"Văn muội, qua hơn tháng, muội liền đến tuổi cập kê . Thân thể cũng càng mặn mà, nhìn bộ ngực này, không qua hai năm liền vượt qua tỷ tỷ muội ."
Thế tử Trữ chế trụ tiểu mỹ nhân, đem 2 chân nàng hung hăng giơ cao sau đó đè xuống làm phần eo nàng hoàn toàn rời khỏi ván giường, hoa huyệt phấn nộn bị hắn thao lộng sưng tấy lên, mật động bị cự vật mày tím đen hoàn toàn ngăn lại, cơ hồ nhìn không thấy lỗ nhỏ, lúc này bị nong thành hình tròn bị ép phun ra nuốt vào thứ thô to của Thế tử Trữ . Thứ đó của hắn kích thước khổng lồ, dịch mật bị đảo lộng thành bọt biển vẩy lên gốc cự long và vách tường thịt " òm ọp...òm ọp " vang lên, dường như chảy không điểm dừng... Văn Khương thống khổ nhíu chặt hai hàng lông mày, ưỡn ẹo thân thể chỉ muốn thoát khỏi xâm phạm của hắn..
"Muốn thoát khỏi ta? Ửn?" - Thế tử Trữ nhẹ nhàng cắn trụ vành tai nàng:
"Si tâm vọng tưởng! Cho dù muội có gả đi cũng đừng nghĩ sẽ thoát khỏi huynh,hiểu chưa?"
"Ahh... Ahh..." Văn Khương thống khổ nức nở.
"Đừng cho rằng ta không biết chuyện muội cùng Tam đệ, nếu ta đem chuyện này đi bẩm báo phụ vương, muội cảm thấy phụ vương sẽ tin tưởng đích tư là ta hay tin một đứa con do tì thϊếp sinh ra?"
Thế tử Trữ trên đùi ngọc hung hăng ấn mạnh, Văn Khương đau co rút lại, trực tiếp đem hắn kẹp chặt , hắn rêи ɾỉ một tiếng:.
"Thao chết muội cái tiểu da^ʍ oa... A... Chặt quá... ... Thật sự là trời sinh dâʍ đãиɠ..."
Văn Khương ủy khuất chảy nước mắt, hai tay bị siết chặt đến đỏ hồng, không hề phản kháng nổi sự xâm nhập của Thế tử Trữ, hắn bị huyệt nộn nàng câu dẫn chẳng bận tâm đến nàng thương tổn .
Thế tử Trữ ưỡn động lưng eo,làm dương cụ màu tím nghiền nát mật hoa Văn Khương, qυყ đầυ trạc trạc đập đập, tìm kiếm tiến nhập cửa tử ©υиɠ. Rốt cuộc để hắn tìm được tầng tầng lớp lớp ranh giới hoa vách một chỗ bạc nhược, không chút nào khách khí đỉnh đâm vào, ra sức cắm rút, khuê phòng tĩnh mịch quanh quẩn thanh âm giao hợp "PA~ PA~ PA~..~~ PA~...~ PA~...~" , Văn Khương như cá nằnm trên thớt, bị hắn đem sinh mạng nắm trong tay ...
Sắc đêm, một chút áh trăng đều không có. Chỉ chốc lát sau lại nổi lên giông bão, mưa nhỏ tí tách tí tách dưới đất lên.
Thế tử Trữ nhìn nữ nhân trên giường chẳng khác gì cá chết , Văn Khương không khỏi có một ít tức giận. Nàng đối chính mình không có bất kỳ hùa theo, chẳng qua là nhẫn nhịn, mang theo hận ý cùng không cam lòng.
"Văn muội, muội mấy ngày này tốt nhất ngoan ngoãn lưu lại trong cung. Nếu như muội không muốn bị phụ vương biết chuyện muội có tư tình cùng Tam đệ."
Hắn bóp trụ khuôn mặt kiều diễm, lực độ không lớn không nhỏ làm Văn Khương tê tái.. Văn Khương nghênh tiếp hai mắt đen của hắn.
" Hoàng huynh, chuyện của huynh cùng Tuyên Khương tỷ tỷ chắc cũng không muốn để người ngoài biết "
Lúc này, chân trời xẹt qua một tia sấm chớp, một tiếng ầm vang vang, trời mưa như trút nhóc , cuồng phong thổi quét qua tiếng gió vù vù làm con người ta tê tái vì rét run.
Thế tử Trữ chỉ ngẩn người, liền lại một lần nữa nhìn Văn Khương đánh giá,
"Muội muội , mấy ngày không gặp, quả là có tiến bộ không ít."
Bàn tay lớn hung hăng xoa nắm vυ' trắng xinh đẹp của nàng.
"Ahh..."
Còn chưa kịp kháng nghị, nàng liền bị hắn bắt lấy chống trên tường hung hăng mà đâm vào nàng.
"A... Không..."
Nàng bị hắn đè trên vách tường, hai tay bám lấy vai hắn, một chân bị nâng lên cao, cự vật thuận lợi ra vào như đóng cọc trong hoa huyệt nàng,
"Không... Đau quá..."
"A... A.."
Văn Khương thật muốn rời đi thân thể hắn, lại bị hắn chợt bóp trụ eo, hung hăng đỉnh đâm đi xuống, làm nàng đau đến mau không thở nổi
."A... ..."
Thét lên phá vỡ trời cao, lại bị xoay chuyển tức mà đến tiếng sấm che mất.
"Văn muội,nhìn ta."
Hắn một tay nắm lấy cằm nàng thật nhọn, tay kia định trụ nàng eo, không mang theo thương tiếc, tàn bạo nàng cơ thể Văn Khương co rút
"Ta muốn ánh mắt của muội chỉ có bóng dáng ta."- hắn thở mạnh.
"A... Hừ... A..."
Mồ hôi lạnh thuận theo thân thể Văn Khương chảy xuống,
"Buông tay, ta hận huynh ."
"Hận ta, " - hắn cười ,
"Vậy muội sao còn như thế sít sao kẹp lấy ta?! Hửn ? ."
"A... A..."
Hắn thần tốc mà tiến nhập trong cơ thể nàng, đâm đến sâu nhất, lại không chút nào thương cảm mà rút ra, làm nàng thống khổ gào thét, toàn thân không chút còn chút khí lực.
"Văn muội, muội cần phải nhớ, phụ vương nói trước đại lễ cập kê đều không được ra khỏi cung. Sở dĩ, trước đây, mỗi một đêm của một đều thuộc về ta , ưa thích sao?"
Nói xong , hắn lại dùng lực hung hăng lộng đỉnh nàng, cực phẩm hoa huyệt thật sự là làm hắn có một ít phát cuồng, huống hồ đã lâu không có chạm qua nàng, chỉ mới một lần nào làm sao đủ? Vừa nghĩ tới tiểu Bạch cùng nàng bên ngoài lâu như vậy, không biết làm qua bao nhiêu lần, hắn tâm liền mơ hồ bắt đầu ghen tị, động tác bên dưới cũng càng hung mãnh hơn.
"Văn muội, sao lại hút chặt huynh như vậy, có phải vì được huynh làm rất thoải mái? "
"Huynh chính là tên khốn kiếp."
Văn Khương trên mặt đầy vệt nước mắt lẫn mồ hôi, vẫn là gắt gao cắn chặt răng răng kháng cự kɧoáı ©ảʍ của thân thể.
Tiếc rằng Văn Khương nàng sở hữu mật huyệt chật hẹp dị thường, nhục bổng Thế tử Trữ bị mật đạo sít sao bao quanh, không có một chút rảnh rỗi, tiến lên lộ vẻ rất khó khăn. Âm thần bị làm sưng đỏ khả ái mở rộng cực độ , nàng kịch liệt đung đưa thân trên, mái tóc đen rối loạn rối tung ở trước ngực. Hạ thân đau đớn làm nàng sống không bằng chết, hoạt động dù nhỏ nhẹ đều sẽ mang đến kh khổ sở không chịu được. Nhục bổng to lớn còn trong cơ thể không ngừng quay cuồng lăn xiết, mỗi một lần cắm vào rút ra , đều kéo ra một tầng mị thịt đỏ tươi cùng dâʍ ɖị©ɧ ướŧ áŧ.