Thẩm Khê

Chương 90: Thẩm Khê giận dỗi

Thẩm Khê nào đoán được việc phát sinh trong giây tiếp theo, vượt quá tưởng tượng của mình. Tống Tử Hoành kéo cô đi vào cạnh cửa, rồi sau đó, đẩy cửa ra. Thiếu nữ theo bản năng che lại bộ ngực trần trụi, hai chân kẹp chặt, mắt đều là không thể tin tưởng, "anh..."

"Hư ... "

Nam nhân an ủi xoa xoa đầu nhỏ.  "Đừng nói chuyện, cùng anh tới."

Thẩm mỹ trước sau không có dũng khí, cô hiện tại tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, Thẩm Hủy tùy thời điểm sẽ xuống dưới, đến lúc đó muốn trốn cung trốn không kịp, cô làm sao dám?Thẩm Khê do dự nói.

"Bằng không, em cho anh liếʍ đi..."

Tống Tử Hoành cười lắc lắc đầu.

"Đã quá muộn  rồi Khê Khê, lời đã nói sao có thể thu hồi."

"Hoặc là anh khiêng em qua đó hoặc là chính em tự đi qua, cho em chọn." Hắn nhàn nhã dựa vào trên khung cửa.

Nữ nhân tức giận đến cắn cắn nắm tay, Tống Tử Hoành lập tức hiểu được ý tứ, nắm chặt eo cất bước mang em vợ đi trước phòng khách.

Bức màn không kéo lên, ánh trăng xuyên thấu qua cửa kính trong suốt sát đất chiếu xạ tiến vào, có thể nhìn rõ đối phương.

Nhất thường ba người ngồi trên sofa, một người nam nhân dựa vào mặt trên, hắn thích ý đặt một bàn tay gối lên sau đầu, một cái tay khác rủ xuống, ôm vào eo nữ nhân dựa trên vai. Khác với nam nhân quần áo chỉnh tề, nữ nhân cả người trần trụi, một thân da thịt trắng noãn dựa vào nam nhân, rõ ràng tấy được. Tầm mắt đi xuống, chỉ thấy tay nhỏ non mịn đang hoạt động giữa hai chân nam nhân, cực kỳ có quy luật trên dưới di động giống như con rối

Lòng bàn tay da thịt kiều nộn, cầm dươиɠ ѵậŧ thủ da^ʍ tuy rằng kém xa so với khi thao huyệt hay khẩu giao, nhưng độ thoải mái độ cũng không tồi. Hơn nữa, dưới sự dẫn dụ của nam nhân, nữ nhân sẽ ngoan ngoãn cúi đầu ngậm một chút đỉnh qυყ đầυ, liên láp mắt ngựa,  chỗ chất lỏng nhỏ giọt đến trên sofa.

Không bao lâu, trong miệng nữ nhân liền độn không ít dịch tuyến tiền liệt,  hai má phình phình ủy khuất nhìn hắn.

Tống Tử Hoành bất đắc dĩ, rút ra khăn giấy lót ở trong tay cho Thẩm Khê  nhổ ra, cắn cắn môi đỏ thở dài..

"Vì sao em lại không thích ăn nó? "

Thẩm Khê đổi một bàn tay loát động, vẻ mặt như đưa đám.

"Vì sao vẫn còn cứng ?"

" với kỹ thuật này của em, không đủ 1 tiếng đừng mong anh bắn"

Nam nhân thấp thấp cười nói.

"A?!"

Thẩm Khê mở to hai mắt nhìn.

"Em đây còn muốn ngủ"

Nam nhân cười khẽ  iếng, nhạt giọng nói.

"Kệ em."

Sau đó, đem Thẩm Khê ôm đến trên người đưa lưng về phía mình, một lần nữa đem côn ŧᏂịŧ nhét trở lại  giữa hai chân Thẩm Khê, tiếp theo chân kẹp hướng lên trên làm làm...  Sau khi phát tiết,  Tống Tử Hoành lặng im nhìn trên mặt em vợ đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, yên lặng vài giây lấy ra khăn giấy sát.

Thẩm Khê đột nhiên không kịp phòng ngừa bị hắn bắn đầy mặt, tức giận đến gương mặt phình phình, cảm nhận được trên mí mắt không có dị vật mới mở mắt ra, dùng sức đẩy Tống Tử Honh một phen "Hừ" một tiếng chạy nhanh về phòng.

Còn lại một mình, Tống Tử Hoành cúi đầu nhìn khăn giấy trong tay, xoa thành cục tròn vứt vào thùng rác, bước nhanh đuổi theo.

"Khê Khê! Mở cửa, Khê Khê!"

Hắn đứng ở ngoài cửa nhẹ giọng gọi, không thể nghĩ được hắn cũng sẽ có ngày ở Thẩm Khê bị hắn ăn đến sạch sẽ thế

Gọi lớn vài tiếng, bên trong không động tĩnh, Tống Tử Hoành gấp đến độ chụp một chút ván cửa, "Đông" một tiếng đem nữ nhân ở trong chăn chấn ra.

Thẩm Khê đăng đăng chạy xuống giường,muốn mở cửa đuổi Tống Tử Hoành đi, nhưng tay mới vừa đυ.ng tới cửa đột nhiên dừng lại.

Nếu là hắn xông  tiến vào, chính mình  ngăn không được, cô không thể cho Tống Tử Hoành thực hiện được ý đồ.

Cắn cắn môi dưới, chạy đến bàn học rút ra giấy bút, lả tả viết hai chữ " về đi!" , nhét vào kẹt cửa.

Tống Tử Hoành đứng bên ngoài đang chuẩn bị lên lầu tìm chìa khóa dự phòng, liền nhìn thấy tờ giấy kẹt cửa mới truyền ra.

Khom lưng nhặt lên, nhìn đến nội dung trên giấy, xoay người đi phòng khách tìm giấy bút, viết viết...

Thẩm Khê trong phòng đợi hồi lâu thấy gặp động tĩnh, vừa không đáp lời, cũng không chuyền tờ giấy lại, trong lòng không nhịn được giận dỗi.

Rõ ràng là hắn không đúng, người khó chịu lại là bản thân mình, Thẩm Khê ngồi ở trên sàn nhà ủy khuất đến đỏ hốc mắt.

Tầm mắt bị đang ở hốc mắt đảo quanh nước mắt sở mơ hồ, đột nhiên, mơ hồ nhìn thấy trang giấy màu trắng  từ kẹt cửa truyền tới.

Dùng mu bàn tay lau lau nước mắt, ủy khuất bò qua cầm lấy trang giấy.

"Mở cửa, anh cầm khăn lông ướt cho em lau."

"Không cần anh giúp!"

Thẩm Khê rất có cốt khí lại viết mấy chữ cho hả giận.  Rất nhanh tờ giấy lại được Tống Tử Hoành truyền lại.

"Anh không đi vào, em chỉ cần hé cửa để anh đưa cho"