Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 1365: Trớ chú (nguyền rủa)

Dịch: Độc Hành

Nhóm dịch Phàm Nhân Tông

***

"Đây là Thiên Ma pháp tắc cao hơn một tầng Tâm Ma Pháp Tắc! Ngươi là Thiên Ma Đạo Tổ năm đó?" Ma Chủ nhìn chằm chằm Ẩn Minh Đạo Tổ, nói ra từng chữ.

Ẩn Minh Đạo Tổ cũng không nói gì, lẳng lặng đứng ở nơi đó, ngăn trở đường đi.

"Cái gì... Thiên Ma Đạo Tổ!" Bàn phụ váy trắng nghe lời này, biến sắc.

Ba tên Đạo Tổ Ma tộc khác cũng cả kinh, nhưng những người Ma tộc khác thì mặt mũi tràn đầy vẻ mờ mịt.

Người Chân Tiên giới trong Dao Trì nghe lời này của Ma Chủ, cơ bản cũng không rõ cho lắm, chỉ có ba vị Đạo Tổ Thương Ngô Chân Quân, còn có một số ít cá biệt sống vô tận tuế nguyệt thay đổi sắc mặt, kinh ngạc nhìn Ẩn Minh Đạo Tổ.

Mộng Cô chính là một trong số đó.

"Sư phụ, Thiên Ma Đạo Tổ là ai? Mọi người hình như đều rất sợ hắn." Dư Mộng Hàn nhận ra bầu không khí quỷ dị, nhỏ giọng hỏi.

"Thiên Ma Đạo Tổ là một vị Đạo Tổ có niên đại xa xưa, còn thời gian lâu thế nào, nghe nói còn dài hơn nhiều so với Chí Tôn Cổ Hoặc Kim. Uy lực Thiên Ma Pháp Tắc quỷ dị khó lường... Nghe nói mỗi một lần hắn bế quan, đều sẽ hồn du thiên ngoại, thức niệm hóa thành ức vạn, rót vào từng giới diện, tìm kiếm tu sĩ thích hợp, thông qua cảm nhiễm tâm cảnh người đó, thu hoạch pháp tắc tăng lên... Việc này bị rất nhiều tu sĩ hạ giới gọi là Vực Ngoại Thiên Ma." Mộng Cô nhìn Dư Mộng Hàn một chút, truyền âm nói, tựa hồ sợ bị người nghe được.

"Nguyên lai Vực Ngoại Thiên Ma là do người này sáng tạo ra!" Dư Mộng Hàn giật nảy mình.

Vực Ngoại Thiên Ma là một tâm bệnh của tất cả tu sĩ tu luyện đến Đại Thừa kỳ về sau, mỗi lần tu vi tiến giai, đều nhất định có xác suất thất bại, bởi vì Thiên Ma xâm lấn, cuối cùng người vẫn lạc không biết bao nhiêu mà kể.

"Đương nhiên, đây chỉ là nghe đồn, chưa chắc là thật. Bất quá Thiên Ma Pháp Tắc cực kỳ đáng sợ, có thể tuỳ tiện xâm nhập thể nội tu sĩ, làm cho người cuồng loạn, sau đó thôn phệ thất tình chi lực đối phương, từ đó tăng thêm lực lượng. Người này năm đó là đại ma đầu chính cống, đã từng vì thôn phệ thất tình chi lực, trực tiếp hủy diệt không dưới ngàn không gian hạ giới, ngay cả Chân Tiên giới cũng bị hắn hủy đi mấy Tiên Vực. Lúc đó Thiên Đình chi chủ tức giận, điều động hơn mười Đạo Tổ truy sát người này, sau đó hắn liền mai danh ẩn tích, không xuất hiện nữa, không ngờ hắn lại còn còn sống." Trong mắt Mộng Cô lóe lên một tia sợ hãi.

"Vậy cũng không chắc, nói không chừng năm đó Thiên Ma Đạo Tổ đã chết rồi, người này là người khác tu luyện Thiên Ma Pháp Tắc đạt tới cảnh giới Đạo Tổ." Dư Mộng Hàn cũng không bị lời nói Mộng Cô hù doạ, suy đoán.

"Cũng có khả năng này, bất quá mặc kệ người này có phải Thiên Ma Đạo Tổ năm đó hay không, đều vô cùng nguy hiểm, chúng ta tận lực tránh xa hắn mới tốt." Mộng Cô nói.

...

Trong Thập Phương Vạn Tiên Trận, Hàn Lập nhìn Minh Uyên, lông mày hơi nhíu lên.

Lúc này trên dưới toàn thân Minh Uyên nhộn nhạo lên vầng sáng màu trắng, làn da vốn trắng nõn hoàn mỹ trong nháy mắt khô quắt co vào, trên thân cũng bắt đầu xuất hiện đạo đạo đường vân như vân gỗ.

Cùng lúc đó, áo ngoài trên người gã vậy mà trong khoảnh khắc biến thành một lùm cỏ khô.

Dung mạo gã vốn như hài đồng trong một thoáng đã biến thành một người rơm do gỗ và cỏ khô kết thành.

Ánh mắt Hàn Lập quét qua người rơm này, trong lòng chẳng biết tại sao, dâng lên một loại cảm giác thập phần cổ quái.

"Đây là pháp tắc gì..." Hàn Lập thầm nghĩ trong lòng.

"Thượng Cổ Thần Nhân trong truyền thuyết thế nhân, có thể miệng ngậm thiên hiến, một câu thành sấm, không biết so với Trớ Chú Pháp Tắc này của ta thì như thế nào?" Minh Uyên đã hóa thành người rơm kia bỗng nhiên mở miệng, thanh âm vậy mà có vẻ hơi phiêu hốt.

Vừa nói xong, trong lòng bàn tay bên trái của gã bỗng nhiên sáng lên một đoàn huyết quang.

Cơ hồ cùng lúc, Hàn Lập liền cảm giác lòng bàn tay của ba cánh tay bên trái, đồng thời truyền đến một cơn đau nhức.

Hắn cúi đầu nhìn lại, phát hiện ba bàn tay này đồng thời bị xuyên thủng, ở trong đang có huyết dịch chảy ra cuồn cuộn.

Hàn Lập vội vận chuyển tiên linh lực chữa trị vết thương, kết quả phát hiện thử qua một lần, vết thương huyết nhục chẳng những không khôi phục, huyết dịch tuôn ra lại càng nhanh hơn.

"Đừng gấp, trò hay lúc này mới vừa mới bắt đầu, hảo hảo hưởng thụ đi." Thanh âm Minh Uyên phiêu hốt kia, vang lên lần nữa.

Lông mày Hàn Lập đột nhiên co lại, trên ba đầu cánh tay bên trái của hắn, lần nữa "Xùy" một tiếng, trống rỗng xuất hiện ba cái lỗ lớn, đồng dạng máu chảy ồ ạt, hoàn toàn không cách nào khống chế.

Từ lúc vết thương thứ nhất xuất hiện, Hàn Lập đã âm thầm vận chuyển Luyện Thần Thuật, thôi động lực lượng thần thức tới cực điểm, ngưng tụ toàn bộ tâm thần dò xét xem bốn phía có ẩn nấp thủ đoạn công kích nào không, kết quả căn bản không thu hoạch được gì.

"Chẳng lẽ chỉ dựa vào nguyền rủa là có thể chú sát người khác?" Trong lòng Hàn Lập cảm thấy nghi ngờ.

"Kế tiếp là chỗ nào tốt nhỉ? Bả vai đi..." Thanh âm Minh Uyên lại vang lên lần nữa.

Hàn Lập nghe tiếng, tâm niệm như điện, một thân tinh thần chi lực cấp tốc thay đổi, huyền khiếu chỗ đầu vai sáng lên một mảnh bạch quang chói lọi, như một tầng pháp bảo áo giáp che bả vai trái phải lại.

"Phốc..."

Nhưng mà, căn bản không dùng được, bả vai bên trái của hắn lần nữa nổ tung một cái lỗ máu.

Sắc mặt Hàn Lập hơi trầm xuống, trên thân loé lên quang mang, lần nữa khôi phục hình người.

"Thủ đoạn này của ngươi hoàn toàn chính xác có chút môn đạo, tại hạ tự nghĩ thể phách cường đại, sẽ không bị như thế, có thể giải thích nghi hoặc một hai?" Ánh mắt Hàn Lập trông về phía người rơm ở xa, hỏi.

"Có thể... Chờ ngươi chết đi, ta một năm một mười sẽ nói cho ngươi. Tiếp theo coi như bụng dưới, so với vừa rồi càng đau hơn chút, Hàn đạo hữu cố gắng chịu đựng, ha ha..." Minh Uyên nói xong, cuồng tiếu một tiếng.

Ngay sau đó, nơi bụng Hàn Lập không có dấu hiệu

truyền đến đau đớn một hồi, một lỗ máu to cỡ cánh tay xuyên qua, máu tươi rỉ ra trong nháy mắt đã ướt quần áo của hắn.

Chỉ là sắc mặt Hàn Lập hơi trắng lên, thân hình lảo đảo lùi lại hai bước.

Hắn thử giơ cánh tay trái chồng chất vết thương lên một chút, kết quả phát hiện toàn bộ cánh tay như đeo đá chì, nặng nề vạn phần.

"Hàn đạo hữu không cần làm bộ như vậy, chút thương thế ấy còn không đến mức làm sắc mặt ngươi trắng bệch, bộ pháp bất ổn. Bất quá không cần nóng vội, thủ đoạn phía sau còn nhiều nữa, ngươi từ từ hưởng thụ." Thanh âm Minh Uyên vang lên, có chút mỉa mai.

"Đạo hữu hiểu lầm, bất quá điểm ấy vẫn chưa lọt vào mắt ta, chỉ hấp dẫn một chút lực chú ý thôi." Ngoài miệng Hàn Lập vừa cười vừa nói, cánh tay phải trong ống tay áo phải lại vạch tả hữu một cái.

"Vèo vèo", hai tiếng xé gió đột nhiên vang lên.

Hai đạo kiếm quang màu vàng, không phát ra tiếng vang dòng điện, lặng yên không một tiếng động nổ bắn về phía đầu lâu và hậu tâm người rơm kia, góc độ thập phần xảo trá, tốc độ nhanh đến cực điểm.

Chỉ thấy trước sau người rơm, hai đạo nhân ảnh Tử Sam và Đông Ly Hổ đột nhiên lóe lên, chia ra xuất thủ ngăn trở hai thanh phi kiếm.

"Quả là thế, thấy ta trọng thương như vậy, vậy mà không tiếp tục tấn công ta, chính là vì bảo vệ ngươi. Xem ra chú sát chi thuật này của ngươi một khi phát động, bản thể sẽ không cách nào di động. Chỉ là ta có chút hiếu kỳ, ngươi vì sao không thi triển ngoài trận, như thế chẳng phải là vạn vô nhất thất sao?" Hàn Lập chậm rãi nói.

"Thập Phương Vạn Tiên đại trận có thể ngăn cách thiên địa, thuật này ngoài trận cũng sẽ bị ngăn cách. Nếu không như vậy, đại trận này làm sao có thể vây khốn được ngươi?" Lần này Minh Uyên trực tiếp cho đáp án.

"Thì ra là thế." Hàn Lập gật đầu nhẹ, trong mắt bỗng nhiên tăng vọt sát cơ.

Bảy mươi hai chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm lơ lửng bốn phía ba người Minh Uyên, trong nháy mắt toàn bộ loé lên kiếm quang, đúng là đồng thời bay đến tập kích ba người.

Tử Sam và Đông Ly Hổ một trước một sau, bảo hộ Minh Uyên ở trung tâm, một người toả ra một màn sáng kim hoàng, một người xuất ra một màn sáng tử viêm, hợp thành một màn sáng hình tròn to lớn, bảo hộ ba người ở trung tâm.

Bảy mươi hai chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm không ngừng kiếm minh, hóa thành vô số đạo lôi quang kiếm ảnh giăng khắp nơi, vây chặt toàn bộ màn sáng hình tròn không lọt một giọt nước, một khắc không ngừng phách trảm lên đó, chỉ là từ đầu đến cuối không cách nào phá mở.

"Minh Uyên, ngươi nói nhảm ít lại, tranh thủ thời gian gϊếŧ hắn." Hai đầu lông mày Đông Ly Hổ hơi tức giận, mở miệng trách mắng.

"Ngươi ngon thì lên đi..." Minh Uyên đã hóa thành người rơm, trong lòng thầm mắng một tiếng, nghiêm túc thi pháp lại.

Tiếp theo một cái chớp mắt, Hàn Lập liền cảm giác nơi ngực như bị thiêu đốt, truyền đến một trận đau nhức, lại là một cái lỗ máu, vậy mà đâm xuyên tâm mạch của mình.

Một kích này qua, trên trán Hàn Lập dần dần có mồ hôi lạnh chảy xuống, hắn phát hiện nửa người bên trái của mình vậy mà bắt đầu hơi choáng, cũng không phải là loại cảm giác tê cứng do mất máu quá nhiều mang tới, mà là huyết nhục gân cốt đều bị pháp chú phong ấn, đến mức tất cả tiên linh lực và tinh thần chi lực đều không thể vận chuyển.

Phảng phất... Thân thể của hắn đang từng chút từng chút biến thành người rơm.

"Nếu tiếp tục như thế thì không ổn..." Hàn Lập âm thầm trầm ngâm một tiếng, tâm niệm hơi động một chút.

Bảy mươi hai chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm trong nháy mắt đình chỉ công kích, một lần nữa biến ảo trở thành đồng tử, bay lượn trên không một trận, trên chín tầng trời liền có một toà thiên môn lôi điện khí tượng uy nghiêm nổi lên.

"Minh Uyên, nhanh lên, hắn tựa hồ đã phát giác được không đúng." Tử Sam vội thúc giục.

"Đừng thúc giục, lại có một châm đinh nhập đan điền, hắn cũng chỉ có thể thúc thủ chịu trói, ngồi chờ chết thôi..."

Trong lòng Minh Uyên chỉ có thể âm thầm kêu khổ, Trớ Chú Pháp Tắc này vốn là một trong pháp tắc phản Thiên Đạo, bình thường thi triển sẽ không dễ dàng, nếu không cẩn thận sẽ dễ bị Thiên Đạo ăn mòn hơn so với các lực lượng pháp tắc khác.

Trong khi gã nói chuyện, trên thân thể hóa thành người rơm, vị trí chếch xuống bụng dưới, một cây châm dài trong suốt mà mắt thường căn bản không thể nào phát giác trực chỉ vị trí đan điền, đâm vào phía trong rơm rạ từng tấc từng tấc một.

Mà cùng lúc đó, Hàn Lập cũng phát giác được vùng đan điền bắt đầu xuất hiện một tia đau đớn không dễ dàng phát giác.

"Ầm ầm..."

Đúng lúc này, Kiếm Linh đồng tử bố trí ra Thông Thiên Kiếm Trận trên chín tầng trời, thiên môn bỗng nhiên rộng mở, một đạo kiếm quang lôi điện to lớn do mấy trăm Kim Long ngưng tụ thành chém xuống một cái, thẳng đến Minh Uyên.

Đông Ly Hổ ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt bỗng nhiên biến đổi, nhìn thấy đạo kiếm quang kia chém thẳng đến chính xác ngay khe tiếp giáp chỗ màn sáng do y và và Tử Sam hình thành.

"Thế này không ngăn nổi rồi..."

Trong miệng y chợt quát một tiếng, đúng là trực tiếp rút lui phòng ngự màn sáng, phi thân nghênh kích lên, một bàn tay bỗng nhiên nắm một cái, trong lòng bàn tay hiển hiện mấy hư ảnh ngọn núi, đập tới phía kiếm quang màu vàng kia.

Uy năng một quyền này, chính là toàn bộ lực lượng vài toà hùng sơn đại nhạc tiếng tăm lừng lẫy điệp gia, khủng bố có thể nghĩ đến.

"Ầm ầm" một tiếng vang thật lớn!

Một quyền kinh thiên kia nện lên kiếm quang màu vàng, kiếm quang màu vàng đúng là không bị cản trở được chút nào, trực tiếp băng tán ra.

Trong mắt Đông Ly Hổ lóe lên một tia ngạc nhiên, hô lớn: "Không ổn..."

Kiếm trận vừa rồi bất quá là phô trương thanh thế, cũng không chân chính muốn đối cứng với y, ngay lúc cả hai sắp va chạm liền tự hành băng tán ra, cho nên một quyền Đông Ly Hổ kia đánh vào không trung.

Tử Sam cũng đã nhận ra không đúng, vội chặn đường những kiếm quang tản mạn ra khắp nơi kia, nhưng đã quá muộn.

Đã có một chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm ẩn dấu trong kiếm quang, bay tới gần bên người Minh Uyên.

Mà lúc này, châm dài trong suốt kia cũng chỉ kém một tấc là sẽ đâm hoàn toàn vào vị trí đan điền người rơm.