Dịch giả: Độc Hành
Bóng người trong suốt tất nhiên là Hàn Lập bám vào thân thể Lăng Vân Tử lão đạo.
Hắn đi theo lão giả tóc xám và nam tử tóc dài phía trước thông qua màn sáng cấm chế, sau đó không tiếp tục đi theo mà đứng nguyên tại chỗ ngẩng đầu nhìn về lầu các phía trước, đồng thời phóng xuất thần thức cảm ứng, ánh mắt lộ vẻ vui mừng.
Lúc này, nam tử tóc dài đã đi cách xa lão giả tóc xám, gã bước nhanh tới lầu các, đang tính đẩy cửa bước vào.
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên Hàn Lập quay đầu lại nhìn, đồng tử co rụt lại, ánh mắt rơi vào trên người nam tử tóc dài, đồng thời chỗ mi tâm hiện ra một tầng tinh quang.
"Bá" một cái!
Một hư ảnh tiểu kiếm óng ánh từ mi tâm hắn bay ra thật nhanh, nhoáng một cái kéo dài mấy trăm trượng giống như thuấn di, xuất hiện sau lưng nam tử tóc dài, chớp động một cái trực tiếp chui vào trong đầu gã.
Toàn bộ quá trình diễn ra chỉ trong một cái hô hấp, lại vô thanh vô tức, không phát ra chút tiếng động nào.
Nam tử tóc dài vừa mới giơ chân phải lên đột nhiên ngừng lại, tiếp theo hai mắt lồi ra, sau đó thân thể té xuống phía trước, "Bịch" một tiếng nện lên mặt đất.
"Vương chấp sự! Ngươi làm sao vậy?"
Lão giả tóc xám thấy cảnh này, hơi ngẩn ra, bước nhanh về phía trước đỡ nam tử tóc dài dậy.
Kết quả sau một khắc, sắc mặt lão đại biến.
Nam tử tóc dài đã ngừng hô hấp, trên người cũng không còn sinh cơ.
Lão định thần một chút, sau đó hai mắt nhìn chung quanh, đồng thời thần thức cũng theo đó lan ra, trong khoảnh khắc quét qua khu vực bên trong màn sáng cấm chế và lầu các.
Kết quả màn sáng cấm chế cũng không bị tác động, mà với tu vi của lão tự nhiên không có khả năng xem thấu ẩn nặc thuật của Hàn Lập.
"Người đâu! Mau cứu người!" Sắc mặt lão giả tóc xám âm tình bất định, sau đó chợt hô to.
Trong Tàng Điển Các một hồi bạo động, mấy tên tu sĩ từ bên trong nối đuôi nhau phóng ra, nhìn thấy một màn trước mắt cũng hiểu đại khái sự tình, nhao nhao sợ hãi, loạn thành một mảnh.
Hàn Lập không để ý tới những người này, bồng bềnh xuyên qua, đi vào bên trong Tàng Điển Các, đồng thời thần thức phóng thích ra ngoài lần nữa.
Tàng Điển Các chia làm ba tầng, hai tầng phía dưới trưng bày một ít tạp thư, nhân văn, địa lý, đồ giám du ký bình thường...
Những vật này có giá trị không lớn, cho nên hai tầng dưới không có người trông coi, cũng không có thiết lập cấm chế.
Tầng thứ ba chứa một ít công pháp điển tịch, cả tầng lầu bị một tầng cấm chế có chút tinh diệu bao phủ.
Hàn Lập tự nhiên không mảy may hứng thú với những công pháp điển tịch kia, hắn lật xem nhanh các điển tịch ở hai tầng dưới.
Lúc này những người bên trong đều đã chạy ra ngoài lo biến cố, hắn tự nhiên không cần phải cố kỵ.
Lúc trước sở dĩ hắn lựa chọn gϊếŧ tên nam tử tóc dài ngay cửa ra vào tự nhiên cũng đã cân nhắc ở điểm này.
Hắn lật xem nhanh từng quyển điển tịch, rất nhanh nắm giữ tình cảnh ở Mộc Kinh Đại Lục, nhưng những tình cảnh này cũng không có trợ giúp gì đối với cảnh ngộ hắn bây giờ.
Hàn Lập ngẩng đầu nhìn bên trái phía trước, lúc này Thời Gian Đạo Văn trên hư ảnh Chân Ngôn Bảo Luân chỉ còn lại khoảng một phần tư.
Ánh mắt hắn lóe lên, tuy rằng không biết sau khi toàn bộ Thời Gian Đạo Văn tắt hết sẽ phát sinh chuyện gì, bất quá dùng kinh nghiệm lúc trước của hắn tự nhiên cũng đoán được đại khái.
Nhưng hiện tại hắn cũng không có tâm tư quan tâm những thứ này.
Hàn Lập rất nhanh thu hồi ánh mắt, tiếp tục đọc nhanh các điển tịch.
Sau một lúc lâu, tay hắn chợt ngừng lại một chút, nhìn chăm chú một quyển điển tịch cũ kỹ đã ố vàng.
Quyển sách này là bản chép tay của một vị tu sĩ đại lục yêu thích du lịch ghi chép lại những nơi đã đi qua, Hàn Lập chú ý đến một bộ tranh vẽ trong đó.
Đó là một Kim sắc tiểu nhân đầu trọc không có lông mày, trên đầu mọc ra hai Kim sắc xúc tu thật dài, trên người thì mọc ra một ít Kim sắc móc câu giống như gai nhọn, thoạt nhìn có chút dữ tợn.
Nhìn lại có vài phần tương tự với Phệ Kim Trùng Vương trước kia của hắn.
"... Nay du lịch gần Kim Diễm sơn mạch, vô tình thấy được một trận tranh đấu động trời, hủy hoại sơn mạch vạn dặm, Thiên Băng Địa Liệt, có lẽ là cuộc chiến đấu của Tiên Nhân, để tránh tai họa, vội vàng chạy xa tránh né, may mắn giữ được tính mạng. Một trong hai Tiên nhân giao thủ có lẽ là một loại Trùng nào đó, tiếc rằng kiến thức ta nông cạn, không nhìn ra được đó là loại nào..." Đằng sau tranh vẽ là chú giải của vị tu sĩ kia.
Hàn Lập nhìn đến đây, nhãn tình sáng lên.
Kim Trùng này hiển nhiên không phải Phệ Kim Trùng Vương trước kia của hắn, có lẽ là một con khác?
Lại nói tiếp, năm đó hắn mới tiến vào Bắc Hàn Tiên Vực, gặp phải Đào Vũ, từ đó lạc mất Trùng Vương, đến nay vẫn không tìm được. Việc này cũng khiến hắn tốn không ít tâm tư, đáng tiếc không tìm được manh mối hữu dụng, không thể tưởng được ở chỗ này vậy mà thấy được thông tin liên quan đến Phệ Kim Trùng.
Hàn Lập ghi nhớ việc này, không có dừng lại, tiếp tục đọc nhanh các trang sau, nhưng bản chép tay này chỉ ghi chép những thứ nghe đồn ít người biết đến, cũng không có nội dung liên quan đến Phệ Kim Trùng nữa.
Trong lòng của hắn không khỏi có chút thất vọng, nhưng không có dừng lại mà cầm tiếp một quyển khác, là một cuốn điển tịch về Linh thảo.
Hắn lật xem vài trang, động tác trên tay lần nữa đình chỉ, ánh mắt chăm chú nhìn vào một trang.
Đây là một đóa hoa tử sắc, tươi đẹp chói mắt, đúng là đoá cự hoa tử sắc mà lúc trước hắn thấy bên trong sơn mạch
"Phệ Linh hoa, có mùi thơm kỳ lạ hấp dẫn vật còn sống, thôn phệ huyết thịt làm thức ăn. Bên trong nó chứa dược lực khí huyết, có thể dùng luyện chế đan dược luyện thể, hiệu quả nổi bật. Nhưng hoa này ẩn chứa một loại thi độc quỷ dị, cần phải dùng bí thuật khu trừ độc tố, lại vừa có thể làm thuốc, nhưng phương pháp này rất hao tổn..."
Hàn Lập nhìn đến đây, lập tức giật mình.
Khó trách những cự hoa tử sắc kia thoạt nhìn Linh khí dạt dào, dược lực rất mạnh, lại nằm đầy sơn dã mà không ai ngắt lấy.
Hắn còn muốn đọc tiếp các điển tịch, bỗng trên đỉnh đầu vù vù một hồi.
Hàn Lập ngẩng đầu lên nhìn, nhướng mày.
Lúc này Thời Gian Đạo Văn trên hư ảnh Chân Ngôn Bảo Luân đều đã ảm đạm, hư ảnh Bảo Luân đột nhiên sáng lên, nhanh chóng trở nên ngưng thực, hơn nữa chuyển động rất nhanh phát ra trận trận thanh âm gào thét.
Hàn Lập nhìn ra bên ngoài, ánh mắt lộ vẻ ngạc nhiên.
Âm thanh truyền vào trong tai hắn nghe rõ ràng đến cực điểm, nhưng mà người ở bên ngoài dường như không nghe được chút nào.
Hơn nữa Chân Ngôn Bảo Luân tuy chuyển động nhanh chóng, thanh thế kinh người, nhưng không có ảnh hưởng đến chung quanh, thậm chí không phát ra một tiếng gió.
Cùng lúc đó, một điểm Hắc Quang ở trung tâm Bảo Luân hiện ra, nhanh chóng lớn lên, trong nháy mắt biến Chân Ngôn Bảo Luân thành một màu đen.
Ô ô ô!
Theo chuyển động của Chân Ngôn Bảo Luân, một vòng xoáy màu đen lần nữa hiện ra, giống như đúc Tinh Bích lúc trước.
Hết thảy nói rất dài dòng, nhưng kỳ thật sự tình chỉ diễn ra trong chốc lát.
Hàn Lập chưa kịp phản ứng thì một lực hút cường đại từ bên trong phóng ra bao phủ Thần Hồn của hắn đang bám vào thân thể kia.
Vèo!
Hàn Lập cảm thấy Thần Hồn đau đớn một hồi, tiếp theo không có lực phản kháng bị hút ra khỏi cỗ thân thể này chui vào trong vòng xoáy màu đen.
Cuối cùng hắn thấy nhục thân Lăng Vân Tử kia sau khi mất đi bí thuật che đậy liền hiện ra, nhưng lập tức run lên bần bật, rồi vỡ tan ra, biến thành vô số oánh quang, tiêu tán giữa không trung.
Điều này làm cho nội tâm Hàn Lập cả kinh.
Sau một khắc, hắn cảm giác trước mắt tối sầm, ý thức bắt đầu mơ hồ.
Không biết trải qua bao lâu, ý thức Hàn Lập dần dần thanh tỉnh, chậm rãi mở mắt ra.
Trước mắt hắn là mặt Tinh Bích kia, vòng xoáy màu đen phía trên lóe lên vài cái, sau đó biến mất vô tung.
Sau đó Tinh Bích cũng run lên hai cái, nhanh chóng tiêu tán ra, hư không phía trước cũng theo đó khôi phục như lúc ban đầu.
"Đã trở về..." Hàn Lập nhìn động phủ quen thuộc, trong mắt hiện lên một tia phức tạp không hiểu, hình như có chút mừng rỡ, cũng có chút thất vọng.
Mừng rỡ là bình an trở về, thất vọng là không giống mấy lần trước, lần này Chưởng Thiên Bình thể hiện dị năng, nhưng tính ra cũng không có hiệu quả cho lắm.
Hắn tự nhiên không cam lòng, lúc này nhắm hai mắt lại, nhớ lại chuyện ly kỳ trải qua lúc trước, ý đồ tìm ra một ít manh mối từ trong đó.
Thật lâu sau, Hàn Lập mở mắt ra, lắc đầu, trải qua chuyện lần này, nghĩ mãi vẫn không ra, liền không muốn hao tổn tâm trí suy nghĩ nữa.
Hắn khẽ thở dài, tay bấm niệm pháp quyết, trên người hiện ra một tầng Kim Quang, Chân Ngôn Bảo Luân hiện ra sau lưng.
Đúng như dự đoán, lúc này ba trăm sáu mươi đoàn Thời Gian Đạo Văn trên Bảo Luân đều trở nên ảm đạm vô cùng, giống như năm đó thi triển thần thông Tinh Bích.
Một đạo kim sắc tinh ti quấn quanh phía trên Chân Ngôn Bảo Luân, chính là Thời Gian Pháp Tắc tinh ti, nhưng lúc này cũng trở nên ảm đạm.
Sắc mặt Hàn Lập buông lỏng, tay khẽ vẫy thu Thời Gian Pháp Tắc chi ti vào trong cơ thể.
Nhưng vào lúc này, hư không phía trước chấn động, một tiếng sét vang lên, kim hồ rất nhỏ xuất hiện, thân hình Giải Đạo Nhân hiện ra.
"Chúc mừng Hàn đạo hữu, cuối cùng đã ngộ ra Thời Gian Pháp Tắc." Giải Đạo Nhân chắp tay nói.
"Lần này có thể mượn nhờ một quả Nhị phẩm Đạo Đan mà thành công, thật là quá may mắn. Thời Gian Pháp Tắc là một trong Tam Đại Chí Tôn Pháp Tắc, huyền diệu vô cùng, chút tiến bộ này cũng không đáng nhắc tới. Đúng rồi, vừa rồi phát sinh sự tình gì, có lẽ ngươi cũng thấy hả?" Hàn Lập cười cười, chuyển chủ đề hỏi.
"Vừa rồi phát sinh sự tình? Vừa rồi tay ngươi gọi ra Tinh Bích, sau đó thất thần một lát, chẳng lẽ có vấn đề gì?" Giải Đạo Nhân đờ đẫn nói.
Hàn Lập hơi ngẩn ra, không nói gì thêm, tay sờ lên cằm, lộ ra thần sắc suy nghĩ.
Từ câu trả lời của Giải Đạo Nhân, xem ra Thần Hồn của mình bị hút vào Tinh Bích, xuyên thẳng đến Kim Nguyên Tiên Vực, nhập vào thân tên kia, sau đó trải qua thời gian ba trăm sáu mươi hơi thở, nhưng thân thể ở thế giới thật tựa hồ chỉ trong nháy mắt mà thôi
Rốt cuộc Kim Nguyên Tiên Vực kia có thật sự tồn tại hay không? Tông môn Thiết Thú Môn thật sự có hay không?
Rồi thần hồn mình nhập vào thân Lăng Vân Tử, gặp Lý Nguyên Cứu, rốt cuộc là có hay không, hay chỉ là ý niệm nào đó?
Nếu là tưởng tượng, tại sao toàn bộ quá trình mình dùng thần niệm biến thành tiểu kiếm gϊếŧ chết nam tử tóc dài lại vô cùng chân thật, giống như mình thông qua thần niệm gϊếŧ chết một tên tu sĩ ở thế giới thực vậy?
Lông mày Hàn Lập chau lên, phát hiện việc này khó có thể phân biệt rõ.
Thật lâu sau, hắn lắc đầu cười khổ.
Việc này quá mức quỷ dị, hôm nay hắn không thể biết rõ, chỉ có thể đợi ngày sau có cơ hội tìm hiểu kỹ hơn.