Mẹ tôi là người có tư tưởng trọng nam khinh nữ!
Mẹ của tôi... Bà có thể sẵn sàng chi ra hàng chục triệu để mua cho anh tôi một cái điện thoại.
Mẹ của tôi... Bà có thể vì anh tôi bị đứt tay mà lo lắng đến mức khóc không thành lời.
Mẹ của tôi... Bà chăm sóc anh tôi một cách cẩn thận...
Bà có thể vì anh tôi làm tất cả mọi chuyện... Tất cả mọi người đều nói bà là một người mẹ tốt. Nhưng... Đối với tôi, bà ấy chính là người phụ nữ vô tình nhất trên đời.
Kể từ khi tôi có nhận thức đến bây giờ... Bà chưa từng cười với tôi lấy một lần. Ánh mắt bà luôn dịu dàng nhìn anh trai nhưng với tôi... Ánh mắt đó của bà hoàn toàn chỉ có sự câm phẩn.
Năm tôi bốn tuổi
Mẹ tôi vì sợ anh bị bắt cóc mà bảo tôi chờ ở trước một con hẽm nhỏ. Nhưng bà có từng nghĩ rằng nếu để tôi ở đây... Tôi cũng sẽ bị bắt cóc hay không?
Liệu bà có từng có nghĩ đến chuyện... Tôi cũng là con của bà kia mà!
Ngày hôm đó... Tôi đừng ở đó chờ rất lâu. Mẹ như dần quên mất sự tồn tại của tôi... Hôm đó, khi nhìn thấy bà... Tôi đã thực sự biết ơn mẹ rất nhiều... Hoá ra, không phải mẹ không cần tôi!
Kể từ ngày hôm đó, tôi luôn cố gắng vừa lòng mẹ... Chỉ là...
Sau này lớn rồi mới biết, cho dù tôi cố gắng đến mấy đi chăng nữa thì thì tôi mãi mãi là cái gai trong mắt bà.
Năm tôi mười tuổi...
Mẹ đã không dưới một lần bỏ tôi lại một mình ở trên đường. Bà nói đứng yên đó chờ bà... Chỉ là...
Cho dù tôi cứ như thế hi vọng...
Cứ chờ...
Cứ chờ...
Một ngày, hai ngày, một tuần,một tháng... Hi vọng rằng bà sẽ giống như năm bốn tuổi mà đến đón tôi. Cho dù muộn một chút cũng được, nhưng làm ơn hãy xuất hiện đi! Nhưng... Cuối cùng bà vẫn không hề xuất hiện lấy một lần.
Cho đến tận khi mất đi ý thức, tôi vẫn không nhịn được mà nghĩ:
Nếu như tôi là con trai...
Nếu như tôi không có khuôn mặt giống người đàn ông đó...
Nếu tôi thật sự chết rồi thì có phải mẹ sẽ rất hạnh phúc hay không?
"Mẹ ơi... Con thật sự mệt rồi! Con không muốn tiếp tục cố gắng nữa, mẹ cho con ngủ nha!"
Diệp Kỳ Khôi nhìn cơ thể đã ngã xuống trên nền đất kia, gương mặt không đổi sắc mà nói:
"Cô bé... Sau này hãy cứ để tôi chăm sóc em là được!"