Thẩm Khê

Chương 59: Cam tâm tình nguyện

Tống Tử Hoành buồn cười nói.

"Nam nhân đều có thích việc, chờ em kết hôn cũng phải giúp ông xã em làm việc này, sao sợ như vậy được? "

Thẩm Khê đương nhiên biết dươиɠ ѵậŧ đàn ông đều dài và thô, chỉ là không thể tưởng được nó sẽ dữ tợn như vậy, rõ ràng theo cô tìm hiểu hình ảnh qua sách vở cũng không kinh khủng như vậy. nho nhỏ ngắn ngủn một cây, cũng không phải màu đen.

Dươиɠ ѵậŧ như vậy mới đáng yêu! Nữ nhân thầm nghĩ.

Đồng thời, Tống Tử Hoành cũng ở trong lòng tiếc hận,  dươиɠ ѵậŧ lớn lên không thảo hỉ, nếu hắn kiên trì muốn mình liếʍ nói, chỉ sợ cô phải xây dựng trận tâm lý mới có thể hàm chứa.

Nhưng lúc này Thẩm Khê cũng không muốn cùng hắn cãi cọ, uể oải nói.

"Em sẽ không kết hôn."

Tống Tử Hoành nghe Thẩm Khê nói,  rồi lại liếc nhìn bộ dáng chẳng biết thực hay giả ngữ điệu trêu đùa.

"Nếu không kết hôn, vậy thì em liếʍ cho anh đi."

"...Mới không cần."

Thẩm Khê đem đầu xoay  sang một bên đi, lại nói tiếp.

" anh đi ra trước..  Em... Em  không thích nó dựa gần."

Dươиɠ ѵậŧ liền ngay khuôn mặt, lại như thế nào trốn, khoảng cách cũng rất gần, Thẩm Khê nói, hốc mắt lại đỏ lên.

Tống Tử Hoành  nhìn em vợ thật sự sợ hãi, tâm tư vui cười trêu đùa lập tức trở nên nghiêm túc, cẩn thận tưởng tượng trong lòng nhẹ nhàng thở ra đồng thời đáy lòng chỗ sâu nhất cũng xẹt qua một tia buồn bã.

Cô gái này, hẳn là liền sẽ không tiếp tục quấn lấy mình muốn hôn muốn cọ sao?

Du͙© vọиɠ cũng tại đây một khắc tan đi, áy náy chi tình luân gian tràn ngập lên, Tống Tử Hoành thầm mắng mình cầm thú không bằng, nếu là vừa rồi không có ngăn lại, khả năng thật sự sẽ hủy diệt cả đời Thẩm Khê.

Hắn cúi đầu, gắt gao nhìn mái tóc hỗn độn của Thẩm Khê,  hai mắt hỗn độn, trên gương mặt non nớt còn đính dâʍ ɖị©ɧ của mình, tâm không khỏi khẩn lên.

Cô còn nhỏ như vậy ...

Tống Tử Hoành liễm đi đáy mắt hổ thẹn,  từ trên người em vợ đứng lên, giúp Thẩm Khê sửa sang lại quần áo, rõ ràng động tác thực bình thường, nhưng Thẩm Khê lại từ bên trong cảm nhận được khoảng cách xa vạn lý.

Cô có dự cảm nếu không làm cái gì, từ nay về sau khả năng cùng anh rể bên nhau sẽ không còn.  Thẩm Khê hợp lại cổ áo, thấp thỏm thốt lên một tiếng.

"Anh rể ..."

"Hả?"

Tống Tử Hoành quay đầu lại, hắn thần sắc nhàn nhạt, căn bản nhìn không ra một khắc trước còn mang theo nồng đậm tìиɧ ɖu͙©. Đúng là phân đạm điềm nhiên này làm đồng tử Thẩm Khê khẽ run, trong lòng chỉ có một ý niệm, chính là cô nên làm chút  gì đó...

Thẩm Khê bóp chặt lòng bàn tay chính mình, tận lực làm trấn tĩnh bản thân.  Cô duy trì bộ dáng ngây thơ, không thể làm Tống Tử Hoành tái sinh áy náy.

"Anh rể, ta lại muốn liếʍ,"

Thẩm Khê nỗ lực làm thanh âm nghe  hồn nhiên một ít.

"Nếu nói không kết hôn, không có ông xã có thể làm,  vẫn là làm cho anh rể đi"

Cô chậm rãi đến gần hắn.

"Tuy rằng lớn lên có chút khủng bố, còn xấu, nhưng nếu là của anh rể, em vẫn guyện ý liếʍ nó.  chỉ là, có thể tạo cho em thói quen trước hay không?"

Tống Tử Hoành rũ mắt, thấy không rõ ánh mắt hắn.  Nam nhân không cự tuyệt cô tới gần, lẳng lặng đứng thẳng nghe Thẩm Khê nói chuyện.

"Em vẫn là  lần đầu tiên thấy thứ này đấy"

Thẩm Khê giang hai tay cánh tay, cẩn thận vòng lấy eo Tống Tử Hoành, đợi khi hai tay vững vàng khoanh lại, tảng đá trong lòng như rơi xuống một nửa.

Thẩm Khê ngửa đầu, tròn tròn mắt hạnh tràn đầy ngây thơ, hỏi hắn.

" Anh rể, đó là cái gì? Thứ khiến em cọ thoải mái cũng là nó sao?"

Ở trong mắt Tống Tử Hòanh, nữ nhân thuần khiết như một trang giấy trắng, đối với  tính ngây thơ mờ mịt, cho nên hắn mới bằng lòng dung túng cùng cô phóng túng.

Lúc này nghe được cô nói, nhìn đến dối mắ mgây thơ, hắn vẫn như cũ tin tưởng rằng đứa trẻ này rất hồn nhiên.

Chỉ là hắn bắt đầu cảm thấy chính mình bất kham, không nên nương theo sự thuần khiết cùng thỏa mãn lí do tò mò, tới thỏa mãn du͙© vọиɠ chính mình...

Tống Tử Hoành đắm chìm ở trong suy nghĩ  thì tay Thẩm Khê đã tiến nhập vào trong quần hắn thậm chí hắn còn không  phát giác, thẳng đến khi dươиɠ ѵậŧ bị bọc tiến một mảnh ướŧ áŧ khi, hắn mới hồi phục tinh thần lại.