Dịch giả: Độc Hành
Biên: Sherlock
"Ha ha, Tôn thành chủ xem trọng Ách mỗ rồi. Ách mỗ cũng giống chư vị, tiến vào Đại Khư không lâu, há có thể tìm đủ bốn chìa khoá khác? Trên người của ta xác thực có chìa khoá, bất quá chỉ có hai thanh mà thôi." Ách Quái mỉm cười, trong tay loé lên huyết quang, trống rỗng nhiều ra hai chìa khoá màu máu.
Hàn Lập nhìn hai chìa khoá óng ánh huyết quang trong tay Ách Quái, con ngươi hơi co rụt lại.
Thần Dương ở bên sắc mặt cũng hơi động một chút.
"Như vậy, hết thảy chỉ có ba chiếc chìa khoá, vậy phải mở cửa ra như thế nào?" Tôn Đồ nhìn Hàn Lập một chút, lông mày nhíu chặt.
Phù Kiên và Tần Nguyên liếc mắt nhìn nhau, rồi đều nhìn về hướng Ách Quái.
"Chư vị không cần phải lo lắng, chìa khoá sớm đã gom đủ. Thần đạo hữu, Lệ đạo hữu, đã tới cửa rồi, các ngươi cũng nên lấy chìa khoá trên người ra đi." Ách Quái cười ha ha một tiếng, nói với Thần Dương và Hàn Lập.
Nghe lời này, tất cả mọi người tại đây đều giật mình, nhìn về phía Hàn Lập cùng Thần Dương.
"Kỳ thật Ách thành chủ không nói, ta cũng chuẩn bị lấy chìa khoá ra." Thần sắc Hàn Lập như thường nói ra, ý niệm trong đầu lại nhanh chóng chuyển động.
Lúc trước Ách Quái đột nhiên hiện thân, sau đó không nói hai lời dẫn đầu đám người đi đến nơi này, trong lòng của hắn đã mơ hồ có chút suy đoán.
Ách Quái hẳn là có thủ đoạn gì, có thể biết được chìa khoá trên thân người khác, có lẽ có chút quan hệ với dị động trên người mình lúc tiếp cận chiếc chìa khoá thứ hai.
Đang cân nhắc, hắn liền lấy từ chỗ ngực ra hai chiếc chìa khoá màu máu.
Thần Dương tựa hồ không cảm thấy lạ với việc trên thân Hàn Lập lại có hai chiếc chìa khoá, trong tay loé lên huyết quang, cũng nhiều thêm một chiếc chìa khoá màu máu.
"Thần đạo hữu, Lệ đạo hữu, nguyên lai trong tay các ngươi nắm giữ ba chiếc chìa khoá. Ta đã nói, Ách thành chủ quả thật thần cơ diệu toán, hết thảy đều trong dự liệu." Tôn Đồ lắc đầu, vừa cười vừa nói.
"Sự tình chìa khoá có can hệ trọng đại, vì lý do an toàn, Thần mỗ cùng Lệ đạo hữu một mực giữ bí mật." Thần Dương có chút áy náy nhìn Tôn Đồ một chút, sau đó chắp tay nói với Ách Quái.
"Không sao, người Khôi Thành bây giờ chưa xuất hiện, cẩn thận một chút cũng là việc bình thường." Ách Quái khoát tay nói ra.
"Đa tạ Ách thành chủ thông cảm." Sắc mặt Thần Dương buông lỏng, nói ra.
"Nếu năm chìa khoá đã gom góp đủ, vậy mở cửa nhanh đi, không cần lãng phí thời gian của Ách thành chủ và chúng ta." Phù Kiên hừ một tiếng, tựa hồ rất là khinh thường Thần Dương và Hàn Lập, lạnh giọng mở miệng nói.
"Chờ một chút, trước khi mở ra đại môn, tại hạ có mấy lời muốn nói." Một thanh âm vang lên, Hàn Lập bỗng nhiên mở miệng nói ra.
"Lệ Phi Vũ, ngươi bất quá chỉ là một tên nô ɭệ Huyền đấu sĩ nho nhỏ ở Thanh Dương thành, giao chìa khoá ra là được, nơi này làm gì đến phiên ngươi nói chuyện!" Phù Kiên bị Hàn Lập chen vào nói, nhướng mày, cười lạnh nói ra.
"Ha ha, Lệ đạo hữu có lời gì, cứ nói đừng ngại." Ách Quái đưa tay ngăn cản Phù Kiên, nói ra.
"Đa tạ Ách thành chủ khoan dung. Tại hạ không phải là muốn quấy rầy, chỉ là muốn hỏi, sau khi tiến vào cấm địa, bảo vật bên trong sẽ phân chia như thế nào?" Hàn Lập sờ lên mũi, cười nói.
Lời này vừa nói ra, mọi người tại đây đều yên tĩnh.
"Trước đó thành chủ đã nói qua, bảo vật trong cấm địa mỗi người đều có phần, vậy liền dựa theo đầu người mà phân chia." Phù Kiên chớp mắt, mở miệng nói ra.
Hàn Lập nhìn Phù Kiên một chút, khóe miệng lộ ra một tia tươi cười, từ chối cho ý kiến.
"Phù Kiên đạo hữu, trên đường đi ngươi không xuất ra mảy may khí lực, liền muốn được chia bằng với thành chủ, ngược lại là tính toán khá lắm đó." Thiệu Ưng cười lạnh nói.
"Tại hạ nào có ý này! Chỉ là đưa ra một phương pháp phân chia mà thôi. Thiệu đạo hữu nếu cảm thấy không ổn, có thể đưa ra phương án của ngươi." Phù Kiên có chút thẹn quá hoá giận nói ra.
"Chúng ta có thể tới chỗ này, chính là nhờ có thành chủ dẫn đường, mà lão nhân gia ngài lại có hai chiếc chìa khoá. Đồ vật trong cấm địa, ngài có quyền lấy trước một nửa, nửa còn lại chúng ta sẽ chia." Thiệu Ưng sờ lên mặt nói ra.
"Thiệu đạo hữu nói lời này, là muốn dựa theo công cán của mọi người để phân chia bảo vật bên trong? Phương pháp này cũng hợp lý, thành chủ một đường dẫn đường, lại có hai chìa khoá, xác thực công cao. Bất quá Lệ đạo hữu cũng có hai chiếc chìa khoá, hắn sẽ được chia bao nhiêu? Trong tay tại hạ cũng có một chiếc chìa khoá thì được chia bao nhiêu?" Thần Dương nhìn về phía Thiệu Ưng, hỏi.
"Cái này..." Thiệu Ưng nhất thời nghẹn lời.
"Khụ khụ... Người có thể tụ ở chỗ này, công lao không giống nhau, bất luận dựa theo đầu người phần phối, hay là dựa theo công lao phân phối đều khó mà công bằng tuyệt đối được. Theo ý ta, nếu năm thành đều ở đây, không bằng đơn giản chút, chia bảo vật thành mười phần, Huyền Thành lấy ba phần, Thanh Dương thành lấy hai phần, còn lại năm phần do ba thành chúng ta chia đều. Còn nội bộ các thành chia như thế nào, liền để các thành tự quyết định." Tần Nguyên bên cạnh một mực không mở miệng, nói ra.
Lời này vừa nói ra, mọi người tại đây đều khẽ giật mình, mặt lộ vẻ do dự.
"Tần đạo hữu nói có lý, nếu tranh luận tiếp chưa chắc có thể nghĩ ra phương pháp tốt hơn, cứ như vậy đi." Thần Dương sờ lên cằm, đáp ứng.
Thạch Xuyên Không một bên, lông mày hơi nhíu lại một chút.
Sau khi gã tiến vào Tích Lân Không Cảnh, ở tại Thanh Dương thành một thời gian ngắn nhưng rất nhanh bị đưa tới Huyền Thành, nếu nói gã thuộc về một thành nào, thật sự cũng không rõ.
"Thạch đạo hữu không cần phải lo lắng, ngươi mặc dù ở Thanh Dương thành chúng ta không lâu nhưng chắc chắn là người Thanh Dương thành ta." Thanh âm Thần Dương đột nhiên vang lên bên tai Thạch Xuyên Không.
Thạch Xuyên Không nghe vậy sắc mặt buông lỏng, cảm kích nói cám ơn một tiếng.
Phù Kiên, Tôn Đồ im lặng một chút, cũng đều gật đầu khen ngợi.
Thiệu Ưng tựa hồ còn có chút bất mãn, đang muốn mở miệng nói gì đó.
"Tốt, Tần đạo hữu đưa ra phương pháp phân chia rất hợp lý, cứ dựa theo phương pháp này phân chia đi." Ách Quái bỗng nhiên mở miệng nói ra.
Ách Quái nói như thế, Thiệu Ưng liền không nói gì nữa, mọi người đều thống nhất rất nhanh.
Tiếp đó mấy người lại thương nghị phương pháp mở cửa. Theo lời Ách Quái nói, phương pháp mở cửa cũng đơn giản, chỉ cần đồng thời cắm năm chiếc chìa khoá vào lỗ nhỏ trên cửa là có thể mở ra.
Ách Quái giao một chiếc chìa khoá cho Thiệu Ưng, Hàn Lập thì giao một chìa khoá cho Tôn Đồ.
Không bao lâu, năm người Ách Quái, Thiệu Ưng, Thần Dương, Hàn Lập, Tôn Đồ tự mình cầm một chiếc chìa khoá trong tay, đứng trước đại môn.
"Động thủ!" Ách Quái khẽ quát một tiếng, chìa khoá trong tay liền cắm vào lỗ nhỏ ghi hai chữ "Anh Hoa" kia.
Thiệu Ưng đồng thời cắm chìa khoá vào lỗ Kinh Thần bên trái, Thần Dương thì lỗ Bích Lân bên phải.
Hàn Lập thì lỗ Diệp Sát bên trái phía dưới, Tôn Đồ thì lỗ U Minh.
Năm chìa khoá đều chui vào trong cửa đá, toàn bộ cửa đá rung động ù ù, đường vân màu máu phía trên đều sáng tỏ huyết quang, chiếu xạ lên thân đám người làm cả đám không khỏi nhíu mắt lại.
Vào thời khắc này, trong cửa chợt vang lên thanh âm "ken két", năm chìa khoá chợt chui thẳng vào trong lỗ nhỏ, không thấy bóng dáng.
Lập tức trong năm lỗ nhỏ đồng thời chảy ra một đạo huyết quang sền sệt, phảng phất dây thừng quấn lấy nhau, hình thành một cái phù văn màu máu to lớn.
Sau một khắc, phù văn màu máu chợt chui vào trong cửa đá.
Tất cả đường vân cấm chế trên cửa đá chợt lóe lên, rồi biến mất không thấy gì nữa.
Hai phiến đại môn "két" một tiếng, từ từ mở vào phía trong, lộ ra một lối đi rộng rãi đen nhánh.
"Đi thôi." Con mắt Ách Quái chớp động, dẫn đầu tiến vào trong cửa.
Những người khác nhìn nhau một chút, cũng đều đi theo.
Hàn Lập suy nghĩ một chút, cũng theo đám người bước vào đại môn.
Sau khi đám người bước trong cửa đá, sau lưng đột nhiên truyền đến một trận tiếng vang ù ù.
Trong một trận tiếng ma sát to lớn, hai cánh cửa đá kia cũng theo đó chầm chậm đóng lại.
Mọi người theo sau Ách Quái dẫn đầu đi tới, tiến vào chỗ sâu trong thông đạo, không bao lâu liền tới một quảng trường, bốn phía là một mảnh đen kịt.
Lúc này, tại mái vòm trên đỉnh đầu, liên tiếp từng viên minh châu to lớn phát sáng lên, như những ngôi sao dày đặc trong màn đêm, chiếu rọi phía trên mọi người.
Hàn Lập đưa mắt nhìn lên, chỉ thấy phía trên rạng rỡ tinh quang, lại như một dòng ngân hà vắt ngang qua, thật giống khi đứng ở đồng hoang ban đêm, chỉ cảm thấy tinh tú rọi xuống khắp nơi, phía trên có một cỗ ba động của lực lượng tinh thần giống như là trận trận thuỷ triều cuốn tới.
Ngay sau đó, ánh lửa từ hai bên vách tường phía xa sáng lên. Chúng kéo dài thành thành hai đạo hoả tuyến chiếu rọi vào sâu trong không gian, khiến cho cảnh vật bốn phía dần dần hiển lộ trước mắt mọi người.
Diện tích quảng trường đá trắng dưới chân mọi người không lớn lắm, đi về phía trước không tới trăm trượng đã bị một rào chắn ngăn trở.
Bọn người Hàn Lập đi đến trước rào chắn xem xét, mới phát hiện sau rào chắn là một vực sâu đen kịt không thấy đáy, dưới đó tựa hồ có sương mù dày đặc lan tràn ra, càng có trận trận gió lạnh từ phía dưới bốc lên.
Đoạn giữa rào chắn có ba cây cầu đá hình vòm màu trắng, rộng hơn mười trượng, dài ước chừng trăm trượng, kéo dài thẳng đến một tòa tế đàn to lớn, hình tròn màu trắng.
Tế đàn to lớn rộng chừng ngàn trượng, có rào chắn màu trắng bao quanh như một ngọn cô phong hình tròn, đứng lặng giữa vực sâu.
Ách Quái dẫn đám người đi lên cây cầu đá hình vòm tiến tới tế đàn.
Vừa mới bước vào tế đàn, thần sắc đám người nhao nhao biến đổi, trong mắt tất cả đều hiện lên vẻ ngạc nhiên. Ngay lúc này, tất cả đều cảm nhận được một cỗ khí tức huyết nhục cường đại khó tưởng tượng được.
Hàn Lập lúc này mới chú ý tới, tế đàn này không phải là một bệ đá bằng phẳng, ở giữa vậy mà lõm xuống một cái hố hình ngũ giác sâu trăm trượng, trận trận khí tức huyết nhục làm người kinh sợ vừa rồi chính là từ trong đó truyền ra.
Mà bên ngoài năm cạnh của hố sâu ngũ giác đều có một bức thạch điêu Lân thú màu đen, hình dạng cổ quái. Chúng có thân hình tựa như con cóc, thân dài phì nộn, trên lưng mọc ra hai cái cánh, đang giương ra bộ dạng chuẩn bị bay đi, cái cổ dài nhỏ có chút không cân đối, bên trên là một cái đầu khổng lồ tựa như thằn lằn đang cúi xuống hố sâu.
Hàn Lập nhìn năm bức thạch điêu dị thú màu đen cao hơn mười trượng này, lông mày hơi nhíu lại, trong mắt tràn đầy vẻ đề phòng, tựa hồ sợ bọn gia hỏa này đột nhiên lại trở thành vật sống.
Đám người hơi chần chờ, thấy Ách Quái một mình dẫn đầu đi tới mép hố sâu ngũ giác, mới nhao nhao đi theo, đứng sau rào chắn nhìn xuống dưới hố sâu.
Hàn Lập chau mày, chỉ thấy trong hố sâu có một ao máu cúng tế cực kỳ lớn, bên trong có lượng huyết dịch đỏ thẫm lên lên xuống xuống như thuỷ triều, phía trên bị bao phủ bởi một tầng huyết vụ nồng đậm, bốc ra một tầng sương mù huyết sắc mỏng manh.
Nhưng dù sóng máu phía dưới phun trào như thế nào, sương mù phía trên cuồn cuộn như thế nào thì từ đầu đến cuối chỉ bốc lên trong hố sâu, không tràn ra ngoài nửa điểm.
Mà càng làm cho Hàn Lập cảm thấy kinh ngạc chính là, ở chính giữa hố mà sóng máu và sương mù đang dâng lên mơ hồ có thể nhìn thấy từng đoạn từng đoạn bạch cốt óng ánh như ngọc lộ ra, có cái giống như sừng nhọn của một loại dị thú nào đó, có cái thì tựa như bạch cốt đầu lâu... Mỗi một cái bên trên đều ẩn chứa khí tức huyết nhục vô cùng cường đại.