gì. Thằng Nguyên không biểu hiện gì ra ngoài, nó vui vẻ nói:
-- Vậy cũng tốt, dù sao có thêm một người bạn để giúp đỡ lẫn nhau.
Con bé Ly thấy thằng Nguyên vui vẻ, nó hỏi:
-- Anh nghĩ vậy thật à?
-- Thật chứ sao không, em thân con gái đi học xa nhà có người giúp đỡ chăm sóc là việc tốt mà.
Con bé Ly nhìn về phía xa xăm:
-- Vâng, anh ấy rất tốt với em.
Thằng Nguyên chợt thấy buồn buồn, nó tìm cách tránh né:
-- Thấy em được như vậy là vui rồi, thôi anh bận việc rồi, ngày Tết nhiều việc quá. Gặp em sau nhé.
-- Vâng, em chào anh.
Không còn sự vô tư, không còn sự chia sẻ khi thằng Nguyên và con bé Ly nói chuyện nữa. Thay vào đó là một khoảng cách do chính hai đứa tạo ra. Có thể chúng có tình cảm với nhau, nhưng hiện tại thì tình cảm ấy chưa đủ lớn, chưa đủ để hai đứa thổ lộ và vượt qua rào cản để đến với nhau. Cả hai quay đi trong nỗi buồn man mác như mất đi một điều gì đó vốn thuộc về mình.
---------------------------------------------------------------------
Những ngày đầu năm thằng Nguyên bận rộn với việc đi lễ, đi hầu. Nó gần như quên luôn cả con bé Ly, đến khi nó rảnh rỗi nghĩ đến thì con bé Ly đã đi học mất rồi. Vậy là hai đứa sẽ rất lâu mới có cơ hội gặp lại nhau, vì nghe ông bà Khá nói con bé Ly sẽ học đến hè mới về.
Những tháng ngày buồn bã cô đơn lại quay trở lại với thằng Nguyên, làng Đình Long nhiều người như vậy mà thằng Nguyên không có lấy một đứa bạn thân. Bạn bè trang lứa con gái thì đã lấy chồng có con hết, con trai một số đi bộ đội, một số cũng đã có gia đình. Thằng Nguyên cảm thấy số phận nó thật sự quá hẩm hiu, từ nhỏ mồ côi cha, làm con cầu con xin mới có thể sống sót được. Lớn lên được một người con gái gọi là thanh mai trúc mã thì sớm rời xa nó. Rồi có một cô bé hàng xóm thân thiết thì cũng đi xa, tương lai có lẽ cô bé không còn gặp lại nó nữa, có gặp cũng không còn thân thiết nữa rồi.
Mùa xuân đến, cỏ cây tươi tốt tràn đầy sức sống nhưng thằng Nguyên thì không, nó lặng lẽ ngồi trên Đồi cây Sanh nhìn về phía con sông. Thằng Nguyên nhớ lại những kỷ niệm cũ, những kỷ niệm hồi nhỏ với đám bạn, rồi kỷ niệm với Như ở tuổi lớn hơn, và gần đây là con bé Ly, à còn cô gái nó gặp ở bờ sông nữa. Cô gái ấy xinh đẹp ấy cũng thật đặc biệt, đã lâu rồi kể từ lần cuối thằng Nguyên gặp cô ta mà nó vẫn không thể quên cô gái ấy. Không biết đây có phải là đa tình không mà nó lại nhớ nhiều cô gái đến như vậy, nó thở dài buồn bã.
Càng suy nghĩ nhiều, càng đắm chìm trong nỗi nhớ bao nhiêu thì thằng Nguyên càng trở nên chán nản. Nó bắt đầu đổ tại cho số phận, tại sao số phận nó lại làm con nhà thánh, tại sao nó lại có kiếp phải cứu nhân độ thế... tất cả đều khiến bản thân nó chịu nhiều thiệt thòi. Từ những suy nghĩ ấy đâm ra thằng Nguyên tiêu cực hơn, nó bắt đầu bỏ bê việc cúng lễ. Bà Cả nhiều lần nhắc nhở:
-- Con làm sao vậy? Tại sao dạo này bỏ bê việc cúng lễ? Con có biết làm vậy sẽ bị các ngài trách phạt không?
-- Mẹ à? Số con khổ lắm rồi, liệu còn điều gì khổ hơn nữa không mẹ?
-- Con đừng nói vậy, con giữ được mạng này đã là may mắn lắm rồi. Nếu trời Phật không thương thì con đã chết từ nhỏ rồi.
-- Chẳng thà chết đi cho nhẹ nhõm mẹ ạ.
-- Mẹ cấm con không được nói vậy, con còn trẻ, còn tương lai phía trước. Không được nghĩ vớ vẩn nghe chưa, nghe mẹ đi, mẹ đã trải qua những khó khăn còn lớn hơn con rất nhiều lần mà mẹ vẫn phải sống đó thôi...
Bà Cả khuyên nhủ thằng Nguyên rất nhiều, thằng Nguyên khi ấy chỉ biết gục xuống khóc. Nó buồn thực sự, chán thực sự nhưng cũng đành chấp nhận số phận hẩm hiu.
____________________________________________ #Ngôi_Làng_Linh_Thiêng
Facebook tác giả:
https://www.facebook.com/vanba.nguyen.5074
____________________________________________
Xuân qua hè đến, thời tiết oi bức khiến con người trở nên khó chịu cả về thể xác lẫn tinh thần. Thằng Nguyên bên ngoài vẫn cố gắng bình thường nhưng bên trong nó như một người đã chết, nó cảm thấy cuộc sống thật vô vị không có niềm vui. Bỏ bê việc lễ bái khiến thằng Nguyên còn hay bị đau ốm thất thường, có khi đang khoẻ mạnh bình thường sáng hôm sau dậy đã ốm luôn được. Những điều ấy càng làm cho nó trở nên chán nản bi quan.
Mùa hè cũng là lúc học sinh được nghỉ hè, con bé Ly cũng vậy, nó nghỉ hè và trở về quê. Thời gian qua nó ở thủ đô học xa nhà thiếu thốn tình cảm lại gặp sự nhiệt tình chăm sóc của anh chàng đồng hương học đại học y vì thế dần dần cũng nảy sinh tình cảm. Lần này con bé Ly nghỉ hè về quê mang theo nhiều đồ đạc lại được chàng trai ấy giúp đưa về tận nhà.
Ông bà Khá cũng rất quý cậu bạn trai của con gái mình, có ý tác hợp cho hai đứa thành một đôi. Được sự hậu thuẫn từ ông bà Khá tất nhiên chàng trai ấy quá thuận lợi trong việc chinh phục con bé Ly. Tin đồn nhanh chóng lan truyền khắp làng Đình Long, nhiều người nói rằng chỉ cần hai đứa ra trường thì lập tức làm đám cưới.
Thằng Nguyên cũng nghe được tin đồn về chuyện của con bé Ly, nó tuy có chút buồn nhưng không bất ngờ. Gia đình người ta môn đăng hộ đối có quá nhiều thứ thuận lợi để tác hợp đôi trẻ với nhau. Mặt khác khi xa nhà con gái có người chăm sóc thì nảy sinh tình cảm cũng là điều dễ hiểu.
Từ ngày con bé Ly về thì thằng Nguyên cũng chưa có cơ hội gặp. Thằng Nguyên có cảm giác như con bé muốn tránh mặt nó, nhiều lần vô tình gặp ngoài đường mà con bé cũng chỉ chào rồi nhanh chóng đi mất chứ không hề nói với nhau câu nào. Cứ như vậy cả hai dường như ngày càng xa cách. Chẳng mấy chốc mà kỳ nghỉ hè cũng qua đi, con bé Ly phải trở lại trường học. Trước khi đi nó để lại cho thằng Nguyên một lá thư.
---------------------------------------------------------------------
" ... Em đã từng thích anh, từng hi vọng anh sẽ là người chủ động trong chuyện tình cảm. Nhưng không, anh luôn coi em chỉ là đứa em gái bé bỏng. Rồi em đi học xa nhà, có một chàng trai rất tốt với em, anh ấy còn được lòng cả bố mẹ em. Ngày Tết em gặp anh, em đã hi vọng anh sẽ vì chuyện ấy mà nổi giận ghen tuông hoặc đại loại như vậy. Nhưng không, anh không phản ứng gì cả mà còn muốn em được người ta chăm sóc. Khi ấy em thực sự rất thất vọng, em đã suy nghĩ rất nhiều. Bố mẹ em lại rất ủng hộ chàng trai kia, em lại không có hi vọng gì ở anh, vì thế em đã lựa chọn quên anh và chấp nhận tình cảm của người ấy. Anh đừng giận em, cũng đừng buồn, hãy luôn coi em là con bé hàng xóm của anh, em cũng sẽ coi anh là anh hàng xóm ngày nào.... Cuối cùng em chúc anh mạnh khỏe, sớm tìm được người mình yêu...."
Đọc xong lá thư dài cả hai mặt giấy thằng Nguyên có nhiều cảm xúc hỗn độn. Nó giận bản thân mình đã vô tình để mất một người con gái tốt, nhưng nó vui cho con bé vì đã tìm được người phù hợp... nhiều cảm xúc khác nhau tồn tại trong một người khiến thằng Nguyên như muốn phát điên. Nó nửa muốn cười nửa muốn khóc, miệng thì mỉm cười mà nước mắt lại lăn dài trên má.
---------------------------------------------------------------------
Vốn dĩ thằng Nguyên đã chán nản với cuộc đời của nó, nay lại càng chán nản hơn. Nó ngẫm ra " đúng là bản thân mình không thể giữ được người con gái nào bên cạnh. Số phận mình có lẽ cả đời mãi mãi như vậy, chẳng lẽ phải đi tu thì mới được yên sao".
Sau một thời gian bị ốm đau hành hạ, rồi tinh thần sa sút khiến thằng Nguyên gầy gò xanh xao không còn sức sống. Bà Cả ngày đêm lo lắng những không có cách nào thay đổi được. Thằng Nguyên không muốn thấy mẹ nó phải lo nghĩ nhiều, nó có một quyết định táo bạo đấy là đi tu. Số phận nó chỉ có đi tu mới được yên ổn, còn không thì mãi mãi vẫn cứ long đong lận đận như vậy.
Ngày hôm ấy thằng Nguyên để lại một lá thư dài cho bà Cả, nó lặng lẽ rời khỏi nhà từ lúc trời chưa sáng để đi đến chùa của Sư thầy với hi vọng thầy sẽ cạo đầu nhận nó vào chùa. Thăng Nguyên không đi xe đạp, mà nó đi bộ, nó muốn đi bộ để cho tinh thần được thư thái, đầu óc được thoải mái trước khi quy y cửa Phật.
Trời tờ mờ sáng, thằng Nguyên lững thững trên bờ đê vắng vẻ bỗng có tiếng gọi sau lưng:
-- Anh đi đâu vậy?
Thằng Nguyên dừng lại, nó quay đầu lại nhìn, ngay phía sau nó là một người con gái. Cô ta không hiểu xuất hiện sau lưng nó từ khi nào mà nó không hề nghe thấy tiếng bước chân. Ở khoảng cách gần, thằng Nguyên có thể lờ mờ nhận ra khuôn mặt xinh đẹp của cô gái ngày nào, đã một năm trôi qua tưởng như nó đã quên đi gương mặt ấy, vậy mà không phải, nó vẫn còn nhớ:
-- Là cô à? Rất lâu rồi tôi mới gặp lại cô.
-- Anh vẫn còn nhớ được tôi sao?
-- Còn nhớ.
-- Vậy tức là chưa thể dứt với hồng trần, sao còn có ý định đi tu.
Thằng Nguyên há hốc mồm kinh ngạc, nó không thể ngờ cô gái ấy biết ý định ngày hôm ấy của nó. Nó tin chắc rằng đây là một yêu nữ, một yêu nữ thực sự rất mạnh. Thằng Nguyên chưa kịp phản ứng gì thì cô gái tiếp lời:
-- Anh nên trở về nhà thì hơn. Anh có đi tu thì cũng tự mình phá bỏ thôi.
Thằng Nguyên hít một hơi thật sâu cố gắng giữ bình tĩnh, rồi nó hét to để che đi sự lo lắng:
-- CÔ LÀ Aiiii ... !!!
Cô gái không hề tỏ thái độ gì, cô ta vẫn nhẹ nhàng:
-- Tôi là ai quan trọng với anh vậy sao?
Thằng Nguyên đã bình tĩnh hơn, nó nghĩ rằng người con gái này sẽ không hại nó:
-- Đúng vậy.
-- Anh nghĩ tôi là gì thì tôi sẽ là thứ đó. Giờ tôi phải đi rồi, anh trở về nhà đi.
Cô ta nói rồi quay người đi, thằng Nguyên muốn đuổi theo nhưng chân nó như bị đông cứng không thể nhấc lên được, miệng nó cũng không thể thốt lên trời. Một cảm giác bất lực hiện hữu trong đầu.
---------------------------------------------------------------------
Một lúc sau thằng Nguyên mới bình thường trở lại, nó gục xuống đất thốt lên:
-- Trời ơi ! Chẳng lẽ số phận con éo le như vậy sao. Muốn quy y cửa Phật mà cũng bị ngăn cản.
Thằng Nguyên thất vọng đến tột cùng, nó không thể đi tu, cũng không thể trở về nhà. Trong lúc quẫn trí nó nghĩ đến cái chết "Phải, chết là hết". Nghĩ là làm, thằng Nguyên lững thững ra phía con sông, nhưng nó là người bơi lội giỏi, có nhảy xuống sông cũng không thể chết được. Vì thế thằng Nguyên tìm một tảng đá lớn ở bờ sông rồi hì hục bê ra gần chỗ nước sâu, nó lấy dây buộc đá vào người, sau đó ngước mặt lên trời nói:
" Xin lỗi mẹ, xin lỗi tất cả mọi người, con phải đi đây, chấm hết tất cả từ đây. Sẽ không còn đau khổ nào nữa. Vĩnh biệt ".
TÙM...
Một tiếng động lớn phát ra khi thằng Nguyên bê theo viên đá nhảy xuống sông. Vậy là tất cả đã kết thúc, mọi chuyện sẽ theo hòn đá xuống dưới lòng sông !!!
-Hết-