Thẩm Khê

Chương 132: Rơi dép lê (H)

"A hô, a hô... dươиɠ ѵậŧ anh rể thao thật thoải mái..."

"Như vậy sao, không có dươиɠ ѵậŧ của anh phải làm gì bây giờ?"

Nam nhân nhiều lần thâm nhập hoa tâm

"Các nam sinh trong trường học có thể thỏa mãn em sao? Bọn họ so với anh có dài, có thô ?! "

Thẩm Khê không biết hắn đang ám chỉ Từ Triệt, trong đầu chỉ có một ý niệm anh rể đang ăn giấm, nhưng phía dưới bị thao thật sự thoải mái, ê a nức nở nói.

" Chỉ để anh rể thao, không cần nam sinh khác ..."

Cũng mặc kệ Thẩm Khê như thế nào bảo đảm, Tống Tử Hoành như cũ không yên tâm, Khê Khê của hắn xinh đẹp như vậy, khó tránh khỏi khiến người khác nhớ thương, đặc biệt là từ sau khi bị thao, bộ ngực càng tròn trịa, trong nét hoạt bát thanh thuần ẩn ẩn toát ra một chút ý vị nữ nhân, một chút tính khí trẻ con tương đương khó gặp tính chất đặc biệt, cũng thực hấp dẫn những nam sinh.

Xem trên mạng nam nhân đều có tính ảo tưởng liền có thể biết, bất luận tuổi tác nào đều sẽ không thể kháng cự đối với nữ nhân, đặc biệt là thiếu nữ còn có vẻ bề ngoài thanh thuần, loại khí chất lộn xộn này càng làm cho người ta hãm sâu trong đó.

Nhìn hắn liền biết, mặc kệ hắn có gia đình có vợ con, cũng cam tâm tình nguyện mạo hiểm nguy cơ gia đình tan vỡ cũng muốn thao nữ nhân này, đừng nói đến mấy tên nam sinh không bị trách nhiệm gia đình ràng buộc.

Tống Tử Hoàng có chút tiếc hận thở dài một tiếng.

"Vì sao anh rể lại không gặp được em sớm hơn một chút..."

"Sớm hơn ? Nếu như vậy thì chẳng phải em là một đứa trẻ hay sao? "

Thẩm Khê dừng lại động tác, nghiêng nghiêng đầu nói.

"Hơn nữa, nếu anh không phải anh rể em, chúng ta cũng không thể quen biết nhau được."

"Ha hả, nói như vậy lúc anh tốt nghiệp trung học thì em chỉ mới sinh ra."

Tống Tử Hoành dùng hổ vuốt ve gương cho non nớt của bé con.

"Còn có trẻ con, mới mười lăm tuổi đã tính ra cũng có thể làm con gái của anh..."

"Mới không làm con gái, nếu vậy sẽ không thể để anh rể thao. Em không thích!"

Thẩm Khê không vui, bĩu môi nói.

" chỉ thích làm lão bà của anh"

Ngực nam nhân ấm nóng, cắn cắn gương mặt kiều nộn non mềm. . "Hảo, không làm con gái, vậy cứ làm lão bà của anh, mỗi đêm liền hầu hạ anh rể, anh cho em ăn côn ŧᏂịŧ lớn.

"Em đây có thể giống trong TV gọi anh là ông xã sao?? ""

"Em muốn gọi cứ gọi."

Thẩm Khê nghĩ nghĩ, mạc nhiên có chút mặt đỏ, thấp giọng nói.

"Thôi, vẫn không nên gọi. Gọi anh rể được rồi"

"Chờ em muốn gọi lúc nào thì tùy" .

Tống Tử Hoành cười dùng tay thác ở phía dưới mông Thẩm Khê, đem người bế lên.

"Chúng ta lên lầu đi."

Dươиɠ ѵậŧ còn khảm ở đường đi nhỏ hẹp, theo dường đi hình thành động tác giống như làʍ t̠ìиɦ thọc vào rút ra, thẳng đem nữ nhân cắm đến ê a gọi bậy, đặc biệt khi lên cầu thang, Thẩm Khê mềm đến câu không được thắt lưng anh rể, cẳng chân mềm sụp sụp rũ xuống, dé lê hồng nhạt "Tháp" một tiếng rơi xuống đến lầu thang.

"Anh rể dép.. Dép rớt..."

"Ha hả, sướиɠ đến dép đều không giữ được? "

Tống Tử Hoành quay đầu lại nhìn nhìn, lại không có ý muốn nhặt lên, tiếp tục ôm Thẩm Khê hướng phòng con trai đi đến.

"Thao xong sẽ nhặt cho em."

" nếu chị em về sẽ nhìn thấy!"

Thẩm Khê nắm chặt vai áo hắn, ở trên người hắn xoắn muốn đi xuống.

"Anh để em xuống, em đi nhặt."

"Thả em xuống dưới, chân em có thể đứng ổn sao?"

Nam nhân hài hước nói, Thẩm Khê nhân lúc hắn vặn cửa phòng, dùng sức tránh thoát một chút, từ trên người hắn mhảy xuống, chỉ là huyệt mới vừa bị thao qua, mới vừa chạm vào trong nháy mắt không gượng nổi sức lực, thiếu chút nữa uy đến.

Tống Tử Hoành không vội vã ngăn lại, rất có tình thú nhìn nữ nhân nghiêng người chạy đi, váy áo tán loạn ở trên người đong đưa, quần áo tuy còn chút chỉnh tề khiến người ta cũng khó hình dung được phía dưới vừa mới bị nam nhân thao ra lỗ nhỏ bằng đầu chiếc đũa lớn.

Thẩm Khê đỡ tay vịn khom lưng nhặt lên dép lê, xách trên tay, để chân trần trở về.