Thẳng đến khi đem hai mảnh môi mỏng đều miêu tả qua một lần, Thẩm Khê mới buông ra, trước khi đi, thật sâu nhìn Tống Tử Hoành liếc mắt một cái nhìn đến đôi môi sáng bóng thủy quang.... Tất cả đều là hương vị của cô. Hồi lâu, Tống Tử Hoành tỉnh lại, mùa hè khô ráo, theo bản năng liếʍ liếʍ môi dưới, nếm đến một cổ ngọt ngào như vị nho.
Ưm? Hắn nhớ rõ mình không hề ăn nho.Tống Tử Hoành nhăn chặt mày, chẳng lẽ là do mình nhớ lầm?
Cũng chỉ là hơi chút rối rắm cũng không có quá để tâm.
***
Tống Tử Hoành trong lòng biết mẹ mình không thích người ngoài vào phòng bọn họ, sau bữa cơm chiều chủ động đưa con trai ra ngủ phòng dành cho khách. Thẩm Hủy cùng Thẩm Khê thì đến phòng hắn ngủ.
“Như vậy có được không?”
Mẹ Tống lo lắng Thẩm Khê nhỏ tuổi không biết cách chăm sóc con dâu.
“Mẹ cứ yên tâm đi, Khê Khê tuy nhỏ tuổi nhưng rất thận trọng, ở nhà em ấy thường xuyên chăm sóc con"
Thẩm Hủy nói, cô cũng biết là thói quen của mẹ chồng, không hy vọng Thẩm Khê lưu lại ấn tượng xấu, dù sau thì sau này còn thường xuyên lui tới. Thấy hai người đều nói như vậy, mẹ Tống chỉ có thể đồng ý.
Ban ngày cơ bản không có thời gian làm việc, Tống Tử Hoành vội đến đêm khuya mới hoàn thành lượng công việc hôm nay, bởi vì dùng tập trung quá độ, lại không có ngủ trưa, cả người trở nên nóng nảy, tắt máy tính phần sau đó híp mắt trở về phòng. Thần trí không minh bạch cho nên thời tiết trở về phòng là theo quán tính - theo thói đời hắn trở về phòng mình.
Tuy rằng ý thức hỗn độn, nhưng còn nhớ rõ vợ mình cũng ở trong phòng, động tác mở cửa thực nhẹ, không có đánh thức người bên trong đang ngủ say.
Thẩm Hủy vì yêu cầu bảo đảm một giấc ngủ đầy đủ, khi cô ngủ trong phòng không được có một chút ánh sáng cùng thanh âm nào, đi vào trong phòng, Tống Tử Hoành nhanh chóng đóng cửa cẩn thận, sợ ánh sáng bên ngoài lọt vào, cho nên, lúc này trước mắt hắn một mảnh đen nhánh.
Giường bên trái hướng cửa, Thẩm Hủy ngủ ở bên phải, cho nên, lúc này người ngủ bên trái chính là Thẩm Khê. Tống Tử Hoành bình thường cũng ngủ bên trái, nên hắn tự nhiên ngồi lên giường, không dự kiến ngồi vào chính là một mảnh ấm áp.
May mắn hắn không quá dùng sức, một cái chạm vào lập tức đứng dậy, đầy mặt nghi hoặc mà ngồi xổm bên mép giường, thời gian dài làm việc làm đầu óc hắn ghực không thanh tỉnh, Tống Tử Hoành thậm chí ý đồ trong bóng đêm thấy rõ đó là thứ gì.
Đương nhiên, không có khả năng thấy được, hắn duỗi tay sờ sờ, sờ đến một khuôn mặt, vì thế nhẹ nhàng thở ra.
Tống Tử Hoành căn bản đã quên Thẩm Khê cũng ở trong phòng, lòng tràn đầy cho rằng người mình vừa sờ đến chính là Thẩm Hủy, xoay gương mặt lại đối diện mình, Tống Tử Hoành cúi người ngậm lấy môi mềm mại.
Nguyên bản chỉ là nghĩ hôn một cái chúc ngủ ngon, cũng không biết như thế nào, hắn phát giác miệng " bà xã" tựa hồ so phía trước mềm hơn một ít,hôn thực tốt vì thế nổi lên hứng thú, đầu lưỡi tiến quân thần tốc phá vỡ cánh môi, chui vào khoang miệng một mảnh ấm áp mà quấy loạn.
Như thế nào không chỉ có mềm, còn có ngọt? Thật giống như hương vị nho tươi buổi chiều vừa nếm được.