Thẩm Khê

Chương 215: Sai người sai thời điểm ( H )

Thẩm Khê mới thoát khỏi vực sâu áp lực của kì thi đại học nay lại đối diện với cảnh này, đúng là khóc không ra nước mắt, nhưng dù sao cũng là anh rể có ý tốt hảo, cô làm sao có thể cự tuyệt, vì thế thời gian buổi chiều khi không có tiết vốn dành để cùng Tống Tử Hoành xem điện ảnh nay dùng vào mục đích ôn tập "luyện đề"

Sau một lúc lâu, Thẩm Khê đem mấy quyển sách đẩy sang một bên, chạy nhanh tới chỗ Tống Tử Hoành làm việc, như con rắn chui vào trong lòng ngực hắn.

"Anh hôn em đi"

Tống Tử Hoành cùng cô nhóc hôn môi, đem em vợ ôm vào trong ngực, đôi mắt nhìn về màn hình, hỏi.

"Nhìn xem đến nào?"

"..."

Thẩm Khê không muốn nói chuyện, ở trong lòng ngực anh rể xoắn lên.

"Chưa đủ, còn muốn hôn."

Tống Tử Hoành như có lệ lại hôn hôn lêи đỉиɦ đầu.

"Được rồi, ngoan, không muốn xem thì làm việc của em đi, anh làm việc xong sẽ bồi em"

Thẩm Khê ngáp một cái, từ trong lòng ngực anh rể chui ra.

" Vậy em đây về ngủ."

" Ừ."

Nam nhân đáp, đầu cũng không ngẩng lên. Xem bộ dạng hắn trầm mê Thẩm Khê chợt dâng lên một cổ ham muốn chinh phục, cũng không mệt nhọc một lần nữa ngồi trong lòng ngực hắn, dùng tay vuốt ve ...

Tống Tử Hoành gian nan dành ra một chút lực chú ý cho cô.

"Sao vậy? Em không ngủ?"

"Muốn ngủ với anh"

Tống Tử Hoành nhìn em vợ đang hóa thân thành tiểu yêu tinh, từ hầu kết một đường đi xuống hôn, liên tiếp cởi bỏ vài cúc áo sơ mi, ở trên cơ ngực hắn loạn gặm. Nam nhân dựa lưng trên ghế, "Sách" cười một tiếng .

"Khê Khê của anh vì sao hôm nay lại chủ động như vậy?"

"Có phải đã làm chuyện xấu gì sợ bị mắng không?"

Tống Tử Hoành mở ra hai tay đặt trên tay vịn, rất có hứng thú nhìn Thẩm Khê sẽ dùng ra chiêu thức gì. Cô nhóc tay đã phóng tới trên thắt lưng, một chút kéo ra ngoài.

"Nào có, chỉ muốn anh bổi em thôi."

Thẩm Khê ngồi xổm xuống dưới bàn, ngón tay nhỏ dài cầm lấy khối thịt còn chưa có cương cứng,mắt đẹp liếc nhìn nam nhân đưa tình, dưới cái nhìn chăm chú của hắn đem côn ŧᏂịŧ hàm tiến trong miệng. Yêu thương thiếu nữ vì hắn làm loại chuyển này, Tống Tử Hoành nào còn tâm trí làm việc, thanh âm khàn khàn phiền não, "Không phải vẫn luôn bồi sao?"

Bọn họ cơ hồ mỗi ngày đều ở bên nhau, mà nếu xét về thời kì tuổi trẻ, Tống Tử Hoành cũng không cùng bạn gái suốt ngày dính vào nhau như vậy, ít nhiều hắn cảm thấy phiền phức.

"Cái kia không tính."

Tống Tử Hoành khó hiểu, rõ ràng liền ở một khối ngốc, vì sao lại không tính bồi cô? Phủng trụ hai má Thẩm Khê, hướng lên trên hung hăng đỉnh một lần.

"Vậy hiện tại thao em có tính là bồi em không? "

"Ohh.. Ohhh"

Dươиɠ ѵậŧ hoàn toàn gắng gượng thẳng tắp cắm vào trong cổ họng, yết hầu theo phản xạ sinh ra phản ưng nôn khan.

Tống Tử Hoành cũng có chút đau đầu, ở bên nhau hơn ba năm, khẩu giao cũng không biết đã khẩu giao bao nhiêu lần, nữ nhân vẫn học không được cách thích ứng khi cắm sâu, mỗi lần thao thâm một chút đã khóc.

Hắn duỗi tay sờ sờ yết hầu bị cắm đến thẳng tắp, cảm thụ cây đồ cúng của mình cắm thế nào.

Đương nhiên sờ là sờ không ra, chỉ là căn cứ chiều dài còn thừa tại ngoài miệng đại khái tính ra hắn đã cắm thế nào, vừa nói vừa dùng ngón tay so ra chiều dài cắm vào.

"Cũng không có sâu a, vì sao lại nuốt không vào?" -hắn lẩm bẩm nói.

Thẩm Khê chịu đựng ý đau, ở trong lòng đại trợn trắng mắt. Này còn không sâu sao!?Anh cũng không nhìn xem đồ vật kia của anh thô bao nhiêu, nếu so với cổ tay cô còn muốn lớn hơn. Thẩm Khê một hồi sinh ra ý tưởng làm phụ nữ đúng thật không dễ dàng, tiểu huyệt phải cho đàn ông thao, nếu đến kì kinh nguyệt bên dưới không thể làm thì phải dùng miệng cho ngậm cho hắn, thật sự đều không thể dùng, hắn còn muốn yêu cầu dùng tay.

Đặc biệt là đoạn thời gian sau khi kì thi đại học kết thúc, bị bắt bù đắp thiếu thốn cho anh rể vì khoảng thời gian hắn làm " hòa thượng", mỗi ngày quấn lấy cô làʍ t̠ìиɦ, nhớ lại thời gian ấy Thẩm Khê cảm thấy huyệt mình bị anh rể thao đến khoảng thể khép lại được, chân thì không còn sức trụ vững.

Thẩm Khê nghĩ thoáng qua, không khỏi có chút phân tâm, nên khi Tống Tử Hoành nhắc nhở cô liếʍ cho hắn cô cũng không nghe thấy, hắn bất mãn mà vỗ vỗ gương mặt.

"Liếʍ liếʍ."

Thẩm Khê hoàn hồn, nghe được "liếʍ" tự theo phản xạ duỗi lưỡi liếʍ láp mắt ngựa kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

"Ưʍ.. Thoải mái..."

Tống Tử Hoành thân thể thả lỏng, lười biếng sắc khí tựa lưng vào ghế ngồi, một bàn tay đặt ở trên đầu Thẩm Khê, mắt buông xuống, nhìn dươиɠ ѵậŧ mình ở trong miệng em vợ nữ hài ra vào.

Đúng lúc này,cửa bị gõ hai cái, không chờ hắn nói "vào đi" đã bị vặn mở. Gương Ngô đại tỷ tươi cười làm người ta không thể bỏ thân thiết xông thẳng vào tầm mắt Tống Tử Hoành.

"Thầy Tống, đang vội sao? "

Ngô đại tỷ vừa đi vào cười ngâm ngâm giới thiệu nữ nhân tóc xoăn mặc trang phục chức nghiệp áo màu xám bên cạnh.

" Ngụy Vi, nghiên cứu sinh đại học XX, hiệu trưởng an bài từ tháng này bắt đầu theo thầy học tập, thầy cứ để cô ấy làm trợ lý là được."

"Chào thầy Tống."

Ngụy vi đỡ đỡ mắt kính, hướng Tống Tử Hoành khom lưng chào hỏi.