Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 493: Chặn đan

Dịch giả: McLaren

"Ta giam chân bọn hắn, ngươi mau đi lấy Thái Ất Đan." Phong Thiên Đông không để ý đến lời nói của mọi người, quay sang Tề Thiên Tiêu kế bên thúc dục.

Trận đấu linh vực vừa xảy ra không có phần tham dự của Tề Thiên Tiêu, tuy thực lực hắn rất mạnh nhưng hắn không ra tay hỗ trợ.

"Sư huynh, hay là chúng ta gϊếŧ những kẻ này trước, sau rồi từ từ lấy Thái Ất Đan?" Ánh mắt Tề Thiên Tiêu lóe lên, hắn truyền âm đáp lời.

"Cứ lấy trước mấy viên Thái Ất Đan đã, tuy những tên này bị ta giam cố nhưng muốn gϊếŧ chết bọn chúng tuyệt đối không dễ dàng. Cứ lấy đan trước, chậm tất sinh biến!" Phong Thiên Đô truyền âm.

"Vâng." Tề Thiên Tiêu gật đầu, thân hình phóng đi nhanh như điện đánh thẳng tới khôi lỗi màu vàng.

Trước đó lúc mọi người tranh đấu, khôi lỗi màu vàng đã di chuyển khá gần về phía ghế dựa, lúc này khoảng cách còn lại chưa đến trăm trượng.

Thân còn bay trên không trung, Tề Thiên Tiêu phất tay, một vầng trăng lưỡi liềm mờ ảo bắn tới, thì ra là một thanh phi kiếm màu xám.

Viu viu viu!

Vầng sáng vốn mờ nhạt bỗng dưng sáng lóa, lập tức hóa thành mười tia sáng xám, phi tới đâm thẳng về phía sau lưng khôi lỗi.

Nhưng lúc này, những đường vân vàng kim trên mặt đất lóe lên, "oành", một cột lửa trắng bùng lên, ngưng tụ thành một vách tường chắn phía trước.

Từng luồng hơi nóng từ tường lửa trắng tràn ra khiến cho không gian xung quanh vặn vẹo như biến hình.

Những tia sáng xám đυ.ng phải bức tường, lập tức bị thiêu cháy, hóa thành từng làn khói xanh lượn lờ rồi tan đi.

Tề Thiên Tiêu thấy cảnh này hơi biến sắc, đang phi thân nhất thời hơi dừng lại một chút.

Chỉ thấy khôi lỗi vàng phía trước dáng vẻ như chưa phát hiện ra chuyện gì vừa xảy ra, cứ từng bước từng bước tiến về người ngồi trên ghế vàng nơi đài cao.

Tề Thiên Tiêu quay sang, nhìn về phía người trung niên đang ngồi trên cái ghế màu vàng, trong lòng chợt nghĩ.

"Chẳng lẽ khôi lỗi muốn mang Thái Ất Đan hiến cho tên thực vật đằng kia?"

Một tấm màn lo lắng phủ lên khuôn mặt gã.

Nếu tên thực vật kỳ quái nọ dùng đan dược này, không biết tình huống nào sẽ phát sinh tiếp theo.

Vốn hắn nắm giữ pháp tắc ăn mòn, nhưng loại hỏa diễm nóng bỏng trước mắt có khả năng khắc chế, vậy xem ra cũng chưa tìm ra được phương án nào hữu hiệu để xử lý.

Lúc hắn còn đang cân nhắc trong lòng, còn khôi lỗi mỗi lúc tiến đến thật gần ghế gỗ hơn.

Bốn mươi trượng...

Ba mươi lăm trượng...

Ba mươi...

Tròng mắt co lại, mồ hôi trán vã ra lấm tấm như hạt đâu, trong lòng Tề Thiên Tiêu quay cuồng những toan tính, cùng lúc đó một tay vỗ bên hông, bạch quang lóe lên hiện ra một cái vòng tròn màu trắng.

Ánh mắt hắn hiện lên vẻ tiếc nối tận xương, tiếp đó một tay ném cái vòng ra ngoài, tay còn lại lập tức bấm một đạo pháp quyết.

Chiếc vòng tỏa ra ánh sáng rực rỡ trắng như tuyết, nhanh chóng hóa lớn gấp mấy lần, hơn nữa còn cấp tốc xoay tròn, hiện lên vô số ấn tín.

Hào quang hội tụ về trong trung tâm vòng tròn tạo thành một cái vòng xoáy, từ đó tràn ra từng làn lực lượng pháp tắc không gian.

-------

Cũng ngay lúc này, bên ngoài Thái Ất Điện, những tu sĩ còn lại tự tìm một mảnh đất trống ngồi xuống chờ đợi.

Cửa đá để đi vào trong vẫn duy trì trạng thái mở rộng, bên trong phát ra ánh sáng lóa mắt khiến không người nào dám nhìn thẳng.

Các tu sĩ bốn phía cứ thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn tới cửa đá không dấu nổi vẻ tham lam, nhưng không ai dám hành động dại dột.

Ngay sau khi nhóm mười tu sĩ Kim Tiên của Hàn Lập đi vào trong không lâu, một gã tu sĩ có khuôn mặt trắng nõn của Thương Lưu Cung bị hấp dẫn mà tới.

Nhưng sau một phen thương nghị các tu sĩ này đã đạt được hiệp định tạm thời, nếu có tu sĩ phương nào mang ý định tiến vào bên trong, lập tức sẽ bị những người khác vây gϊếŧ.

Như vậy bên ngoài lúc này Thương Lưu Cung có nhân lực mạnh nhất, bốn Kim Tiên và vài tên chân tiên, xem ra hành trình vào Minh Hàn Tiên Phủ lần này, thực lực bọn họ được bảo tồn hoành chỉnh nhất.

Tiếp đó, Phục Lăng Tông cũng có đến ba gã Kim Tiên.

Cuối cùng chỉ còn Vân Nghê cùng một gã mày rậm lực lưỡng trung niên của Chúc Long Đạo, không biết hai người vô tình hay hữu ý đứng chung một chỗ, dường như tạo thành một thế chân vạc đối lập với Phục Lăng Tông và Thương Lưu Cung.

Bỗng nhiên, ánh mắt hai gã tu sĩ một tên mặt đen, một tên mặt trắng ở Phục Lăng Tông lóe lên, hai tên liếc nhìn nhau trao đổi gì đó.

"Chư vị đạo hữu, xem ra tình hình bên trong không dễ chấm dứt nhanh chóng, ngồi đây cũng không có thú vị gì mà dãy núi này không chừng còn có những bảo vật khác, chi bằng chúng ta chỉ lưu lại ở đây vài người canh chừng, còn lại cùng nhau đi thăm dò một chút, các vị thấy thế nào?" Tên tu sĩ Kim Tiên mặt đen bên Phục Lăng Tông chợt đưa ý kiến.

Những người khác nghe vậy, chân mày nhíu lại, lộ vẻ kỳ quái.

Bọn họ nhận mệnh thủ vệ bên ngoài, vấn đề Thái Ất Điện mới được đặt lên quan trọng nhất, nào rảnh rỗi đâu đi thăm dò bảo vật?

"Không hứng thú, nếu Phục Lăng Tông các ngươi muốn cứ tự mình đi đi." Gã thư sinh bên Thương Lưu Cung chớp mắt, lạnh nhạt đáp.

Vân Nghê và tên đạo chủ Chúc Long Đạo không đáp lời, hiển nhiên đều không có ý định rời đi.

"Vậy được thôi, chúng ta tự đi vậy." Gã mặt đen nhún vai, xong rồi cùng tên mặt trắng đúng lên bay đi một phía, rất nhanh bọn họ biến mất nơi xa tắp.

Vân Nghê nhìn theo hai người họ, đôi mi mảnh khẽ nhíu lại.

Hai người bay một mạch cách xa những người khác đến khi thoát khỏi phạm vi cảm ứng, cả hai lập tức dừng lại rồi tìm một nơi bí mật đáp xuống.

Gã Kim Tiên mặt đen lấy ra một vật, thình lình đúng là chiếc vòng tròn màu trắng.

Cả hai tên lập tức niệm quyết thúc giục, chiếc vòng tức thì phát sáng từng trận từng trận, nhanh chóng phình lớn ra.

Lập tức bên trong vòng hiện lên một cái vòng xoáy.

Thân hình hai người này bắn ra, hóa thành hai vệt sáng một đen một trắng chui vào vòng xoáy.

Sau khi bóng dáng hai người biến mất vào trong, vòng tròn màu trắng hiện lên vô số vết rạn trên bề mặt, rồi "cạch cạch", nó vỡ vụn, hóa thành muôn điểm huỳnh quang phất phơ tan biến.

....

Trong cung điện, Tề Thiên Tiêu vẫn lơ lửng trên không, tụng niệm pháp chú.

Vòng tròn ở không trung không xa phía trước lóe sáng, từ trong bắn ra hai vệt sáng một đen một trắng hóa thành hai gã Kim Tiên khi nãy.

Bọn người Hàn Lập từ xa thấy được cảnh này, sắc mặt ai nấy đều xấu đi.

Mà ngay lúc hai tên Kim Tiên xuất hiện xong, chiếc vòng cũng hiện ra vô số vết nứt rồi vỡ vụn.

"Tông chủ, Đại trưởng lão." Hai gã Kim Tiên nhìn xem một lượt tình huống xung quanh, vẻ mặt biến đổi, rồi cúi chào Tề Thiên Tiêu và Phong Thiên Đô.

"Không cần đa lễ, đưa các người truyền tống vào đây là muốn các ngươi sử dụng Nhật Nguyệt Hỗn Động Đại Pháp, trợ giúp ta phá bỏ tường lửa phía trước." Tề Thiên Tiêu nói.

"Vâng!"

Hai người nọ biết rõ tình huống đang rất cấp bách, không dám hỏi nhiều, thân hình nhoáng cái tách làm hai bên, lẩm bẩm tụng niệm, hai tay vung lên hạ xuống, trên mình mỗi tên phân biệt nổi lên từng vầng sáng màu trắng đen.

Trong mỗi màn hào quang đen trắng, phần nào cũng tản ra từng cỗ lực lượng pháp tắc chấn động.

Ánh mắt Hàn Lập lóe lên, hai loại pháp tắc này phát ra dao động rất đặc thù, đối với các loại pháp tắc thuộc về ngũ hành mà hắn tương đối quen thuộc thì khác hoàn toàn.

Pháp tắc trong vầng hào quang màu trắng quang minh chính đại, như mặt trời trên cao, chiếu soi đại địa.

Mà vầng hào quang màu đen tỏa ra pháp tắc tối tăm âm u, nhưng không hẳn là tà ác.

"Chẳng lẽ lại liên quan đến pháp tắc Âm Dương." Trong lòng Hàn Lập thầm đoán.

"Đại thúc, chắc hẳn người không bị mấy sợi xích này trói chặt chứ?" Đúng lúc này trong đầu Hàn Lập vang lên tiếng của Kim Đồng.

Hắn quay qua phía Kim Đồng, chỉ thấy nó đang ra sức giãy giụa, những cái móng ở tứ chi rất sắc bén đang mạnh mẽ cứa lên sợi xích màu đen.

Nhưng sợi xích bền cứng vô cùng, cho dù nó giãy giụa thế nào cũng đều không có tác dụng. Bởi vậy mà Kim Đồng tròn xoe mắt nhìn lại phía Hàn Lập.

Hàn Lập cũng chớp mắt vài cái, không nói gì.

"Đại thúc, người có phương pháp thoát ra chứ, vậy mau chóng thả ta ra đi, để ta gϊếŧ cái lão cương thi kia." Kim Đồng thấy ánh mắt này lập tức mừng rộ, truyền âm hối thúc.

"Chớ có lên tiếng! Tình thế trước mắt còn chưa sáng tỏ, chờ một chút đã." Hàn Lập vội vã truyền âm chặn Kim Đồng lại.

Mấy sợi Cách Nguyên Pháp Liên tuy có thể giam cầm linh lực của hắn, nhưng hắn vẫn có thể vận dụng pháp tắc thời gian, muốn thoát ra không phải là không thể, nhưng lúc này không phải thời cơ thích hợp.

Ngay lúc Hàn Lập truyền âm với Kim Đồng thì hai tên Kim Tiên đen trắng quát khẽ, hai tay giơ lên từng đạo pháp quyết, trên người mỗi tên lập tức bắn ra phân biệt hai cột sáng một đen một trắng lao về phía tường lửa.

Hai đạo cột sáng quấn quanh với nhau, mau chóng dung hợp, trong nháy mắt biến thành một cái đường xoáy đen trắng hỗn độn.

Hai người này gấp gáp niệm quyết cuối cùng mang hai loại pháp tắc dung hợp với nhau.

Ầm ầm!

Lỗ xoáy trắng đen bỗng nhiên biến lớn, hai cỗ pháp tắc như đồng thời được tăng cường lên gấp bội, mạnh mẽ tấn công lên bức tường lửa màu trắng.

Hàn Lập gặp tình huống này, trong lòng khẽ động, tình huống này đúng là lần đầu tiên hắn được chứng kiến.

Hai loại pháp tắc khác nhau kết hợp lại, vậy mà uy năng đồng thời đều gia tăng.

Điều này chứng tỏ hẳn phải có cách nào đó hoặc mấu chốt nào đó trong việc vận dụng lực lượng pháp tắc, nhưng tình huống lúc này không cho phép hắn suy nghĩ quá nhiều, chỉ đành tạm nhớ lại rồi sau này chậm rãi nghiên cứu.

Mà ngay lúc Hàn Lập đang quay cuồng suy nghĩ, vòng xoáy trắng đen xoay tít, bức tường lửa bừng lên cuồn cuộn, từng cỗ hỏa diễm nóng bỏng giống như có linh tính lao về phía lỗ xoáy như muốn thiêu đốt hết thảy, nhưng vòng xoáy lại tỏa thêm hào quang sáng ngời nhanh chóng chui vào bên trong tường lửa.

Mấy nhịp thở sau, "ầm ầm" bức tường lửa trắng bị vòng xoáy xuyên qua, bề mặt lập tức hiện ra một cái hang động.

Lúc này khôi lỗi màu vàng chỉ còn cách đài cao chưa đầy mười lăm trượng.

Tề Thiên Tiêu thấy vậy, thân hình lập tức hóa thành một dải trăng mờ chui thẳng qua hang động nửa trắng nửa đen nhanh như điện đánh về phía khôi lỗi.

Hắn quát khẽ, tay áo phất lên.

Một vệt vầng sáng như trăng lưỡi liềm bắn ra, thì ra là thanh Ngọc Như Ý trước đó. Chớp mắt nó hóa lớn thêm mấy chục lần, gần như to ngang với một gian phòng vậy.

Mà trên bề mặt phun ra cuồn cuộn sương mù màu xám như chất lỏng vậy, phát tiếng kêu xì xì, mà trong đó lại ẩn chứa hàng đám ấn ký, mau chóng lao xuống đầu khôi lỗi phía dưới.

Còn hai tên Kim Tiên đen trắng cũng nhoáng lên, lao thẳng vào trong hang động tấn công về phía khôi lỗi màu vàng.

Hai người quát khẽ, hai vệt cầu vồng một đen một trắng bắn ra, thì ra là hai lá cờ hình tam giác.

Một cái toàn thân trắng noãn, ở giữa thêu khắc đồ án hình thái dương, tỏa ra bạch quang chói mắt khiến người khác không dám nhìn thẳng.

Lá cờ còn lại đen kịt, phía trên thêu đồ án mặt trăng đang tỏa ra một thứ ánh sáng xanh âm u. Mặc dù không rực rỡ như mặt trời của cờ trắng, nhưng nó vẫn khiến người ta nhận thấy một loại khí tức cực kỳ to lớn.

Hai người bọn họ niệm chú, hai lá cờ chấn động rồi hóa lớn lên thành hai vầng sáng một đen một trắng. Bên trong vầng sáng thình lình nổi bật một mặt trời, một mặt trăng tỏa hào quang cuồn cuộn, từng cỗ uy áp khủng bố ầm ầm.

Cả hai vầng sáng phát ra những tiếng nổ uỳnh uỳnh, cuộn lên phân chia bên trái bên phải đánh vào khôi lỗi.

--------

Đôi lời;

Mình dịch chương này, đặc biệt dành tặng Bác Sĩ Dương - một người anh Hà Nội!

Tặng Phượng Vũ, chúc nàng mẹ tròn con vuông!

Tặng anh Đức Nghĩa, Lolotica... và ai đó trong bàn nhậu vắng mặt em hôm rồi!

Tặng anh chị em nhóm dịch Phàm Nhân Tông, chúc anh em vững tay bút nhé!

Tặng anh chị em Phàm Nhân Tông!

Và tặng anh chị em Bạch Ngọc Sách!

Nhiều năm không đυ.ng đến dịch thuật, nhiều thiếu sót mong bạn bè bỏ qua cho những lỗi dịch! Chúc các bạn bè sức khỏe, thành công!

McLaren, 2018