Lưu Manh Phố Đêm

Chương 18: Theo dõi

Đã hai tuần trôi qua, Nam Triết luôn tìm cách theo dõi Lâm Đại Minh với mục đích điều tra thông tin và điểm yếu của hắn. Nhưng Lâm Đại Minh đúng là con sói xảo quyệt, hắn luôn luôn cảnh giác chỉ cần một chút bất cẩn Nam Triết đã mất dấu hắn. Không chỉ một lần.

Nơi Lâm Đại Minh ở đâu Nam Triết cũng không có cách nào tìm ra. Trong khi hắn luôn lởn vởn, la cà khắp thành phố cùng đám đàn em. Ngay cả việc Lâm Đại Minh bị tai nạn nhẹ, Nam Triết vẫn hoàn toàn mù tịt. Chẳng trách ông chủ đề cao hắn tới như vậy!

Nghĩ tới đây lòng Nam Triết càng thêm rực ngọn lửa hận! So với Lâm Đại Minh hắn hơn những 10 tuổi, hắn không thể để thằng ranh đó vượt mặt được! Đó chính là nỗi sỉ nhục lớn!

Đang lúc lái moto trên đường cố do thám tình hình của Lâm Đại Minh, chợt Nam Triết nhìn thấy bóng dáng Lâm Đại Minh cưỡi trên con moto BMW S1000RR lướt ngang tại ngã ba phía trước với vận tốc khoảng 120km/h. Đây là cơ hội tốt, hắn không thể cứ thế để vuột mất.

Nam Triết tức khắc lên số đuổi theo sau Lâm Đại Minh.

Khoảng cách hiện tại giữa Nam Triết và Lâm Đại Minh là khoảng 300 mét. Nhếch môi cười đắc ý vì nãy giờ thằng ranh đó không phát giác ra việc bị hắn theo dõi.

Nam Triết sau bao bài học cũng chẳng rút ra được chút kinh nghiệm nào, tiếp tục khinh thường "thằng ranh" trước mặt.

Quả nhiên, Lâm Đại Minh là một con sói lắm mưu nhiều kế. Trí tuệ của hắn, thật sự không phải tầm thường, nếu không Nam Triết cũng sẽ chẳng tỏ ra ca ngợi hắn một cách hận thù như vậy...

Khi Nam Triết chưa cười đắc ý được bao lâu, hắn đã vội vàng tăng số đuổi theo Lâm Đại Minh bằng tốc độ ánh sáng. Hắn chắc chắn rằng sau này sẽ không dám xem thường Lâm Đại Minh nữa! Ở khoảng cách xa như vậy, mà thằng ranh đó vẫn nhận ra sự xuất hiện của hắn!

Khốn kiếp!

Trên đường cao tốc, giữa dòng đường vẫn tấp nập ngược xuôi xuất hiện hai gã khủng bố dùng moto làm công cụ quyết chiến. Chúng đi với vận tốc cao nhất, luồn lách đánh võng, vượt đèn đỏ. Mặc đang có người sang đường, gây không ít phiền phức cho người tham gia giao thông và kinh hãi cho những người tuân thủ luật lệ lại bị dọa cho ngã ngửa.

Đã có trường hợp gặp tai nạn, tình trạng vô cùng nghiêm trọng. Cảnh sát giao thông bị hai con báo máy lướt ngang, còn chưa kịp nhận ra có kẻ cố tình kɧıêυ ҡɧí©ɧ bộ phận an ninh đường phố thì chúng đã biến mất dạng.

Đất nước vẫn trong giai đoạn phát triển nên camera an ninh còn rời rạc khiến cảnh sát giao thông đành bất lực mà miễn cưỡng bỏ qua.

Nam Triết trong lúc đuổi theo Lâm Đại Minh đã liên tục phải chửi thề, kỹ thuật lái moto của Lâm Đại Minh đã lên đến mức thượng thừa, không đối thủ nào có thể vượt qua hắn.

Khi mà hắn ta thản nhiên với tốc độ cao là 300km/h trong khi vận tốc cao nhất của moto động cơ tốt là 560km/h. Hắn hiên ngang lách qua hai chiếc contener to lù lù đi song song chỉ chênh lệch nhau hơn mét, trong khi cách phía trước ba mét là con xe tải vận chuyển to lớn khác. Quá liều lĩnh! Lâm Đại Minh kiêu ngạo thách thức mọi phương tiện giao thông hoạt động trên đường, mặc những kẻ gặp phải hắn đã buông lời chửi rủa mong hắn tai nạn chết không toàn thây.

Nam Triết quyết không bỏ cuộc, hắn sẽ theo đuổi tới cùng. Khi khoảng cách giữa hắn và Lâm Đại Minh đã được rút ngắn cũng là lúc hắn nhận được một kinh ngạc mới.

Trên đường xe vẫn lưu thông nhộn nhịp như vậy, Lâm Đại Minh sau những đợt gió quất vào mặt khi điều khiển xe phân khối lớn với vận tốc chết người, sắc thái vẫn bình đạm như cũ, cặp mắt ngọc đen lạnh lùng sắc bén vẫn kiêu ngạo nhìn về đường phía trước. Rõ ràng là đã quá quen với việc này nên những đợt tấn công của gió bụi với hắn cũng chỉ là chuyện nhỏ nhặt. Hắn cũng quá tự tin về bản thân rồi, đầu không đội mũ bảo hiểm chỉ cần một sai lầm nhỏ thôi là hắn lập tức dùng moto đi đầu thai!

Chán sống!

Phía trước là một chiếc contener chở dầu hỏa, Lâm Đại Minh quan sát toàn bộ đường đi tứ phía, từ trong đáy mắt bắn ra tia nguy hiểm.

Chiếc contener này đang đi giữa đường, xung quanh xe máy xe hơi di chuyển rời rạc, ngay phía sau vẫn còn khoảng cách khá xa mới có nhiều xe buýt, xe khách đi lên. Thêm nữa, con chó của Lý Cung Lương vẫn dai dẳng bám theo hắn. Lâm Đại Minh nhếch môi cười nhạt. Trong vài giây, hắn âm thầm tạo ra bài toán tính vận tốc, khoảng cách, độ nguy hiểm, sự an toàn. Rất nhanh đã đưa ra được kết quả như ý muốn.

Một đáp án của sự thực hành, sai một li đi một đời...

Lâm Đại Minh đi sát vào bên trái đường, nơi có hàng rào phân cách hai chiều tuyến đường. Vẫn tốc độ như vậy vượt qua xe contener chở dầu hỏa cực nguy hiểm, với kết quả tính toán vận tốc cùng khoảng cách chính xác tuyệt đối. Lâm Đại Minh với tốc độ cực hạn vòng một đường vòng cung hoàn hảo và khoảng cách cực chuẩn, vòng ngược lại phía bên kia đường nghênh ngang phá luật đi ngược chiều.

Ngay cả thời gian của các phương tiện khu vực lân cận, cái nào rời đi cái nào tiến tới toàn bộ đều nằm trong lòng bàn tay hắn. Một hành động nguy hiểm với mọi người và chính bản thân mình đối với hắn như thể chơi một trò chơi cảm giác mạnh. Nhẹ nhàng luồn lách qua các xe di chuyển, hắn cứ thế vít ga mà đi.

Tất nhiên, hắn đã để lại lỗi kinh hoàng và tức giận cho nhiều người.

Trong đó chắc chắn phải có cả sự góp mặt của Nam Triết...

Thông qua kính chiếu hậu gắn trên xe, Nam Triết nhìn thấy tên ngang ngược không sợ trời không sợ đất đó phóng moto như bay trên con đường ngược chiều. Nam Triết tức giận cứ thế thuận đường phía trước mà phóng đi.

Lâm Đại Minh có thể liều, nhưng hắn thì không. Hắn tự biết kỹ thuật lái moto so với gã đó thì thua kém rất nhiều!

Hắn nào biết Lâm Đại Minh đâu phải liều mạng chỉ vì biết được bị Nam Triết theo dõi.

Là do hắn đã chắc chắn việc hắn định làm là gì, bao gồm hậu quả lẫn lợi ích hắn đều tính kỹ càng. Đối với Lâm Đại Minh chính là "không chắc chắn thì đừng làm, một khi làm thì không được do dự". Và Lâm Đại Minh sẽ chẳng bao giờ đem tính mạng mình ra cá cược, nếu thật sự nguy hiểm hắn vẫn lựa chọn tiếp tục chạy moto về phía trước.

Lâm Đại Minh giảm vận tốc khi phía trước có một lối đi sang phía đường chiều bên kia, nhanh chóng đi moto sang rồi ung dung chạy đúng luật giao thông nhà nước. Hắn nhếch môi cười lạnh, muốn theo dõi hắn?

Căn bản không có cửa!

***

Nam Triết tức tối trở về Tình Say, hắn đem toàn bộ sự phẫn nộ trút sạch lên mấy gái tiếp khách. Hắn không biết mệt mỏi, một lúc chơi hẳn năm con. Hắn như muốn dùng vật giữa chân xé toạc chúng ra làm đôi, thô lỗ bóp những trái đào sớm bị lũ đàn ông hành hạ cho nhũn nát. Hắn chán ghét cắn chảy máu môi, cổ bọn họ mặc các cô gái khóc lóc thảm thương cầu xin.

Cơn tức chưa dịu đi Nam Triết lại bị đám đàn bà ồn ào làm thêm tức giận, túm tóc bừa một đứa giật mạnh, vả bôm bốp vào khuôn mặt phấn son thơm phức đang bị nước mắt và mồ hôi làm xấu đi. Những vị trí qua tay máy móc vào khuôn đến hoàn hảo nhưng lại đầy giả tạo...

Tựa như một con búp bê, đẹp nhưng trống rỗng...

"Đ*t tổ cụ mày!" Một giọng chửi lạnh lẽo vang lên, thành công ngăn hành động điên rồ của Nam Triết và cứu thoát những gái hoa đáng thương. Lý Cung Lương lướt mắt sắc bén qua đám điếm không một mảnh vải, tay cố che phần ngực và vùng nhạy cảm. Lại nhìn kẻ vừa tổn thương những con hàng "sành sứ" của mình, lão quát: "Điếm của tao đéo để mày xả giận!"

"Em biết lỗi rồi ông chủ!" Tuy Nam Triết vẫn rất tức tối. Nhưng chó dữ sợ chủ, lời nói của Lý Cung Lương đối với hắn rất có sức nặng. Vội vàng vớ áo của con điếm nào đó gần đấy che đi phần giữa chân, quỳ sụp trên giường, cúi gằm mặt. Thấp thoáng sự run rẩy trong câu nói.

Chợt hình ảnh Lý Cung Lương dùng cây gậy gỗ trong tay đánh chết một tên đàn em không nghe lời lão đến mức máu thịt văng khắp nơi, người chết không toàn thây chẳng ai nhìn ra mặt mũi hắn trông thế nào hiện về trong tâm trí. Nghĩ tới đây Nam Triết càng thêm sợ sệt, thân thể run mạnh hơn...

Tuy Lý Cung Lương đã gần 50 nhưng sức khỏe vẫn luôn như trai tráng, mình lão đánh tay không ít nhất hạ gục hơn một trăm tên. Nếu lão già này không có bản lĩnh thì Tình Say cũng chẳng thể có mặt trên cái mảnh đất Hội Nà rộng lớn này.

"Theo dõi được những gì?" Lý Cung Lương chống gậy đi đến ghế sofa ngồi xuống, lão ngồi thẳng lưng ưỡn ngực ngẩng cao đầu nhìn chằm chằm vào Nam Triết.

Nam Triết vẫn quỳ, chống hai tay xuống đệm như con thú bốn chi quay người theo hướng đối diện Lý Cung Lương rồi mới nhấc hai tay, quỳ thẳng như cũ.

"Nó quá xảo quyệt! Em không làm gì được nó!" Nam Triết cảm thấy nhục nhã không dám đối mặt với cặp mắt sắc như dao đang ghim lên người mình của Lý Cung Lương.

"Hôm nay em lại mất dấu nó!" Nam Triết kể lại toàn bộ mọi chuyện vào chiều nay cho lão nghe trong sự tức giận và xấu hổ.

Thật mất mặt!

"Mày chưa biết nhỉ?" Lý Cung Lương sắc mặt thản nhiên như đã biết trước điều gì, lão tật lưỡi tỏ vẻ chán ngán.

Điều này khiến Nam Triết khó hiểu lấy hết dũng khí nhìn Lý Cung Lương chờ lão nói tiếp.

Lý Cung Lương thấy vậy cười khẩy: "Nó bắt đầu học đi moto chỉ mới 13 tuổi, đến năm 18 tuổi cho tới hiện tại nó liên tiếp đạt giải quán quân trong các cuộc thi moto lớn trong nước và Quốc tế."

Nam Triết kinh ngạc khi nghe Lý Cung Lương nói về thằng ranh đó như vậy. Hắn như nhận ra điều gì đó, ngập ngừng hỏi: "Ông chủ có vẻ biết rất nhiều về nó?" Bị cái nhìn sắc lẻm từ Lý Cung Lương hắn sợ sệt ra mặt, nhanh chóng ngậm miệng lại. Hắn nói gì sai sao?

"Ha ha ha!" Lý Cung Lương đột nhiên ngửa cổ cười lớn dọa Nam Triết ngây người ngơ ngác. Lão đứng dậy mang theo cây gậy gỗ đầu hổ đi ra ngoài và mang cả tràng cười kỳ dị.

Nam Triết khó hiểu nhìn theo bóng lưng lão, tất nhiên hắn không thể trông thấy cặp mắt lão tràn ngập sát khí.

Lão nghiến răng ken két: "Thằng ranh con!"

***

Tại một dinh thự được thiết kế theo kiến trúc của Pháp. Tráng lệ nguy nga, có thể thấy cho thấy chủ nhân của nó có gia thế địa vị hùng mạnh thế nào. Tuy nói là dinh thự, nhưng thực tế bên trong cánh cửa bạc khổng lồ là một hộp đêm chỉ những người giàu có quyền lực mới có thể bước chân vào. Khách tới đây có cả người ngoại quốc. Bọn họ thỏa thích làm việc phạm pháp như: mại da^ʍ, gϊếŧ người, giao dịch thuốc cấm,...

Bởi, nơi đây mọi thông tin được bảo mật rất kĩ càng. Các chức năng cơ quan pháp luật nhà nước vẫn chẳng hay biết gì cứ thế cho nó tung hoành nhiều đời đến nay.

Hoặc, cũng có thể đã biết nhưng chẳng ai dám dây vào...

Trong một căn phòng tối, mập mờ dưới ánh đèn trùm vàng nhạt. Sau chiếc bàn làm việc là chiếc ghế da xoay lưng lại với mặt bàn, hình như trên đó có ai đang ngồi.

"Nó chết chưa?" Từ chiếc ghế phát ra tiếng nói trầm thấp lại lạnh lẽo tựa kẻ dưới âm phủ vọng lên, đánh động không gian tĩnh lặng tới ngạt thở.

"Bẩm ông, cậu vẫn sống tốt!" Một gã cao to mặc vest đen đứng trước bàn làm việc cung kính trả lời. Mắt gã đeo một gọng kính đen có gọng khác lạ so với kính bình thường, giống như có một thiết bị nào đó được gắn lên vậy.

Người đàn ông kia im lặng, gã kia biết ý nói tiếp: "Cậu đang có hứng thú với một con đàn bà!"

"Hứng thú?" Người kia thấp giọng hỏi lại, âm thanh có vẻ phấn khích.

"Dạ phải!"

"Chẳng qua là muốn chơi đùa một chút thôi!"

"Bẩm ông, so với những con khác, cậu tỏ ra quan tâm hơn!"

"Ồ!" Người đàn ông bật cười một tràng dài, đột ngột ngưng lại nghi hoặc hỏi. "Điểm yếu của nó?"

"Cũng không chắc lắm thưa ông!"

"Cũng phải, đàn bà cũng chỉ là công cụ chùi dá* mà thôi." Người đàn ông đó cất giọng mỉa mai: "Tiếp tục theo dõi!"

"Vâng!"