Bựa Nhân Sát Vách

Chương 24: không khóc!

- Nhìn thì đã nhìn thấy rồi, giữ cái gì chứ, chẳng phải em cũng đã nhìn thấy toàn bộ cơ thể của anh rồi sao?

- Em nói đây là lần đầu, cùng lắm thì tôi chịu trách nhiệm cho em là được chứ gì?

Câu nói này, mới đây thôi tôi vừa nghe... Bây giờ lại nhìn thấy cảnh tượng chú và... bạn thân nhất của mình đang ở trước khách sạn...

Cái rét của tiết trời đêm đông không lạnh bằng cõi lòng tôi lúc này. Tôi đứng đờ ra một chỗ, đưa đôi mắt thẫn thờ nhìn theo chú lịch sự nắm tay cô ấy rồi cúi người hôn lên mu bàn tay của cô ấy một cách lịch thiệp. Tôi sẽ chẳng bao giờ được chú cư xử một cách ân cần và nho nhã như thế.

Khoảnh khắc đó tôi nhận ra, những gì chú đối xử với tôi chẳng hơn kém gì một con osin!

Cao Mỹ Hạnh lúc này hệt như một cô công chúa nhỏ, được chú e ấp bảo vệ từng bước đi. Cô ấy mặc một chiếc váy màu đỏ dài tới đầu gối, khoe trọn đôi chân dài trắng nuột. Mái tóc màu đen ngắn đã được cắt đến cổ. Tôi chợt hiểu ra, người chú thích chính là cô ấy, không phải tôi...

Tay trong tay, chú nhìn cô ấy bằng đôi mắt dịu dàng của một gã si tình, còn cô ấy mỉm cười một cách trìu mến như đã gặp được hoàng tử của đời mình. Chú và cô ấy, cùng rảo bước đi vào khách sạn năm sao.

Trong mắt tôi, Mỹ Hạnh là bạn thân nhất của tôi, cô ấy vừa đẹp người lại vừa đẹp nết, cô ấy tuyệt nhiên không phải loại người dễ trao thân cho người khác như vậy, chỉ khi... người đó là người mà cô ấy yêu thực sự.

Tôi nghe thấy tiếng đổ vỡ, cảm giác như có một thứ gì đó đen ngòm và đáng sợ đang bủa vây lấy trái tim tôi, nó như tắt đi sự sống của tôi...

Lần đầu tiên trong đời, tôi biết đau trong tình yêu là gì.

Ừ đau, rất rất đau...

Có lẽ đúng như Mỹ Hạnh nói, tôi đã thực sự yêu người đàn ông đó, một người đàn ông... không nên yêu.

Tôi cứ dương mắt nhìn mãi nhìn mãi, đến khi hai người khuất bóng, tôi vẫn nhìn, nhìn về một nơi xa xăm.

Thì ra thời gian vừa qua, tôi quên mất vị trí thật sự của mình. Nhìn lại bộ quần áo cũ rách đang bốc mùi mồ hôi, nhìn lại đôi giày đã sờn cũ, nhìn lại con xe cà tàng hỏng hóc cứ đi được một thời gian lại phải sửa... Nhìn xem, tôi chẳng khác nào một con cóc ghẻ. Còn chú thì sao? Người đẹp vây quanh chú không thiếu, chú là một kẻ đào hoa sát gái, không thể thừa nhận thời gian gần đây, tôi đã mủi lòng vì những cử chỉ lãng mạn của chú. Thế rồi tôi nhận ra, chẳng có bất cứ đứa con gái nào có thể cưỡng lại sự hấp dẫn của chú. 35 tuổi leo lên chức phó giáo sư, vẻ ngoài khiến cho bao con tim thổn thức, tiền nhiều như núi, làm sao những cô gái khác không gục đổ?

Nhưng lần này, chú đã bắt được con cá lớn rồi đó! Tôi nên chúc mừng chú mới phải, bởi vì Cao Mỹ Hạnh là một người con gái tốt. Trên đời này chỉ có mỗi cô ấy là luôn coi trọng và để ý tới tôi.

Hy vọng rằng, lần này, chú sẽ đối xử với cô ấy thật tốt.

Tôi không còn thấy lạnh nữa, tôi nắm chặt vào cái tay lái, tiếp tục dắt bộ xe đi tiếp. Nhưng vừa đi được một đoạn, tôi lại không dắt nữa mà ngồi thụp xuống lề đường.

Tôi sao vậy nhỉ?

Biết được điều này sớm thì càng tốt chứ sao? Tôi có thể gϊếŧ chết tình yêu của mình trước khi nó chưa kịp sinh trưởng và phát triển xa thêm.

Tôi cứ ngồi đó nghĩ vẩn vơ rồi dương mắt nhìn lên những ô cửa sổ sáng đèn ở trên khách sạn kia, hình như... tôi đang hy vọng một điều gì đó, một phép màu gì đó xảy ra. Tôi... đang có một suy nghĩ ích kỉ, tôi mong rằng họ vào đó chỉ là ngoài ý muốn, rằng Mỹ Hạnh và chú Phong không phải là một cặp đôi.

Nhìn xem ở trên kia, cô ấy đang ở phòng nào nhỉ? Tôi không biết nữa, chỉ biết cứ nhìn như vậy, đến khi ánh đèn cuối cùng vụt tắt... Làm sao có thể chứ? ý nghĩ đó, hàng vạn lần không phải.

Đến giờ này mà tôi còn hy vọng? Cóc ghẻ thì không bao giờ trở thành thiên nga. Tốt nhất, tôi nên biết thân biết phận mình thì hơn.

Tôi bật cười chua chát, cả đêm đó, tôi thức trắng, ngồi bên cạnh con xe cà tàng, nhìn lên những tòa cao tầng cao vυ't...

Thực ra tôi biết đau đấy! Tôi nhìn xuống đôi tay mình, nó đã mất đi cảm giác, làn da trở nên tím ngắt vì lạnh, thậm chí ngay lúc này, tôi còn thở được ra cả khói.

Lạnh đến thế sao? Tại sao tôi không thể được cái lạnh này nữa nhỉ? Tôi vô thức đưa hai tay xoa lại vào nhau, phả vào một ít hơi ấm từ miệng, tôi biết làm vậy mình cũng chẳng thấy ấm lên, chỉ biết... sự lạnh giá trong trái tim này bắt đầu lan ra khắp cơ thể... đóng băng từng mạch máu trong tôi.

Thời gian cứ như vậy mà trôi đi, đến khi trời hửng sáng, tôi vẫn ngồi bên lề đường, những ngôi nhà kia bắt đầu mở cửa, người dân bắt đầu mở hàng quán. Ngay chỗ tôi đang đứng, người ta bắt đầu mở hàng bánh mỳ.

Tôi tự hỏi mình, tại sao tôi lại đứng đây cả đêm? Tại sao tôi lại làm cái việc ngu ngốc này?

Khi tôi đang loay hoay với những câu hỏi tự vấn trong đầu thì... Mỹ Hạnh và chú cùng nhau bước ra khỏi sảnh khách sạn, tim tôi như bị ai đó cứa vào. Tôi vội vàng chạy vào cửa hàng gọi một chiếc bánh mỳ. Tôi sợ... sợ chú nhìn thấy tôi.

Tôi nép vào một bên tường, dõi theo hành động của họ. Mỹ Hạnh bước ra, lớp son trên môi của cô ấy đã nhạt, mái tóc cũng đã không còn gọn gàng như buổi tối ngày hôm qua. Chiếc váy kia cũng đã có phần xộc xệch. Còn chú, bộ dáng vẫn cao ngạo và phong trần như thế. Tôi không rời mắt khỏi họ được một giây.

- Này cháu, bánh của cháu này.

- Này cháu?

- Này!

Bà bán hàng đập bốp phát vào vai tôi khiến tôi giật mình, tôi vội vội vàng vàng rút tiền ra trả cho cô ấy, cô ấy lườm tôi một cái rồi tiếp tục vào bán hàng.

Chiếc xe Porsche lao vun vυ't về phía trước, nhanh như một cơn gió, để lại trong tôi bao nỗi thất vọng ê chề. Điều tôi hy vọng, đã không thành sự thật mất rồi.

Ăn xong cái bánh mà tôi nuốt mãi mới trôi rồi sau đó, tôi lại như một kẻ thất thần dắt bộ một quãng dài mới về được đến nhà. Tôi thậm chí còn không cảm thấy đôi chân mình đang kêu gào vì đi bộ tới 6km số nữa.

Cũng may là tôi chưa từng thổ lộ hay biểu hiện ra là tôi thích chú, bây giờ thì tôi có thể gϊếŧ chết thứ tình cảm yếu đuối của mình rồi.

Tôi là cô gái mạnh mẽ, thế nên tôi chỉ buồn một chút thôi, tôi không khóc đâu. Nghĩ vậy, tôi lại sốc lại tinh thần rồi mỉm cười một cách vui vẻ.

Tôi gửi xe vào một hàng sửa xe, người ta nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ rồi bĩu môi. Tôi mặc kệ rồi đi bộ về, về tới phòng trọ của mình, tôi thấy cánh cửa kia vẫn đóng im lìm, không hiểu sao tôi buồn não nề.

Tôi bước vào phòng, nằm vật ra giường, tất cả những gì tôi làm là ngủ một giấc thật sâu và bỏ quên mọi muộn phiền.