Thẩm Khê

Chương 159: Vén váy ( H - )

"Ưm, nếu anh rể con thức dậy cũng qua gọi chú, chú đưa hai người về."

Thẩm Khê gật đầu đáp ứng, cửa mới vừa đóng lại, lập tức chạy về đi bổ nhào trên người Tống Tử Hoành, cái miệng nhỏ cắn cắn môi dưới hắn.

" Anh còn giả bộ ngủ, em đều nhìn thấylông mi anh động."

Tống Tử Hoành phát ra tiếng cười thấp thấp, nhắm mắt đôi tay vòng ở bên hông em vợ.

"Không giả bộ ngủ, để lão Tề nhìn thấy em cùng một tên say rượu ở cùng phòng, em đoán anh ta sẽ nghĩ gì?"

Thẩm Khê không để bụng bĩu môi, đôi tay kéo kéo gương mặt nam nhân.

"Có thể nghĩ cái gì? Anh chính là anh rể của em"

"Khê Khê ngốc,phụ nữ các người mới có thể nghĩ như vậy," - nam nhân nói thêm.

"Thứ mà đàn ông muốn, nhiều hơn các người nghĩ nhiều."

"Các người còn hoài nghi quan hệ thân thích không chính đáng?"

Thẩm Khê kinh ngạc mà há to miệng. Tống Tử Hoành hài hước nhìn cô.

"vì sao không đáng? Ta không phải cửa sổ em sao."

Thẳng đến Thẩm Khê ninh cánh tay hắn một vòng.

"Hừ, không để ý tới anh"

"Ha hả,"

Nam nhân cười khẽ, tay lớn hướng lên trên duỗi.

"Mấy ngày không thao em, em có nhớ anh rể không ? "

"Ngoan, chân tách ra chút, cho anh rể sờ sờ tiểu huyệt, mấy ngày không làm, khẳng định sẽ rất ẩm ướt?"

Tống Tử Hoành lẩm bẩm, tay vói vào váy ngắn, một tay kéo quần xuống, một cái tay khác nhanh chóng sờ đến qυầи ɭóŧ.

"Em buổi tối không để cửa cho anh, nhìn xem chỗ này sờ sờ một chút liền chảy nhiều nước như vậy, có phải khi một mình em ở trong phòng em tự mình sờ không? "

"Không, không có......."

Thẩm Khê túm áo Tống Tử Hoành, dựa vào trên ngực hắn yêu kiều rêи ɾỉ.

"Em... Em mới không sờ......"

"Ha hả, cũng là, Khê Khê hiện giờ cũng có đàn ông."

Tống Tử Hoành trêu ghẹo nói.

"Có đàn ông, liền không thể tùy tiện sờ. Nếu là muốn bị hàm, tới tìm anh rể nêu không có mặt anh rể mới được tự mình sờ, có biết không?"

Nữ nhân giống như dỗi hờn, nhẹ nhàng cắn cắn môi dưới nam nhân, "Đều ở nhà, tìm anh, anh cũng tới không được"

"Chỉ cần em tìm tới, ở nhà anh rể cũng có thể cho em."

Thẩm Khê hừ hừ hai tiếng, không nói gì nữa, bất quá tay lại thăm hướng giữa háng Tống Tử Hoành, bao lấy côn ŧᏂịŧ nửa mềm nửa cứng.

"Liền tính là anh không tới, nơi này cũng là của anh, em không cho người khác."

Rồi sau đó nhỏ giọng bỏ thêm một câu.

"Chị gái em cũng không được."

"Được, đều là của anh"

Tống Tử Hoành sờ sờ đầu nhỏ.

"Trước liếʍ liếʍ cho anh rể, liếʍ nó cứng nơi có nhiều cho em dùng."

Nữ nhân kiều mị liếc hắn một cái, từ hầu kết hôn một đường đến bụng dưới, tay nhỏ thuần thục nửa cởi ra khóa quần, hai tay khoanh lại gốc rễ côn ŧᏂịŧ, cái lưỡi linh hoạt vòng quanh qυყ đầυ liếʍ một vòng, đem nhiệt dịch tràn ra mã mắt tuyến toàn bộ ngậm vào.

Tống Tử Hoành một tay gối sau đầu, trên mặt tự đắc, hắn đem một nữ nhân từng rất chán ghét khẩu giao dạy dỗ thành bộ dáng khát cầu đàn ông như hiện giờ — mặt si mê ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙, loại cảm giác thành tựu này không thể đơn giản diễn tả bằng ngôn từ.

" Khê Khê......"

"Ưm?! "

Thẩm Khê ngẩng đầu nhìn hắn.

"Có phát hiện hay không, gần dây khi em liếʍ, em liếʍ rất thành thục?" - Nữ nhân lẩm bẩm ra tiếng.

"Thật đúng là, anh không nói em cũng không phát hiện ra."

"Trước kia khi liếʍ nó, hương vị quái tanh, hiện tại ăn giống như nếm không còn mùi tanh......"

"Chẳng lẽ, bắt đầu thoái hóa?"

Thẩm Khê tự dọa mình che lại ngực. Tống Tử Hoành nghe được một trận vô ngữ, tức khắc không muốn nghe cô lại nói ra suy đoán lung tung, nghĩ như vậy cầm dươиɠ ѵậŧ một lần nữa nhét vào miệng.

Thẩm Khê không vui, hung hăng hút một ngụm, ngửa đàu phun ra côn ŧᏂịŧ ướt dầm dề, tự mình khóa ngồi lên, dùng nơi riêng tư đè ép côn ŧᏂịŧ hắn. Váy ngắn rơi rụng trên bụng nam nhân, theo lý mà nói hẳn là có thể che khuất dươиɠ ѵậŧ, nhưng nề hà chỗ đó của dị thường hùng vĩ, qυყ đầυ như trứng gà từ làn váy màu màu xanh đen dò ra nửa cái đầu, bộ dạng tỏa sáng thoạt nhìn có chút dữ tợn.

Làn váy che khuất kia bộ phận vừa lúc câu nhân nhất, nhưng Tống Tử Hoành lại không nghĩ tự mình nhấc lên làn váy nhìn xem, cảm giác kia sẽ mất đi hương vị, vì thế khàn khàn giọng nói.

"Khê Khê, đem váy vén lên, anh rể muốn nhìn xem hôm nay em mặc qυầи ɭóŧ màu gì."

Tống Tử Hoành xốc lên váy, cùng mình nhấc lên, tuy rằng đều bị xem qua nhưng ý nghĩa không giống nhau. Đặc biệt là ở lúc làm chuyện thẹn này, Thẩm Khê luôn có khuynh hướng bị động. . Hơn nữa Thẩm Khê từ nhỏ đã được giáo dục không thể cho người khác phái nhìn đến địa phương dưới váy, đột nhiên bảo cô tự mình xốc váy lên cho đàn ông nhìn qυầи ɭóŧ, nói không xấu hổ là dối lòng.Nữ nhân ngượng ngùng nói ra lý do cự tuyệt.

"Mẹ không cho em vén váy để nam sinh nhìn."

Lại không phải chưa từng vén lên, khóe miệng Tống Tử Hoành trừu trừu. Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng cũng thông cảm Thẩm Khê tuổi còn nhỏ, dễ thẹn thùng, hơn nữa quan điểm xưa cũ nói muốn thay đổi không phải lập tức thay đổi, vì thế đành phải nhẫn nại dụ dỗ cô nàng, chậm rãi làm Thẩm Khê thích ứng việc ở rước mặt mình khỏa thân. Sau khi bị hắn tác động, nữ nhân rốt cuộc hành động, ngượng ngùng nắm hai bên sườn váy, chậm rãi nhấc lên. Qυầи ɭóŧ màu trắng có thêu hoa anh đào... Qυầи ɭóŧ bị cọ xát, đũng quần bị cuốn một bên, lộ ra một mảnh mị thịt lưa thưa lông tóc, hoạt nhìn tựa như thiếu nữ còn thuần khiết.