Lưu Manh Phố Đêm

Chương 59: Lưu manh và biển (2)

Nhân lúc Lâm Đại Minh buông lỏng, Cố Thương ngay tức khắc đẩy mạnh hắn ra co giò chạy nhanh về phía cửa. Gấp gáp vặn chốt toan bỏ trốn, nhưng vặn thế nào cũng không tài nào mở nổi. Cô hoang mang ra mặt, không biết vì nguyên nhân gì mà cánh cửa này không hề nhúc nhích khỏi bản lề.

Tiếng cười châm chọc vang lên, theo sau là tiếng lách cách của kim loại. Cố Thương dừng lại hành động vô nghĩa của mình lúc này, theo bản năng quay người lại. Sắc mặt cô tối đi khi trông thấy chùm chìa khóa đang rung lắc trên tay Lâm Đại Minh, tay nhỏ siết lại thành quyền.

Cố Thương: "Sao anh có được chìa khóa?"

Lâm Đại Minh đi về phía kệ tủ giữa hai giường, cầm điều khiển mở điều hòa. Thích thú cười khẩy, nhàn nhạt nói: "Cưng thật mất cảnh giác, lại để quên chìa khóa còn cắm ngoài cửa."

"..."

Cố Thương hậm hực đi về phía giường, ngồi phịch xuống đệm bực bội nói: "Một trai một gái chung phòng khách sạn còn ra thể thống gì, anh không đi tôi đi!"

"Em quên tôi hiện giờ đang là cấp trên của em à?" Lâm Đại Minh ngồi xuống giường đối diện Cố Thương, mỉa mai nói. Sau đó, ngả người ngã nằm xuống thảnh thơi khép mắt, hàng mi dài che phủ đôi con ngươi đen như ngọc ngập tràn thích thú, hững hờ nói tiếp: "Ngoan ngoãn một chút, nếu không muốn mất lương."

"Anh dám!" Cố Thương đứng phắt dậy, vớ ngay túi xách bên cạnh vứt mạnh vào người Lâm Đại Minh. Nhưng trước khi chiếc túi bay vào mặt hắn, hắn đã thản nhiên dùng tay không đỡ lấy. Cô càng thêm tức, hậm hực ngồi xuống giường trở lại: "Tôi chẳng làm gì sai cả, dù anh có là giám đốc cũng không thể trừ lương tôi một cách vô lý được!"

"Em có thể thử."

Cố Thương lặng im một hồi. Thằng cha này bình thường là lưu manh chuyên làm những chuyện phạm pháp còn được nhận vào đây làm, không những thế còn được làm quản đốc bộ phận. Với bản lĩnh của hắn, trừ khi hắn không muốn thì không chuyện gì hắn không thể làm. Hơn nữa, ở đây cũng có hai giường, điều kiện có thể coi như không quá tệ.

"Giường ai người đấy nằm, anh đừng lên cơn giở trò đồϊ ҍạϊ với tôi."

Lâm Đại Minh mở hờ mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ra chiều nghiêm túc của Cố Thương, nhịn không được phì cười thành tiếng. Hắn cứ như vậy cười tới khi Cố Thương nhíu mày khó chịu mới ngừng lại. Nhưng vẫn yên lặng quan sát.

Cố Thương nói thêm: "Còn nữa, chốc nữa, hoặc là anh ra ngoài trước hoặc là tôi ra trước. Tôi không muốn bị người khác bàn tán."

Lâm Đại Minh chống tay xuống nệm nâng mình ngồi dậy, môi mỏng khép mở nhịp nhàng: "Cũng được, chỉ cần em ngủ cùng giường với tôi."

"Nằm mơ đi!"

Bất chợt, điện thoại Cố Thương ở trong ví kêu lên. Ánh mắt đen như ngọc của Lâm Đại Minh sáng rỡ tia nham hiểm, nhìn Cố Thương như kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Đúng như dự đoán, với cái tính cách như con lửng mật Châu Phi, cô đã hùng hổ đứng dậy đi tới cầm ví từ tay Lâm Đại Minh giật lại.

Chỉ có điều, lửng mật tuy hung hăng nhưng không phải là đối thủ của những con thú lớn. Ví chưa giật được, nhưng Cố Thương đã bị Lâm Đại Minh kéo tay ngã xuống giường. Hắn nhẹ nhàng đảo mình, đè lên người cô.

"Bỏ ra, đồ điên!"

Lâm Đại Minh cười khẩy, một tay ấn chốt mở ví lấy điện thoại Cố Thương ra. Một số lạ. Cố Thương liếc mắt nhìn thoáng qua màn hình, ngay tức khắc gắt lên: "Trả đây!"

Mắt Lâm Đại Minh ảm đạm nhìn cô, lặng lẽ quan sát sắc thái trên khuôn mặt cô. Hắn ấn nút nghe, đồng thời kích loa để xuống đệm. Ghé môi sát tai cô thì thầm: "Nghe điện thoại đi cưng!" Dứt câu, há miệng ngậm lấy vành tai cô, đầu lưỡi nóng bỏng liếʍ nhẹ.

Cố Thương toàn thân nổi da gà, sống lưng lạnh toát, theo phản xạ chụp lấy đôi bả vai Lâm Đại Minh dùng sức đẩy ra. Vẫn như mọi lần, đều là công dã tràng. Toan quơ tay kiếm điện thoại tắt đi thì bị Lâm Đại Minh một tay bắt gọn cả đôi cổ tay kéo lên quá đầu khống chế. Cô trừng lớn mắt tức giận lườm hắn.

Người đầu dây bên kia làm sao biết được tình trạng cô lúc này thế nào, vô tư nói: [Em ở khách sạn nào anh qua đón?]

Cố Thương hít sâu một hơi, cố giữ bản thân thật tự nhiên. Miễn cưỡng đáp: "Nãy em quên không để ý đến tên khách sạn..."

Lâm Đại Minh suýt chút nữa phì cười thành tiếng, áp môi mình lên cổ Cố Thương vừa kiếm chế cảm xúc, vừa cuồng nhiệt hôn, để lại những dấu ấn của riêng hắn. Đúng là một con bò ngốc nghếch.

Cố Thương nghiến răng, theo bản năng giãy giụa một hồi rồi bất lực nằm im. Đôi cổ tay cọ xát vào nhau, gồng mình muốn thoát. Lâm Đại Minh âm thầm ra tăng lực siết không hề có ý định để cô toại nguyện.

Điện thoại vẫn đang trong cuộc gọi, giọng Phạm Anh Kiệt dịu dàng cất lên: [Hình như trời sắp mưa rồi, đành để đến chiều vậy.]

Cố Thương theo phản xạ đưa mắt nhìn qua khung cửa sổ, trông thấy bầu trời xám xịt liền đáp: "Vâng." Cổ cô bị một con chó điên liếʍ tới ướt sũng. Kinh tởm!

Sát khí từ Lâm Đại Minh tỏa ra ngày càng dày đặc, tay còn lại bắt đầu vuốt ve thân thể mẫn cảm run lẩy bẩy của Cố Thương. Ánh mắt hắn lạnh dần, vừa yêu vừa hận áp lên môi cô trút giận. Nhưng cô nào có vừa, vội nghiêng đầu để hắn hôn trượt bên mép.

Tên hắn cô không thèm nhớ lại có thể từ một dòng số điện thoại đã nhận ra là của người nào. Khốn kiếp!

Lâm Đại Minh đã giận càng thêm giận, vô thức siết chặt đôi cổ tay Cố Thương lại làm cô nhịn không nổi kêu khẽ một tiếng.

[Em sao vậy?] Giọng điệu Phạm Anh Kiệt có vẻ đang lo lắng.

Cô tức tới phát khóc, hít sâu một hơi miễn cưỡng đáp: "Không ạ."

[Em ăn gì chưa?]

Cố Thương như phát điên, liều mạng giãy giụa phản kháng. Lâm Đại Minh nghe hai người kia nói chuyện càng thêm bực bội, liên tục áp chế cô. Hắn nửa quỳ nửa ngồi trên thắt lưng Cố Thương, buông tay cô ra tháo nhanh chiếc áo sơ mi hoa lá cánh và chiếc áo ba lỗ đen. Thân hình tráng kiện dưới ánh đèn càng thêm hấp dẫn. Hắn đan đôi tay mình vào hai tay Cố Thương khi cô đang muốn với điện thoại, ấn chặt xuống đệm.

Giọng Lâm Đại Minh khàn khàn, thì thào: "Chơi gái có bồ thật kí©ɧ ŧɧí©ɧ."

Cố Thương kinh hãi mở to đôi mắt đã bị lệ phủ mờ nhìn Lâm Đại Minh. Bên tai văng vẳng tiếng nói của Phạm Anh Kiệt: [Alo...]

Dù gì cũng chẳng thể để Phạm Anh Kiệt biết được chuyện đáng xấu hổ này, Cố Thương miễn cưỡng khống chế cảm xúc đang sắp phun trào. Bình tĩnh cười nhẹ nói: "Em ăn rồi, em ngủ một tí đây."

[Ngủ ngon, yêu em.]

"Em cũng vậy..." Cố Thương nhìn Lâm Đại Minh đầy thách thức, lạnh lùng nói. Tiếc là Phạm Anh Kiệt đã tắt máy trước một giây nên đã bỏ lỡ cơ hội tốt đẹp này. Mà, Cố Thương cũng chẳng quá để tâm, vênh cằm khinh bỉ gằn giọng: "Tôi là người đã có bạn trai, nếu anh thích hủy thì hủy. Cùng lắm tôi cắn lưỡi chết luôn tại đây."

"Mạnh mồm lắm!" Lâm Đại Minh bóp cằm Cố Thương đến mức tách hàm răng cô cách xa nhau một quãng, lạnh lùng nói: "Để tôi bẻ sạch răng cô xem cô cắn kiểu gì."

Cố Thương kiêu ngạo nhìn thẳng vào mắt Lâm Đại Minh, ngoài sự khinh miệt ra một chút sợ hãi cũng chẳng hề có. Như ngầm thách thức, như nhận định rằng nhất định hắn sẽ chẳng thể xuống tay. Nếu không cô chẳng thể an toàn tới tận giờ phút này. Có vẻ cô quá tự tin với suy đoán của mình, hoặc do Lâm Đại Minh vẫn chẳng làm gì trước sự thách thức của cô.

"Cô biết không, cái cảm giác vụиɠ ŧяộʍ sau chiếc điện thoại thật sự rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ." Giọng Lâm Đại Minh càng lúc càng trầm, nghe dịu dàng là vậy nhưng lại như tảng đá đè lên tâm trí Cố Thương khiến cô như chịu áp bức vô hình. Nặng nề tới khó thở.

Hai bên cứ như vậy đối mắt nhìn nhau, điều hòa trên cao càng làm gian phòng thêm lạnh. Đến khi, tiếng bụng bất chợt sôi lên ọt ọt...

Cố Thương nhăn mặt kêu lên: "Bỏ ra, tôi đói!"

Lâm Đại Minh buông cổ tay Cố Thương đã đỏ càng thêm đỏ của cô ra, ngồi dậy. Cô cũng chẳng dám chậm chễ, vội vàng xuống giường lục trong balo bộ quần áo rồi đi nhanh vào nhà tắm. Trước khi bước một chân qua cửa, cô ngoái lại gằn giọng: "Anh vui lòng chờ tôi tắm xong, đừng tự tiện xông vào. Tôi là con gái nhà lành, rất chú trọng tới danh tiết. Cảm ơn!" Nói xong, Cố Thương trịnh trọng cúi người rồi đi hẳn vào trong, đóng cửa lại. Chốt chặt cửa.

Lâm Đại Minh bật cười thích thú. Thôi thì cô đã bày tỏ tới mức ý rồi hắn cũng sẽ chừa cho cô chút thể diện. Liếc qua chiếc điện thoại bị Cố Thương bỏ quên trên giường, hắn cầm lên quan sát. Một con máy IPhone 6S cũ kỹ, màn hình nát bét. Hắn tùy tiện ấn nút home, mân mê một hồi...

Lúc Cố Thương tắm xong cũng là lúc Lâm Đại Minh đứng dậy đi nhanh vào phòng tắm. Khi lướt ngang qua Cố Thương, hương sữa tắm ngan ngát quện với hương vị quyến rũ của phụ nữ khiến hắn khựng lại một giây, hắn hít sâu ngụm khí lạnh, đóng cửa lại.

Cố Thương đang dùng khăn tắm lau tóc thì bên ngoài có tiếng gõ cửa, cô nghi hoặc nhìn về phía cửa. Bên ngoài vẫn rất kiên nhẫn, gõ một lần không được liền nhẹ gõ lần hai. Cô hướng về phía cửa nhà tắm còn vang tiếng nước rơi, còn chưa kịp mở miệng thì người bên trong đã nói vọng ra ngoài: "Đồ ăn tới, mở cửa đi."

Cố Thương có chút chần chừ nhưng rồi cũng nhặt chìa khóa bị vứt trên chốc tủ, nhanh chóng tra vào ổ, mở ra. Không quá ngạc nhiên khi người chuyển đồ cho cô là Hắc Cẩu, đón nhận bọc đồ lớn từ tay hắn, cô cười thân thiện mở lời: "Em cảm ơn."

Hắc Cẩu cười nhạt gật đầu, nói: "Tôi về phòng đây!"

Hắn nói xong liền quay lưng đi vào căn phòng ngay đối diện phòng Cố Thương. Cô cũng nhanh chóng khép cửa lại, đặt bọc đồ lên chốc bàn nhỏ. Hí hửng lục ra mấy chiếc hộp.

Tổng cộng có năm hộp, hai hộp đựng cơm trắng, một hộp đựng hàu nướng, một hộp chứa sứa xào và một hộp đựng canh cá. Cô cẩn thận bày biện, ngồi xuống một chiếc ghế và chờ đợi. Một lúc sau nghe thấy tiếng cửa mở, theo bản năng Cố Thương quay qua nhìn rồi ngay lập tức quay đi chỗ khác, tức tối gằn giọng: "Bạn có thể mặc quần áo chỉnh tề được không?"

Trên người Lâm Đại Minh hiện giờ chỉ được quấn lại bởi một chiếc khăn tắm. Mặc kệ yêu cầu của Cố Thương, hắn ngang nhiên đi tới ngồi xuống đối diện cô lãnh đạm nói: "Ăn cơm đi, muộn rồi."

"Anh mặc thế này sao tôi ăn ngon?"

"Tôi không bắt cô nhìn."

Cố Thương hậm hực, vừa mới hình thành cái suy nghĩ sẽ bỏ bữa thì bị người kia dùng thái độ bề tôi cản lại: "Cô mà không ăn, tôi ăn cô."

Cô mạnh tay mở lắp hộp, gắp miếng cơm trắng bỏ miệng nhai cho bõ tức: "Ăn thì ăn!”

***

Công ty tổ chức cho các công nhân viên đi du lịch lại quên xem xét ngày giờ hoàng đạo. Mây đen che kín bầu trời làm cảnh sắc trên biển bị lu mờ, cơn giông ngày một lớn hơn căn bản không thể ra biển chơi lúc này. Rất nhiều người vì thế mà phẫn nộ, than trời than đất, trưng bản mặt hậm hực ở lại trong phòng chờ đợi tiết trời trở nên tốt đẹp hơn.

Khoảng mười phút sau, cơn mưa tầm tã trút xuống gột sạch hi vọng của toàn thể khách du lịch vừa đặt chân tới đây. Cũng một phần vì đường xa, ngoài trời lại mưa lớn nên khiến cho rất nhiều người chìm sâu vào giấc ngủ. Càng ngủ càng ngon, bọn họ lỡ giấc đến tận chiều tối. Đáng ghét hơn, tiết trời lúc này vẫn còn rất xấu, không thể ra ngoài chơi như ý muốn. Rất nhiều nhóm công nhân viên rủ nhau liên hoan, ăn uống lo say rồi tiếp tục trở về phòng miễn cưỡng chờ đợi ngày mai chóng đến.

Nửa đêm, cả người Cố Thương bị nhấc bổng lên cao trong khi cô vẫn thảnh thơi nhắm nghiền mắt ngủ ngon, hơi thở đều đều phả lên làn da ngực săn chắc ẩn trong bóng tối của Lâm Đại Minh. Hắn vững chãi xoay người, đặt nhẹ Cố Thương xuống giường của mình.

Nửa quỳ nửa ngồi trên thắt lưng cô, Lâm Đại Minh vươn tay miết nhẹ bờ môi mở hờ của cô, hơi thở nóng bức từ khuôn miệng nhỏ phả lên ngón tay hắn. Nung nấu cả ruột gan, gợi lên du͙© vọиɠ đàn ông bên trong tâm hồn hắn. Nhẹ cúi xuống ngậm lấy môi cô, lách lưỡi qua đôi hàm răng ngọc ngà vờn giỡn lưỡi nhỏ đang ngủ say. Lén trộm đi ngọt ngào cùng hơi ấm nơi cô.

Cố Thương vẫn ngủ say không biết chuyện gì đang xảy ra với cơ thể mình, sống eo bị một bàn tay trượt dọc hiên ngang phủ lên giữa chân. Theo bản năng, cô kẹp hai đùi lại thật chặt, hàng mày hơi khó chịu nhíu lại. Đôi tay mơ hồ quờ trong không trung, vô tình chạm lấy đôi bả vai Lâm Đại Minh, yếu ớt đẩy ra.

Lâm Đại Minh vểnh cong khóe môi cười nham hiểm, trượt môi xuống nơi cần cổ trắng nõn liếʍ nhẹ. Cố Thương mê man gắt khẽ một tiếng, hắn cười yêu chiều hôn lên mắt cô khẽ thì thào: "Cưng thật đáng yêu."

Bàn tay hư hỏng xoa nhẹ vùng cấm địa, một lúc sau luồn qua cạp qυầи ɭóŧ mơn trớn đóa hoa ấm nóng. Vì Cố Thương đang ngủ say không giống như lúc tỉnh, không hề có sự phản kháng nên đã có phản ứng với sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ từ tay Lâm Đại Minh, lặng lẽ rơi lệ...

Áp môi mình lên môi Cố Thương, nhẹ dẫn dắt cô đi sâu hơn vào giấc mộng tình. Nhẹ nhàng gỡ bỏ lớp phong ấn trên chân cô, để đóa hoa khoe sắc dưới màn đêm. Lâm Đại Minh thì thào vào tai cô, thâm tình và chân thật: "Anh yêu em mất rồi, Thương à!"

Cố Thương cảm thấy nhột nhột, vô thức gật đầu một cái, từ khuôn miệng nhỏ thoát ra thanh âm trong veo khẽ khàng: "Ừm..."

Lâm Đại Minh khẽ phì cười. Cẩn thận tách đôi chân Cố Thương ra, hôn nhẹ lên đóa hoa xinh đẹp, âu yếm môi lưỡi đến khi hoa nhỏ uất ức tới bật khóc. Mắt Lâm Đại Minh trong đêm càng lúc càng sáng, tựa như mắt sói hướng về con mồi nhỏ bé, lặng lẽ đem nước mắt của hoa nuốt suống. Hắn ngẩng cao đầu, cười khổ trước bộ dạng say ngủ của dê nhỏ, vuốt ve hàng mi dài trên gương mặt cô cười dịu dàng.

Từ khi nào, anh lại điên cuồng vì em như thế này?

Anh sắp không còn là anh nữa...

Đặt vật nam tính trước động hoa, sự ướŧ áŧ trơn trượt khiến Lâm Đại Minh dễ dàng động thân. Như cảm nhận được sự xâm nhập lạ lùng, Cố Thương mê man kẹp chân lại phản kháng, nước mắt bất di bất giác chảy dài xuống thái dương. Tựa như gặp phải cơn ác mộng, ấm ức sụt sùi nhưng mắt vẫn nhắm nghiền, vẫn chìm sâu vào giấc ngủ. Lâm Đại Minh đan đôi tay mình vào đôi tay cô, thâm tình siết chặt, khẽ ghé vào tai cô dỗ dành: "Không sao, chỉ là mơ thôi."

Cố Thương nghe vậy có chút an tâm buông lỏng, chẳng hay đó là một cái bẫy của sói xám. Dê nhỏ cứ như vậy mà ngủ tiếp...

Hắn khẽ cười, hôn nhẹ mắt cô đem đi thứ nóng hổi mằn mặt dưới khóe mi. Thân dưới đi vào sâu hơn, chạm phải vách ngăn mỏng...

Lâm Đại Minh lén tiếng thở dài, trìu mến thì thào: "Ngủ ngon." Nói rồi, hắn khổ sở rút lui, chỉnh lại quần cho Cố Thương. Nghiêng mình nằm xuống, ôm lấy cô vào lòng.

Anh sao lỡ phá giấc của em đây...