" Tốt nhất cùng chồng cô nói chuyện về tình huống,duy trì tâm trạng vui vẻ,nhất định sẽ có chuyển biến tốt đẹp, cứ thuận theo tự nhiên, không cần quá mức sầu lo, sầu lo quá nhiều, thai nhi không tốt."
Đối với Thẩm Hủy, bác sĩ Lâm là người quen, nên ông rất kiên nhẫn tinh tế giải thích một hồi lâu, mới gọi Tống Tử Hoành đi vào, theo thường lệ dặn dò hai vợ chồng bọn họ những việc cần chú ý, trước khi đi còn cố ý giữ riêng Tống Tử Hoành dặn dò mấy câu.
Trên đường trở về, Thẩm Hủy vẫn luôn suy nghĩ lời bác sĩ nói, cô rất rõ ràng cần thiết hướng Tống Tử Hoành nói sự thật chính mình đối với nhu cầu tìиɧ ɖu͙© không còn, nhưng nghĩ nghĩ lại không muốn nói ra.
Nhìn đến xung quanh nhiều trường hợp chồng ra ngoài vụиɠ ŧяộʍ khi vợ mang thai, đa số đều là trong thời gian mang thai vợ không thể thỏa du͙© vọиɠ cho chồng. Nếu thực sự nói ra, cô làm sao đối diện với, Tống Tử Hoành nhắt định sẽ không cho cô chạm vào hắn, Thẩm Hủy không hy vọng bản thân mình mạo hiểm như vậy.
Huống hồ khi mang thai Tống Tử Huy cô cũng phần lớn dùng tay cùng miệng giúp Tống Tử Hoành thư hoãn du͙© vọиɠ, nếu không hắn liệu có vụиɠ ŧяộʍ bên ngoài không?
Như vậy nghĩ, Thẩm Hủy quyết định đem chuyện này chôn ở đáy lòng.
Đẩy cửa ra, kệ để giày không có giày cua Thẩm Khê, chứng tỏ cô nhóc còn chưa trở về, Tống Tử Hoành lập tức nhắn tin cho em vợ.
Đáng tiếc Thẩm Khê khi đó đang trầm mê học tập, trên xe bus cùng Từ Triệt thảo luận bài tập, hắn cùng đi đưa cô đến tiểu khu cửa mới rời đi, lúc này Thẩm Khê mới phát hiện tin tức Tống Tử Hoành gửi cho mình.
Nhưng mà, Thẩm Hủy làm một việc rất nhanh đigtìm đường chết. Cô nghĩ sắp về nhà, cho nên không hồi đáp tin tức, vì thế mới vừa vào cửa, liền nghênh đón ánh mắt như tia phóng xạ.
Huyền quan chỗ đứng đã đổi vận may động giày nam nhân, chỉ thấy Tống Tử Hoành khoanh tay trước ngực, sắc mặt lạnh lùng Thẩm Khê không tự giác run lên.
"Anh rể, anh muốn đi đâu sao?" - Thúy nhược nhược hỏi.
"Đi đâu?"
Tống Tử Hoành hừ lạnh một tiếng, nắm lấy Thẩm Khê một phen đem cô túm đến phòng khách, không nói hai lời dùng tay đánh lên mông tròn "Bạch bạch"
"Ai u, đau quá nha!"
Thẩm Khê che lại mông nhảy lên, Tống Tử Hoành lạnh lùng nói.
"Ngồi xuống."
Tiếng hô đau tiếng lôi kéo chú ý của Thẩm Hủy, cô từ trên lầu đi xuống dưới, đứng ở cửa thang lầu nhìn về phía phòng khách, nhìn đến vẻ mặt ủy khuất của Thẩm Khê, ngay sau đó đi qua đi hỏi.
"Làm sao vậy?"
Bé con cúi đầu, nhỏ giọng nói.
"Không cẩn thận từ trên sô pha ngã xuống."
Thẩm Hủy sao có thể tin tưởng cái lý do này, nhìn về phía Tống Tử Hoành.
"Ừ?"
Nam nhân tức giận nhìn em vợ liếc mắt một cái.
"Còn có thể vì cái gì, tan học không trở về nhà, trời đã tối rồi."
Thẩm Hủy cũng nghiêm túc lên, nhìn về phía Thẩm Khê
"Muộn như vậy mới về nhà, đi đâu làm cái gì ?"
"Cùng bạn học làm đề,"
Thậm chí ủy khuất từ cặp sách lấy ra bài tập toán đặt tới trước mặt anh rể và chị gái, mặt trên có màu đỏ bút lông làm ký hiệu.
"Đều là ở đàng kia làm bút ký."
Thẩm Hủy nhìn lướt qua, lập tức thay đổi thái độ, vui mừng vỗ vỗ bả vai em gái.
"Cùng bạn học học tập không phải là không thể, chỉ là em cũng nên nói trước một tiếng, giống hôm nay gọi điện thoại không nghe, gửi tin tức cũng không trả lời, anh chị lo lắng là phải"
Thẩm Khê ủ rũ héo úa nhỏ giọng xin lỗi, Thẩm Hủy thấy thái độ em gái chân thành, lại nhìn đến ông xã lôi kéo xú mặt, đem lời khuyên hắn đừng nóng giận nói nuốt xuống.
Bản thân đóng vai hiền, dù sao cũng cần có người diễn vai phản diện, bàng không sẽ không dạy dỗ cô nhóc được.