Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 844: Đắc tội

Dịch giả: Lạc Đinh Đang

Biên: Độc Hành

Hai tháng sau, thân ảnh hai người Hàn Lập xuất hiện trên không một hồ nước lớn.

Nói là hồ nước nhưng mặt hồ mênh mông bát ngát, sóng lớn cuộn trào, thỉnh thoảng từng trận hơi nước bốc lên, không khác biển rộng là bao.

"Hồ này tên là Thiên Ba Hồ, Hắc Hà thượng nhân đang ở sâu trong nội cung dưới đáy hồ. Lệ đạo hữu, theo ý ta, không bằng chúng ta tiên lễ hậu binh." Thạch Xuyên Không liếc nhìn Hàn Lập, nói.

"Thạch đạo hữu yên tâm, đối phương là tồn tại Đại La, lại là người kết minh với Tam Hoàng tử, ta sẽ làm việc không xúc động đâu." Thần sắc Hàn Lập bây giờ đã khôi phục bình tĩnh, gật đầu nói.

Thạch Xuyên Không thấy vậy, trong lòng âm thầm thả lỏng.

"Lại nói, nơi đây xem như là biên giới của Hắc Thủy Vực, qua hồ nước này là đến Hắc Man Vực à?" Hàn Lập chợt mở miệng hỏi.

"Không sai." Thạch Xuyên Không nghe vậy khẽ giật mình, lập tức thở dài nói.

Tích Lân Không Cảnh ở trong Hắc Man Vực, cách nơi này không xa.

Hàn Lập chậm rãi gật đầu, nhưng không lên tiếng.

Hai người lập tức bay vào trong hồ, bí mật đi sâu xuống.

Thiên Ba Hồ cực kỳ sâu, hai người lặn xuống chừng mấy vạn trượng vẫn không thấy chút dấu hiệu nào đến đáy.

Lúc này áp lực nước cực lớn đè ép từ bốn phương tám hướng, dù là Hàn Lập cũng cảm thấy có chút không khỏe.

Thạch Xuyên Không há miệng phun một cái, phun ra một viên châu màu thủy lam.

Ánh sáng màu lam nhu hòa tản ra từ viên châu, hình thành một quang đoàn màu lam thật lớn bao trùm hai người, áp lực xung quanh lập tức biến mất toàn bộ.

Quang đoàn màu lam bao lấy hai người, tiếp tục bí mật đi tới trước, lại đi tiếp mấy ngàn trượng, cuối cùng cũng tới đáy hồ.

Chỉ là nền đất đáy hồ nhấp nhô cao thấp, giống như dãy núi liên miên.

Trên nền đất lại nứt ra từng khe hở cực lớn, bên trong âm u sâu vô cùng, tựa hồ liên thông Cửu U vô tận.

Thạch Xuyên Không thúc giục quang đoàn màu lam, chui vào một cái khe thật lớn, tiếp tục đi xuống phía dưới.

"Thạch đạo hữu rất quen thuộc với nơi này, chẳng lẽ trước kia đã tới đây?" Hàn Lập thấy bộ dạng Thạch Xuyên Không có vẻ sành sỏi, không khỏi hỏi.

"Không có. Chỉ là năm đó Tam ca và Hắc Hà thượng nhân kết minh, ta cũng xuất ra một phần lực trong đó, đã từng cẩn thận điều tra tình huống nơi này của Hắc Hà thượng nhân." Thạch Xuyên Không cười nói.

"Thì ra là thế." Hàn Lập nghe vậy ánh mắt chớp lên, cũng không hỏi nữa.

Tính chất nước dưới đáy hồ bắt đầu dần có chút khác biệt so với bên trên, càng thêm nặng nề sền sệt, hơn nữa màu sắc càng đậm thêm, hiện lên một màu đen kịt, có vài phần tương tự với Trọng Thuỷ.

Chung quanh ánh sáng hắc ám, đưa tay không thấy được năm ngón, dù lấy thị lực của hai người cũng không cách nào nhìn thấy quá xa.

Lần này lặn xuống không lâu, trước mắt hai người liền sáng lên.

Chỉ thấy không gian khe hở phía trước đột nhiên biến lớn, một mảnh hang động cực lớn dưới nền đất hiện ra.

Trung tâm hang động đột nhiên lơ lửng một hòn đảo cực lớn rộng chừng vạn mẫu.

Toàn bộ hòn đảo này không phải đất cát sỏi đá bình thường mà là Tinh thạch màu đen, phía trên tạc ra từng gian đình đài lầu các, hình thành một mảnh cung điện liên miên.

Trên tòa cung điện lớn nhất treo một tấm biển lớn khoảng hơn mười trượng, trên đó viết bốn chữ to "Hắc Hà thủy cung".

Toàn bộ hòn đảo phát ra từng trận thủy quang, mặc dù là màu đen nhưng lại khiến người ta có cảm giác một loại ánh sáng óng ánh long lanh, khiến nơi này thoạt nhìn giống như thủy tinh cung dưới đáy biển, cực kỳ hoa mỹ bao la hùng vĩ. Mà bốn phía hòn đảo được bao bọc bởi một màn hào quang cực lớn trong suốt màu đen, ngăn cách nước hồ chung quanh.

Trên màn hào quang màu đen mơ hồ có thể thấy chằng chịt cấm chế phù văn, cấm chế tản mát ra chấn động nhè nhẹ khiến người ta sợ hãi.

Hàn Lập không chút nghi ngờ nếu có người mạnh mẽ tập kích, cấm chế màn hào quang màu đen này sẽ bộc phát, ngay cả tu sĩ Thái Ất cảnh cũng có thể bị gϊếŧ trong nháy mắt.

"Cuối cùng đã tới, cả tòa đảo này chính là một khối Thái Âm Thủy ngọc cực lớn, được Hắc Hà thượng nhân dùng thần thông tế luyện không biết bao nhiêu vạn năm, hiện giờ toàn bộ hòn đảo coi như là một kiện Ma bảo khổng lồ, vô cùng lợi hại. Vì vậy không phải vạn bất đắc dĩ, chúng ta vẫn không nên xung đột với hắn thì tốt hơn." Thạch Xuyên Không thấp giọng nói ra.

Hàn Lập nhìn hòn đảo cực lớn trước mắt, không nói gì, sâu trong ánh mắt lại hiện lên một tia kiên định.

Thạch Xuyên Không thấy vậy thở dài, biết rõ khuyên nữa cũng không có tác dụng, liền không nói gì thêm, lật tay lấy ra một khối ngọc bài màu lam, sau khi nói lẩm bẩm vài câu, phất tay ném ra ngoài.

Ngọc bài hóa thành một đạo ánh sáng màu lam, lóe lên xuyên qua màn hào quang màu đen, chui vào trong đó không thấy bóng dáng.

Sau một lát, một thanh âm nữ tử có vẻ đề phòng truyền ra từ bên trên hòn đảo: "Đạo hữu phương nào quang lâm Hắc Hà thủy cung?"

"Tại hạ Thạch Xuyên Không, đặc biệt đến bái kiến Hắc Hà thượng nhân." Thạch Xuyên Không tiến lên trước một bước, lật tay lấy ra một lệnh bài màu tím, chắp tay cười nói.

"Thì ra là Thập Tam điện hạ, không nghênh đón từ xa, xin thứ lỗi." Thanh âm cô gái kia dừng một chút rồi nói.

Vừa dứt lời, màn hào quang màu đen phía trước hai người Hàn Lập hiện ra một vòng xoáy hắc quang chói mắt, lập tức tách ra hai bên, lộ ra một thông đạo lớn chừng mấy trượng.

Hàn Lập thầm nghĩ danh hào Hoàng tử dùng thật tốt, đồng thời trong lòng thêm cảm kích Thạch Xuyên Không. Nếu không có y đi theo, lấy sự cẩn thận của người kia, chỉ sợ muốn đi vào Hắc Hà thủy cung này cũng khó khăn.

Hắn và Thạch Xuyên Không liếc nhau, bay vào thông đạo.

Thân thể hai người vừa mới bay vào trong đó, từng đạo hắc quang đột nhiên hiện lên, tuôn ra như thuỷ triều, thoáng cái bao trùm hai người.

Hàn Lập nhíu mày, nhưng không chống cự.

Trước mắt hắn chợt hoa lên, sau một khắc xuất hiện trong một tòa đại sảnh.

Diện tích đại sảnh khá lớn, vách tường xung quanh và mặt đất đều là màu đen óng ánh, ngay cả các vật như ghế ngồi trong sảnh cũng tương liên sít sao với mặt đất, tất nhiên là được điêu khắc thành, tinh xảo và hoàn chỉnh, không chỗ nào không hài hòa.

Một trận tiếng bước chân từ trong sảnh truyền ra, một mỹ phụ mặc vũ y kim tuyến màu lam nhạt, tóc mây cao ngất, cài ba cây phượng trâm kim lũ đi ra, sau lưng còn đi theo bốn vị thị nữ kính cẩn.

Nàng này thoạt nhìn ba mươi mấy tuổi, màu da trắng nõn, dung mạo xinh đẹp, chỉ là hai hàng lông mày hơi thẳng, làm cho người ta có loại cảm giác lăng lệ ác liệt.

Ánh mắt Hàn Lập thoáng nhìn, tu vi nàng này cũng không yếu, đã đạt đến cảnh giới Thái Ất sơ kỳ, xem khí độ tư thế này, tựa hồ là nhân vật trọng yếu trong Hắc Hà thủy cung.

"Thập Tam Hoàng tử điện hạ giá lâm, không thể lấy lễ hoàng tử ©υиɠ nghênh, xin thứ lỗi." Mỹ phụ vũ y chỉnh đốn trang phục thi lễ một cái, nghe thanh âm thì chính là người vừa mới cách không truyền âm kia.

"Phu nhân khách khí, là do hôm nay chúng ta đến quá mức đột ngột." Thạch Xuyên Không cười nói.

Mỹ phụ vũ y liếc nhìn Hàn Lập, cương ngạnh nhíu mày, lại không nói gì thêm.

"Lệ đạo hữu, vị này chính là Cúc phu nhân, là đạo lữ Hắc Hà tiền bối. Còn vị này chính là Lệ đạo hữu, tuy rằng đến từ Tiên Vực nhưng là tri kỷ hảo hữu của Thạch mỗ. Lệ đạo hữu thần thông quảng đại, phụ hoàng cũng có chút tán thưởng." Thạch Xuyên Không nhìn mặt mà nói chuyện, giới thiệu song phương.

"Cúc phu nhân, Lệ mỗ hữu lễ." Hàn Lập nghe vậy trong lòng khẽ động, chắp tay thi lễ một cái.

Cúc phu nhân nghe vậy, nhìn Hàn Lập nhiều thêm một cái, thái độ hòa hoãn một chút, hơi khẽ khom người, coi như hoàn lễ.

"Không biết lần này Thập Tam Hoàng tử điện hạ đại giá quang lâm Hắc Hà thủy cung ta là có gì chỉ giáo?" Cúc phu nhân mời hai người ngồi xuống, lại gọi thị nữ sau lưng dâng nước trà trái cây lên, rồi mới lên tiếng.

"Chỉ giáo thì không dám, hôm nay Thạch mỗ đến có một chuyện muốn thỉnh giáo Hắc Hà tiền bối, không biết Hắc Hà tiền bối có trong cung không?" Thạch Xuyên Không hỏi.

"Ai nha, điện hạ tới không khéo, phu quân nhà ta vì tu luyện một môn đại pháp, nhiều năm trước đã bế quan, chỉ sợ không thể ra gặp mặt điện hạ được." Ánh mắt Cúc phu nhân lộ ra vẻ kiêu ngạo, nói.

Hàn Lập nghe vậy, trong lòng âm thầm buông lỏng.

"Như vậy thật đúng là không khéo." Ánh mắt Thạch Xuyên Không liếc qua Hàn Lập, mở miệng nói.

"Trước khi phu quân bế quan đã bảo ta làm chủ sắp xếp các công việc trong Hắc Hà thủy cung, không biết điện hạ tới tìm phu quân nhà ta cần làm chuyện gì? Chỉ cần không phải chuyện đại sự quá lớn, cũng có thể nói cùng ta." Cúc phu nhân vén lại mái tóc bên tai, mỉm cười nói.

Tuy rằng nàng tận lực che giấu, nhưng sắc mặt vẫn đang lộ ra một chút tự đắc.

"Ha ha, lại nói xác thực không phải là đại sự gì, ta nghe nói hơn trăm năm trước Hắc Hà thủy cung triệu nhập một người phi thăng từ hạ giới tên là Tử Linh, không biết có việc này không?" Thạch Xuyên Không xoay chuyển ánh mắt, vừa cười vừa nói.

Cúc phu nhân nghe vậy, nụ cười trên mặt trong nháy mắt biến mất, khuôn mặt trắng như tuyết thoáng cái treo một tầng sương lạnh, trong mắt nổi lên vẻ ghen ghét, đồng thời cũng hiện lên một vòng hàn quang lăng lệ ác liệt khiến người rét run.

Chỉ là những biến hóa kia chỉ phát sinh trong một cái chớp mắt, sau một khắc, sắc mặt Cúc phu nhân liền khôi phục bình tĩnh, nói: "A, đúng là có một người như thế, không biết vì sao Thập Tam Hoàng tử điện hạ lại hỏi người này?"

Mặc dù sắc mặt Cúc phu nhân chỉ biến hóa thoáng qua, nhưng Hàn Lập và Thạch Xuyên Không đều nhìn thấy trong mắt.

Trong lòng Hàn Lập trầm xuống, nhưng không mở miệng.

"Kỳ thật cũng không có đại sự gì, vị Tử Linh kia là bằng hữu quen biết của Lệ đạo hữu ở hạ giới. Lệ đạo hữu nghe nói nàng ấy phi thăng tới Thánh Vực, hôm nay đặc biệt tới bái phỏng, không biết phu nhân có thể mời Tử Linh cô nương đi ra để bọn họ gặp mặt một lần không?" Thạch Xuyên Không trịnh trọng nói.

"Ha ha, bằng hữu? Chỉ sợ là tình nhân a! Hồ mị tử chính là hồ mị tử, đi tới chỗ nào cũng câu dẫn nam nhân!" Cúc phu nhân lườm Hàn Lập, cười lạnh một tiếng nói.

"Tử Linh vừa mới phi thăng Thánh Vực, hoàn toàn chưa quen thuộc nơi này. Nếu nàng có gì đắc tội, Lệ mỗ nguyện bồi tội thay nàng." Ý nghĩ trong đầu Hàn Lập chuyển động, đứng dậy chắp tay thi lễ một cái.

"Đắc tội... Hừ!" Cúc phu nhân hừ lạnh một tiếng, nhưng không nói thêm gì nữa.

"Để bình ổn khó chịu của phu nhân, chỗ này ta có vài tài liệu coi như không tệ, xin vui lòng nhận cho." Hàn Lập xoay chuyển ánh mắt, vung tay lên.

Một đạo hào quang thanh sắc bắn ra từ trong tay hắn, lướt nhẹ qua bên cạnh cái bàn.

Trên mặt bàn lập tức nhiều ra bốn đồ vật, là một tiểu kỳ màu lam, một đại ấn màu tím đen, một khối băng tinh màu lam, cuối cùng là một đoạn cây gỗ khô màu đen.

Tiểu kỳ màu lam và đại ấn màu tím kia đều là Ma khí, hơn nữa đều là Ma bảo nhập phẩm, mà băng tinh màu lam và cây gỗ khô màu đen cũng đều là tài liệu ẩn chứa lực lượng pháp tắc, mỗi cái đều tản mát ra lực lượng pháp tắc cực kỳ khổng lồ, mơ hồ còn hơn cả hai kiện Ma khí kia.

Những tài liệu Ma khí này đều tìm được từ trong pháp khí trữ vật của Chiếu Cốt chân nhân, dù là Thạch Xuyên Không nhìn thấy cũng phát thèm.

Cúc phu nhân thấy mấy thứ này, ánh mắt khẽ động, nhưng lập tức lại hừ lạnh một tiếng, hai mắt nhìn lên trời, không nhìn những vật kia nữa.

Hàn Lập thấy vậy, sắc mặt trầm xuống.

"Khụ, Cúc phu nhân, bất kể như thế nào, có thể nể mặt Thạch mỗ hay không, cho hai người bọn họ gặp mặt một lần." Thạch Xuyên Không ho nhẹ một tiếng, nói.