Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 781: Bao vây chặn đánh

Dịch giả: Độc Hành

Hàn Lập lật tay lấy ra một quả đan dược ăn vào, đồng thời phát ra một luồng thần thức chui vào trong vòng tay trữ vật màu xanh lá.

Nửa khắc đồng hồ sau, trên mặt hắn chợt vui vẻ, đưa tay trảo một cái.

Trong tay Hàn Lập loé lên hôi quang, nhiều ra một khối xương thú màu xám.

Xương thú này là một loại đồ vật cùng loại với ngọc giản, bên trong khắc lên từng đạo đường vân cùng đồ án, chính là một bộ bản đồ Thập Hoạn Sơn Mạch.

Vào thời khắc này, một đạo độn quang tím đen từ đằng xa bay vụt tới, lóe lên hóa thành thân ảnh Thạch Xuyên Không.

"Đã giải quyết xong rồi, không còn lưu lại người nào, hơn nữa ta bắt được một tên sưu hồn thì biết, những người này đều là thủ hạ của Kim Tê Đại Vương, một trong Thập Hoạn. Gia hoả mà Lệ đạo hữu ngươi vừa mới chém gϊếŧ tên là Thiết Vũ, là một tâm phúc trọng yếu dưới trướng Kim Tê Đại Vương." Chỗ sâu trong đồng tử gã chớp lên quang mang kỳ lạ, nói ra nhàn nhạt.

"Ta ở đây cũng có chút thu hoạch, từ trong trữ vật pháp khí của Thiết Vũ tìm được một phần địa đồ Thập Hoạn Sơn Mạch, ngươi xem một chút." Hàn Lập ồ một tiếng, cũng không để trong lòng, đưa xương thú màu xám tới.

"Thật tốt quá! Cuối cùng cũng không còn mù đường xông loạn nữa rồi." Thạch Xuyên Không nghe vậy vui vẻ, tiếp nhận xương thú, đang muốn dò xét đột nhiên dừng lại.

"Nghe nói tính tình Kim Tê Đại Vương bạo ngược, có thù tất báo, chúng ta gϊếŧ người của hắn, chỉ sợ rất nhanh sẽ có truy binh chạy đến, hay là rời đi trước rồi hẵng tính." Sắc mặt Thạch Xuyên Không ngưng trọng nói ra.

"Nói cũng đúng." Hàn Lập gật đầu nhẹ.

Thân ảnh hai người nhoáng một cái hóa thành hai đạo độn quang, điện xạ về phía xa, lóe lên biến mất ở cuối chân trời.

...

Động phủ Kim Tê Đại Vương.

Bên trong một toà đại điện vàng son lộng lẫy, một nam tử to mập giống như viên thịt tung một cước đá văng thị nữ yêu mị đang quỳ gối bên người bóp chân cho gã, một bước đứng lên, cái bụng to lớn chồng chất thịt mỡ rung động, đại thủ vung lên mãnh liệt, trực tiếp đập chén rượu màu vàng trong tay văng ra ngoài.

Chén rượu rơi xuống đất, lập tức nát bấy, nước rượu màu đỏ sậm bên trong cái chén chảy tung toé ra ngoài.

Mấy thị nữ chung quanh nhao nhao quỳ rạp xuống đất, toàn bộ thân thể đều dán trên mặt đất, toàn thân lạnh run, đầu cũng không dám ngẩng lên, sợ vị Đại Vương này dưới sự giận dữ lại tung cho mình một cước.

"Tên Thiết Vũ phế vật này, ngay cả chút việc nhỏ ấy cũng làm không xong. Người đâu, mau đi tìm xem đầu hắn đã bị dã thú ăn chưa, nếu chưa thì mang về đây cho ta, dùng sơn vàng quét lên đặt ở dưới bậc cầu thang hành lang đại điện, ngày ngày giẫm đạp lên hắn." Kim Tê Đại Vương quát lớn một tiếng, giọng nói lanh lảnh vang trong đại điện nghe có chút buồn cười, nhưng không một ai cả gan dám cười cả.

Dưới đại điện lập tức có hơn mười thuộc hạ tướng mạo dữ tợn hô to một tiếng "Lĩnh mệnh", rồi nhất tề lui ra ngoài.

Mắng qua một hồi, Kim Tê Đại Vương coi như vẫn chưa hết giận, nhìn qua một vòng, lại nắm lên một bầu rượu lưu ly khảm nạm tơ vàng, trùng điệp đập văng ra ngoài.

"Đại Vương chớ giận, thuộc hạ nguyện vì lo lắng của Đại Vương, sẽ đi cắt đầu Thạch Xuyên Không đem về." Bên hông đại điện, một đại hán vạm vỡ mặc tử giáp Kim Ô Toả bước dài ra một bước, khom người cúi đầu, mở miệng nói ra.

Người này đầu báo mắt to, cao lớn vạm vỡ, thân hình có vài phần tương tự Kim Tê, bất quá một thân cơ bắp nổi lên, thoạt nhìn mười phần cường tráng, khuôn mặt tương tự chín phần với nhân loại, chỉ khác ở chỗ cái mũi như hòn than cùng răng lộ ra ngoài miệng.

Mắt thấy mãnh tướng dưới trướng chủ động xin đi gϊếŧ giặc, thần sắc Kim Tê Đại Vương hơi thu lại, mặt lộ vẻ do dự, ánh mắt lại liếc về phía nam tử đeo kiếm thân thể thon dài mặc trường bào tuyết trắng bên kia.

Thân hình người này không khác Nhân tộc, chỉ là trên cả khối đầu không có xương mũi, chỉ có hai cái lỗ nhỏ, hầu như bảo trì một đầu rắn tuyết trắng, thần sắc trong mắt băng lãnh, chỉ đứng ở nơi đó mà làm cho người ta có loại ảo giác như một toà băng điêu.

"Nếu như Thiết Vũ đã không thể đem đầu của hắn về, xem ra vị nhi tử nhỏ tuổi nhất của Thánh Chủ cũng không phải loại đèn đã cạn dầu. Mà thôi mà thôi... Nếu như Thạch Trảm Phong đã ưng thuận... các loại chỗ tốt, Đồng Vũ, Ngân Vũ, hai người các ngươi liền chạy đi một chuyến, tận lực bắt sống tên kia mang về." Kim Tê Đại Vương yên lặng tính toán một lát, sau đó mở miệng nói ra.

"Đại Vương, không cần phiền toái như vậy, một mình ta là đủ rồi." Đồng Vũ với hình thể cường tráng liếc qua nam tử đầu rắn, nói ra.

"Mệnh lệnh bổn vương, khi nào cần ngươi khuyên nhủ?" Kim Tê Đại Vương híp mắt lại, lạnh lùng nói ra.

"Không dám." Toàn thân Đồng Vũ xiết chặt, trong mắt hiện lên một tia kinh hãi, vội vàng nói.

"Đại Vương, vì sao phải bắt sống?" Mặt Ngân Vũ không thay đổi tiến lên trước, mở miệng hỏi.

"Người còn sống là một lợi thế để đàm phán chuyện làm ăn với vị Đại hoàng tử của Thánh Chủ kia, lần này Thiết Vũ đã chết, cũng không thể dùng giá trước kia được." Kim Tê Đại Vương nắm lấy một nữ tử đuôi rắn kéo qua, vừa xoa vừa nói.

"Đã minh bạch, thuộc hạ ra tay sẽ chú ý một chút." Ngân Vũ gật đầu nói.

"Tốt rồi, các ngươi đi đi." Kim Tê Đại Vương mở miệng phân phó.

"Vâng." Hai người kia lĩnh mệnh, sau đó quay người rời đi.

...

Mấy ngày sau.

Chính giữa một mảnh rừng rậm được sương mù màu tím bao phủ trong Thập Hoạn Sơn Mạch, lóe lên một mảnh quang đoàn màu bạc không dễ làm người khác chú ý, phạm vi bất quá trăm trượng, phía trên có từng trận chấn động không gian hơi yếu truyền đến.

Bên trong quang đoàn màu bạc, Hàn Lập cùng Thạch Xuyên Không đứng thẳng, giữa hai người nằm dài một thi thể cháy đen dài khoảng mười trượng, tựa như là một đầu Chương Ngư, dưới thân sinh ra mấy trăm xúc tu như rễ cây, chẳng qua là nửa số trong đó đã bị chém đứt rồi.

"Chỉ là một con Bách Tu Thú Chân Tiên cảnh lại khá khó chơi, để cho chúng ta hao tốn thời gian dài như vậy." Thạch Xuyên Không dùng chân đá thi thể xúc tu cháy đen một cái, nói ra.

"Bản mệnh thần thông gia hoả này quá đặc biệt, nhờ xúc tu mà bản thể có thể di chuyển bốn phía, nếu không phải ngươi tinh thông không gian Linh Vực, chỉ sợ lúc này chúng ta còn bị nó quấn lấy tại đây." Hàn Lập lắc đầu, nói ra.

"Được rồi, nếu như Yêu Hạch đã lấy rồi, chúng ta cũng tiếp tục đi a, chúng ta gϊếŧ một viên tướng đắc lực của hắn, chỉ sợ Kim Tê Đại Vương kia sẽ không từ bỏ ý đồ." Thạch Xuyên Không thở dài một hơi, nói ra.

"Lần này hay là ngồi trên phi xa của ta, chúng ta bay cao hơn chút, miễn cho Yêu thú phía dưới quấy nhiễu." Hàn Lập gật đầu nói.

Dứt lời, cổ tay hắn run lên, một chiếc bích ngọc phi xa hiển hiện ra.

Thạch Xuyên Không gật đầu nhẹ, thu hồi Linh Vực của mình, nhảy lên phi xa, cùng Hàn Lập hóa thành một đạo lưu quang phóng lên trời, vội vã rời đi.

Nhưng mà, phi xa chạy nhanh bất quá hơn trăm dặm, đột nhiên độn quang dừng lại.

Trong hư không phía trước, đứng vững một hán tử kim giáp thân hình khôi ngô, cùng một gã nam tử mặt lạnh mặc áo bào trắng.

"Lai giả bất thiện....! Xem ra hai người này là đuổi theo chúng ta, lần này cũng không mang theo tạp binh." Thạch Xuyên Không đưa mắt nhìn qua hai người phía trước, nhíu mày, mở miệng nói ra.

Hàn Lập hơi đánh giá, phát hiện trong hai người thì hán tử kim giáp chính giữa là một gã tu sĩ Thái Ất hậu kỳ, mà nam tử áo trắng kia là một tu sĩ Thái Ất đỉnh phong, xem qua khí tức thì mạnh hơn không ít so với Thiết Vũ lúc trước.

"Thiết Vũ là người nào gϊếŧ?" Tên Kim giáp hán tử Đồng Vũ mở miệng ra trước, hỏi.

"Như thế nào, muốn báo thù cho hắn?" Khoé miệng Hàn Lập nhếch lên, hỏi.

"Ta chẳng qua chỉ muốn biết, phế vật kia là chết trên tay người nào?" Đồng Vũ cười nhạo một tiếng, nói ra.

"Muốn biết hắn chết trong tay ai, cái này còn không phải đơn giản sao? Một lát sau khi ngươi chết, đuổi theo hắn đến U Minh hỏi một chút, chẳng phải rõ ràng." Thạch Xuyên Không cười hắc hắc nói.

"Tiểu tử này không thể gϊếŧ, chỉ có thể bắt sống. Ngân Vũ, ta ra tay khá nặng, khống chế hoả hầu không được tốt, liền giao cho ngươi đi. Về phần tên kia, chỉ việc gϊếŧ không cần chôn, cứ giao cho ta." Ánh mắt Đồng Vũ quét qua người Thạch Xuyên Không, cuối cùng rơi vào trên thân Hàn Lập, cười nói.

Ngân Vũ một thân áo bào trắng, từ phía sau lưng chậm rãi rút trường kiếm ra, không có gật đầu đáp ứng, cũng không lắc đầu cự tuyệt.

Đồng Vũ đối với chuyện này đã sớm tập mãi thành thói quen, đạp mạnh một cước trong hư không, không trung lập tức vang lên một tiếng nổ đùng, một hồi rung động vô hình nhộn nhạo ra, thân ảnh gã cũng đã biến mất không thấy.

"Tốc độ thật nhanh."

Trong nội tâm Hàn Lập thầm kêu một tiếng, lập tức thu hồi bích ngọc phi xa, thân hình nổ bắn ra.

Ngoài ba mươi... trượng, một đạo thanh quang cùng một đạo ô quang đột nhiên chạm vào nhau, vang lên một tiếng nổ rung trời.

Hàn Lập cảm thấy một cỗ trọng áp giống như núi từ trước mặt va chạm đến, va chạm tầng tầng dẫn tới chấn động, chẳng những không nhộn nhạo ra, ngược lại nhất trọng tiếp theo lại đánh đến phía hắn.

Ngay từ đầu hắn còn có thể dựa vào lực lượng bản thân chính diện chống đỡ, nhưng mấy trọng tiếp theo lực lượng chồng lên nhau, tiêu hao quá lớn, hai tay Hàn Lập có chút khó chịu, khó có thể duy trì được lâu.

Tại trọng thứ bảy thì rốt cuộc Hàn Lập không chống đỡ nổi, bị va chạm văng ngược ra ngoài.

Thạch Xuyên Không đang muốn hành động, liền nghe một tiếng thanh minh vang lên, một đạo kiếm quang tuyết trắng đột nhiên sáng ngời, chém xuống đỉnh đầu gã.

Thân hình gã bắn qua một bên, liền muốn tránh ra, nhưng khi đạo kiếm quang kia rơi xuống, kiếm khí cuồn cuộn kịch liệt, giống như một dạng tuyết lở xé rách thiên địa nguyên khí xung quanh, càng lăn càng lớn, càng quấn càng nhiều, làm không gian chung quanh có chút biến hình theo.

Thạch Xuyên Không cảm thấy một cỗ lực hút vô cùng cường đại từ đó truyền đến, hai tay vội vàng bấm pháp quyết, bên người ngưng ra một không gian bích chướng, ngăn cách bản thân cùng đạo lực lượng kia ra. Sau đó gã mới thả người nhảy lên, thoát thân ra.

Không gian bích chướng kia bị kiếm khí cuốn vào, lập tức nứt vỡ thành vô số mảnh vỡ.

Sau khi Thạch Xuyên Không ổn định thân hình, lập tức cổ tay vặn chuyển, trong lòng bàn tay hiện ra một cây trường thương màu bạc, nhìn về phía Ngân Vũ.

Đôi mắt nằm dọc của Ngân Vũ nhìn gã chằm chằm như nhìn một con mồi, không hề chớp mắt.

Bên kia, trong hư không vang lên tiếng nổ đì đùng không ngừng, Đồng Vũ cùng Hàn Lập ở giữa không trung không ngừng xông tới, lực đạo lần sau lại lớn hơn lần trước, tình huống giống như đúc lần đầu, hai người giằng co càng lâu thì lực đạo của Đồng Vũ chồng lên càng lớn.

Tuy Hàn Lập cảm nhận được trên người y phóng xuất ra từng trận chấn động pháp tắc, nhưng lại không rõ cuối cùng đó là pháp tắc gì?

Bất quá, hắn cũng tìm được phương pháp đối phó, đó là không đối quyền với Đồng Vũ trong thời gian dài, sau lần va chạm thứ nhất liền tách ra, về sau lại tìm cơ hội công kích tiếp.

Nhưng mà, Đồng Vũ này nhìn như lỗ mãng, kì thực lại cực thích chém gϊếŧ cận thân, căn bản tìm không thấy sơ hở, thêm nữa tốc độ mười phần cực nhanh, ngược lại làm cho Hàn Lập cảm giác theo không kịp.