Dịch giả: Độc Hành
"Theo ý Cận đạo hữu, là không thèm để ý đến an nguy của tại hạ, định ép tại hạ vào khuôn khổ sao?" Ánh mắt Hàn Lập chớp động, nhàn nhạt mở miệng nói.
"Ân ân oán oán giữ lại đi ra bên ngoài mà giải quyết, toà Tuế Nguyệt Tháp này thì không đợi được người. Lại nói, bây giờ có chúng ta ở đây, chẳng lẽ Thạch đạo hữu còn lo lắng có người dám ra tay với ngươi sao?" Cận Lưu lạnh lùng nói ra.
"Đã như vậy, chúng ta cáo biệt tại đây, các ngươi đi con đường các ngươi, tại hạ một mình đi đường tại hạ. Nếu như các ngươi muốn dùng sức mạnh, vậy cứ thử một chút, tại hạ không thể phụng bồi." Hàn Lập với ngữ khí bất thiện trả lời.
"Thạch đạo hữu trước đừng tức giận, theo ngươi kể lại, cử động lần này quả thật có chỗ làm khó ngươi. Không bằng như vậy đi, chỉ cần ngươi nguyện ý nhượng bộ, thả sư huynh Lam đạo hữu ra, sau khi phá cấm, ngươi được quyền chon hai trân bảo bên trong, như thế nào?" Lôi Ngọc Sách thấy Hàn Lập tức giận, nói gấp, đồng thời âm thầm liếc mắt với bọn người Văn Trọng một cái.
Mấy người Văn Trọng cũng nhao nhao mở miệng khuyên nhủ, hiển nhiên trong trận chiến vừa rồi, Hàn Lập triển lộ thực lực, làm cho bọn họ không dám khinh thị.
"Nếu ý mọi người đều như thế, vậy được rồi, ta có thể thả sư huynh ngươi, bất quá ta cũng không muốn những bảo vật bên trong này, mà muốn đổi một điều kiện." Hàn Lập im lặng một chút, sau đó nói.
"Thạch đạo hữu muốn đổi thành điều kiện gì?" Thấy Hàn Lập không cần bảo vật bên trong, trong lòng Lôi Ngọc Sách vui mừng, lập tức hỏi.
"Ngươi muốn ta thả sư huynh ngươi, vậy lấy một cái tổ trứng Hỏa Tuế Huỳnh Trùng ra đổi." Hàn Lập quay người nhìn về phía Lam Nhan, từ tốn nói.
Cận Lưu nghe lời này, trên mặt cứng đờ.
"Tổ trứng Hỏa Tuế Huỳnh Trùng... Đó là vật gì? Ta không có a." Lam Nhan vô cùng ngạc nhiên nói.
"Ngươi không có, không có nghĩa người khác không có." Hàn Lập tựa tiếu phi tiếu liếc nhìn Cận Lưu, không nói tiếp nữa.
"Thạch Mục, ngươi có ý gì!" Trong lòng Cận Lưu sớm đã tức giận, mắt thấy cảnh này, không thể kìm được, cả giận nói.
Tổ trứng Hỏa Tuế Huỳnh Trùng vô cùng trân quý, cũng có tác dụng lớn với gã, há lại giao ra.
"Không có ý gì, chỉ là đưa ra một điều kiện thôi, chư vị không phải đều nói muốn vì đại cục phải chịu hi sinh một chút sao? Thạch mỗ đã vì mọi người mà nhượng bộ, với tính cao thượng của Cận đạo hữu, chỉ là một kiện tài liệu, chắc hẳn cũng sẽ không keo kiệt a?" Hàn Lập nhún vai, nói như thế.
Cận Lưu không ngờ Hàn Lập biết dùng lí do tương tự thoái thác ép buộc gã, nhất thời á khẩu không trả lời được, chỉ trừng mắt nhìn Hàn Lập.
"Cận đạo hữu, trên thân các hạ thật có tổ trứng Hỏa Tuế Huỳnh Trùng kia? Có thể bỏ những thứ yêu thích nhường cho tiểu nữ, dùng Tiên Nguyên thạch đổi, hoặc là dùng tài liệu quý giá khác đổi lấy cũng được." Lam Nhan thấy Hàn Lập chịu buông ra, trong lòng mừng rỡ, không để ý đến tranh chấp giữa Hàn Lập và Cận Lưu, bước nhanh đến bên cạnh Cận Lưu, có chút gấp gáp hỏi.
"Cận đạo hữu, vì phá vỡ cấm chế này, còn xin ngươi giúp một chút." Lôi Ngọc Sách cũng đi tới, nói ra.
Thực lực Cận Lưu kém xa Hàn Lập, lúc Lôi Ngọc Sách nói chuyện cũng không khách khí, trong giọng nói thậm chí còn mang theo ý uy hϊếp.
Thần sắc Cận Lưu cứng đờ, ánh mắt chuyển động, tựa hồ có ý định gì, thần tình trên mặt trở nên dễ chịu hơn.
"Muốn ta xuất ra tổ trứng Hỏa Tuế Huỳnh Trùng kia cũng được, về phần dùng Tiên Nguyên thạch hoặc là tài liệu khác trao đổi thì không cần, vừa rồi Lôi đạo hữu không phải hứa hẹn phá giải cấm chế nơi đây, để Lam đạo hữu là người đầu tiên lựa chọn bảo vật sao, ta cũng không cần những vật của Lam đạo hữu, chỉ cần nhường cơ hội chọn bảo đầu tiên cho ta là được." Cận Lưu cười nhạt nói.
Tổ trứng Hỏa Tuế Huỳnh Trùng mặc dù trân quý, nhưng bảo vật sau cấm chế lại càng trọng yếu hơn.
"Có thể." Lôi Ngọc Sách cùng những người khác nhìn thoáng qua nhau, do dự một chút liền gật đầu nói.
Thấy thoả thuận xem như đạt được, Hàn Lập không tiếp tục dông dài, vung tay lên.
Bên tay hắn hiện lên một đạo ngân quang, thân ảnh Lam Nguyên Tử trống rỗng rơi trên mặt đất, vẫn còn đang hôn mê.
"Sư huynh!" Lam Nhan vội vàng bay tới, ôm lấy Lam Nguyên Tử.
Nàng và Lam Nguyên Tử tu luyện một môn thần thông dung hợp pháp tắc, mặc dù đang không tu hành, nhưng giữa cả hai vẫn có cảm ứng đặc thù, có thể cảm ứng được sinh tử của đối phương.
Lam Nhan mặc dù biết Lam Nguyên Tử còn chưa vẫn lạc, nhưng giờ phút này rơi vào trong tay địch nhân, một mực lo sợ bất an, hiện tại rốt cuộc nhìn thấy sư huynh, trái tim vốn căng thẳng rốt cuộc buông xuống, vui đến phát khóc.
Bất quá dù sao Lam Nhan cũng là tu sĩ Thái Ất cảnh, rất nhanh khống chế nỗi lòng, phất tay phát ra một cỗ lam quang, dò xét tình huống bên trong thân thể Lam Nguyên Tử.
Hàn Lập không để ý đến hai người Lam Nhan, đi đến bên cạnh Cận Lưu.
Cận Lưu hừ một tiếng, vung tay lên, trước người loé lên quang mang đỏ sậm, tổ trứng kia nổi lên, ba động Thời Gian Pháp Tắc cường đại từ phía trên dập dờn ra.
Ngoại trừ Tô An Thiến cùng Cận Lưu, những người khác đều lần đầu nhìn thấy tổ trứng Hỏa Tuế Huỳnh Trùng này, cảm nhận được tổ trứng này ẩn chứa Thời Gian Pháp Tắc chi lực khổng lồ, tim tất cả mọi người đều đập thình thịch.
Vô tình hay cố ý, Cận Lưu thả chậm động tác, để đám người nhìn kỹ tổ trứng.
"Đa tạ." Hàn Lập nhìn thấy rõ ràng tiểu xảo của Cận Lưu, nhưng cũng không để ý chút nào, lật tay thu tổ trứng này vào.
Bây giờ ba tổ trứng đều rơi vào trong tay hắn, tiếp theo chỉ cần tìm chỗ an toàn luyện hóa thành Thời Gian Pháp Tắc tinh ti, Thời Gian Pháp Tắc chi lực thể nội sẽ lập tức tiến nhanh, chắc hẳn đủ để thi triển đại thần thông trước đó đã bức lui Kỳ Ma Tử kia.
Hồi tưởng lại uy năng đáng sợ của thần thông kia, trong lòng Hàn Lập lập tức nóng lên, sau đó một ý niệm mãnh liệt xông lên đầu: Ngay ở chỗ này, lập tức luyện hóa ba tổ trứng này.
Chỉ cần có thể thi triển hoàn chỉnh thần thông kia, Lợi Kỳ Mã cũng tốt, Kỳ Ma Tử cũng tốt, hoặc là nguy hiểm gì khác, hắn tự tin đều có thể địch nổi.
Hắn suy nghĩ một chút, đã hạ quyết tâm, nhìn lại chung quanh, rất nhanh rơi vào một cánh cửa bên cạnh đại điện, đang muốn cất bước đi qua.
"Uy, sư huynh của ta làm sao lại còn hôn mê? Ngươi đã động tay chân gì trên người hắn vậy?" Vào thời khắc này, thanh âm Lam Nhan truyền đến, mang theo vẻ chất vấn.
Mặt Hàn Lập không đổi bấm niệm pháp quyết một cái, một vệt kim quang bắn ra, lóe lên một cái rồi chui vào thể nội Lam Nguyên Tử biến mất.
Trên thân Lam Nguyên Tử lập tức hiện ra một tầng kim quang, rất nhanh lại ảm đạm đi.
Đôi mi gã cử động hai lần, chậm rãi mở mắt ra.
"Sư huynh, ngươi không sao chứ?" Mặt Lam Nhan giãn ra, cười nói.
"Sư muội, ngươi đây là..." Lam Nguyên Tử nhìn thấy Lam Nhan, có chút hư nhược mở miệng nói.
Hàn Lập làm xong hết thảy, sau đó không để ý đến Lam thị huynh muội nữa, tự mình cất bước đi đến hướng cửa bên kia.
"Thạch đạo hữu, ngươi muốn đi nơi nào?" Tô An Thiến đứng ở bên cạnh, nhìn thấy cảnh này vội vàng hỏi.
"Ta có một số việc cần làm, tạm thời rời đi một chút, trân bảo trong cấm chế các vị cứ chia là được, không cần để ý đến ta." Hàn Lập từ tốn nói, rất nhanh đi tới trước cánh cửa kia, đẩy cửa đi vào.
Sau cửa đó là một tòa đại sảnh, diện tích không lớn, cũng không có bài trí gì khác, một mảnh trống trải.
Thần thức Hàn Lập quét qua, lập tức gật gật đầu, hai tay vung lên.
Từng đạo quang mang từ trong tay áo hắn bắn ra, rơi vào các nơi đại sảnh.
Trong chủ điện, những người khác thấy Hàn Lập rời đi, thần sắc biến đổi, nhưng lập tức cảm giác được Hàn Lập chỉ đi đến đại sảnh bên cạnh, cũng không phải thật rời đi, trong lòng đều buông lỏng.
Hàn Lập bây giờ triển lộ thực lực cùng tu vi, dưới tình huống bây giờ đã thành nhân vật không thể thiếu, nếu không có hắn, đám người đúng là không không nắm chắc có thể đối phó loại tồn tại như Lợi Kỳ Mã kia.
Chỗ rìa của đám người, Hùng Sơn, còn có đôi nam nữ mặc hắc bào kia yên lặng đứng thẳng, ba người chỉ có tu vi Kim Tiên, trên đường đi từ đầu đến cuối đều cực ít nói.
Tu vi ba người yếu ớt, mấy người Lôi Ngọc Sách cũng không chú ý tới bọn họ.
"Là nơi này sao?" Bờ môi nữ tử mặc hắc bào khẽ nhúc nhích, truyền âm cùng thanh niên mặc hắc bào bên cạnh.
"Sẽ không sai, chính là tầng này." Thanh niên mặc hắc bào nhắm mắt cảm ứng một trận, mở to mắt, trong mắt hiện lên một tia kích động, truyền âm trả lời.
"Đừng chỉ cố kích động, theo ta được biết, chuyện ngươi muốn làm cũng không dễ dàng, có chắc chắn hay không?" Nữ tử mặc hắc bào truyền âm hỏi.
"Không có phần thắng, ta sẽ không cùng ngươi tới nơi này." Thanh niên mặc hắc bào tựa hồ có chút bất mãn với câu chất vấn của nữ tử, truyền âm khẽ nói.
"Vậy là tốt rồi, ngươi mà chết ở chỗ này, một mình ta thật sự không dễ làm a." Nữ tử mặc hắc bào khẽ cười một tiếng.
Thanh niên mặc hắc bào hừ một tiếng, không trả lời, lần nữa nhắm mắt lại.
Nữ tử mặc hắc bào không tiếp tục nói chuyện với đồng bạn nữa, ngược lại nhìn về phía đại sảnh, trong mắt lóe lên vẻ khác lạ.
Hùng Sơn đứng ở một bên, cũng nhìn lại đại sảnh, không biết đang suy nghĩ gì.
Một bên khác, Lam Nhan lấy ra một viên đan dược cho Lam Nguyên Tử ăn vào, lại phất tay lên người Lam Nguyên Tử một cai.
Khuôn mặt tái nhợt Lam Nguyên Tử rất nhanh nổi lên một tia huyết sắc, đứng lên.
"Lam đạo hữu, lệnh huynh bây giờ đã không còn việc gì, chúng ta bắt đầu phá giải cấm chế đi." Lôi Ngọc Sách nói với Lam Nhan.
"Không vấn đề." Lam Nhan nhẹ gật đầu.
...
Trong sảnh.
Ánh mắt Hàn Lập quét qua bốn phía một vòng, sau đó hai tay bấm niệm pháp quyết, trong miệng khẽ quát một tiếng.
"Lên!"
Thanh âm vừa dứt, các nơi đại sảnh nổi lên từng màn sáng cấm chế, vây các nơi tầng tầng lại.
Sau khi làm xong, lúc này ngón tay hắn khẽ động, mở ra quang môn Hoa Chi, thân hình lóe lên tiến vào bên trong.
Toà lầu các trong không gian Hoa Chi kia, giờ phút này bị một tầng hắc khí nồng đậm bao phủ, hình thành một hắc cầu to lớn, cuồn cuộn ào ào.
Quỷ lực doạ người từ trong hắc cầu tản ra, thực vật trăm trượng quanh lầu các đều chết héo, cũng may dược viên cách nơi này khá xa nên không bị ảnh hưởng.
Hàn Lập biết đây là do Đề Hồn luyện hóa Ô Sào Quỷ Vương, còn chưa thể nắm giữ quỷ lực bành trướng trong thể nội.
Hắn vung tay lên, mấy chục đạo kim quang từ trong tay áo hắn bắn ra, rơi vào chung quanh lầu các, mở ra một màn sáng màu vàng, bao phủ lầu các vào bên trong.
Một cỗ Thời Gian Pháp Tắc chi lực dập dờn trong màn sáng màu vàng, lập tức giam cầm quỷ lực tràn lan vào trong đó.
Hàn Lập thấy vậy, hài lòng gật đầu, bộ trận kỳ này là lúc trước tại thời điểm rảnh rỗi hắn luyện chế ra, ẩn chứa Thời Gian Pháp Tắc chi lực, xem ra hiệu quả cũng không tệ lắm.
Hắn lập tức vung tay lên, một đạo ngân quang từ trong tay áo bắn ra, hóa thành một con chim nhỏ màu bạc bay múa xung quanh, chính là Tinh Viêm Hỏa Điểu.
"Ngươi thay ta giữ vững cửa vào không gian Hoa Chi, nếu có người ý đồ xâm nhập, gϊếŧ không tha." Bản dịch được dịch tại Bạchh ngọc sách. Hàn Lập nhàn nhạt phân phó.
Tinh Viêm Hỏa Điểu kêu lên một tiếng thanh minh, vỗ cánh bay về phía cửa vào không gian Hoa Chi.
Lúc này Hàn Lập mới yên tâm, tìm một chỗ đất trống trong không gian Hoa Chi khoanh chân ngồi xuống, phất tay lấy ra ba tổ trùng kia, bày ở trước người.
Sau đó hắn hít sâu một hơi, vận chuyển Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết, trên thân lập tức toả ra kim quang loá mắt, đồng thời hai tay giao thoa bấm niệm pháp quyết.