Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 247: Né tránh mũi nhọn

Dịch giả: Độc Hành

Biên: Nhóm dịch Phàm Nhân Tông

Bên này bụi mù chưa tan, bên kia Hàn Lập đã cảm thấy hoa cả mắt, thân ảnh lão giả tóc bạc đột nhiên phóng tới, tốc độ cực nhanh làm người không kịp nhìn thấy.

"Rầm"

Trong lòng của hắn rùng mình, theo bản năng nâng hai tay thủ chéo trước người thì đã bị một quyền vừa nhanh vừa mạnh đánh trúng bắn ngược ra ngoài.

Cũng may hắn đã sớm âm thầm thúc giục Chân Cực chi mô và sử dụng kim lân bao trùm hai cánh tay, mới không chật vật như Lân Thập Thất. Chỉ là cả người như bị bay bổng ra sau mấy trăm trượng, hắn mới miễn cưỡng ổn định thân hình.

Lão giả tóc bạc mặc dù một quyền đánh bay Hàn Lập, nhưng thân hình cũng thoáng lui về sau một bước, trong mắt chưa hoàn toàn đánh mất lý trí hiện lên một tia kinh ngạc.

Nhưng lúc này Lân Cửu đã chém tới, lão liền điên cuồng hét lên một tiếng, vung quyền nghênh đón.

Da trên người lão đã từ màu đỏ sậm dần dần chuyển thành màu đỏ tươi, làn hơi nước bốc ra quanh người cũng dần dần nhạt đi biến thành màu hồng nhạt.

Ứng với biểu hiện đó, tốc độ của lão càng lúc càng nhanh, uy lực của mỗi quả đấm xuất ra càng lúc càng lớn, hầu như mỗi một quyền nện xuống đều ép chặt không khí tạo ra tiếng nổ ầm ầm.

Lân Cửu cầm kiếm vàng không ngừng huy động. Lão già tóc bạc tay không tấc sắt, mỗi một quyền đều trùng trùng điệp điệp nện lên mũi kiếm, phát ra trận trận tiếng nổ "bang bang" nghe đinh tai nhức óc.

Thân hình hai người không ngừng di chuyển. Ngay vị trí quyền kiếm va chạm, từng cỗ chấn động pháp tắc vô hình bộc phát ra. Những nơi chúng đi qua, mọi thứ đều bị cuốn vào trong đó, rồi bị quấy thành hư vô, thậm chí mặt đất cũng bị nạo thành từng cái hố to.

Lân Cửu dù thi triển kiếm thuật tinh diệu vô song và có tốc độ kinh người nhưng lúc đối mặt với lão giả nhìn như chẳng có chiêu thức gì kì thực lại có lực phá thiên quân nên mơ hồ có cảm giác yếu thế hơn.

"Đều phải chết!"

Lão già tóc bạc điên cuồng hét lên một tiếng, song quyền mơ hồ đánh xuống, hơn mười quyền ảnh độc nhất vô nhị hiện ra phiêu hốt bất định, lao về phía Lân Cửu với thanh thế làm cho người ta sợ hãi đến cực điểm.

Lân Cửu không kịp suy nghĩ nhiều, thân hình không dám dừng lại chút nào, hai tay cầm kiếm mãnh liệt vung lên. Mũi kiếm đột nhiên bộc phát ra một vòng kiếm quang vô cùng chói mắt, càng ngày càng sáng, trong khoảnh khắc hóa thành một vòng hào quang hình cầu màu vàng lớn mấy trượng quay tít một vòng, rồi nổ tung.

Trong chốc lát, vô số kiếm khí màu vàng giăng khắp nơi, va chạm với những quyền ảnh đang gào thét lao tới, phát ra liên tiếp âm thanh bén nhọn như tiếng kim loại cọ vào nhau.

Nhưng hầu hét kiếm khí trong khoảnh khắc tán loạn biến mất, quyền ảnh lại chưa hoàn toàn tán loạn, làm cho trong mắt Lân Cửu hiện lên một tia kinh ngạc. Tiếp theo trên người gã lóe lên kim quang, hiện ra một tầng hàng quang màu vàng chắn trước người.

Nhưng vào lúc này, từ trong một cái hố lớn cách không xa hai người bỗng nhiên thân ảnh Lân Thập Thất dính đầy bụi đất bay vụt ra.

Chỉ thấy cổ tay gã rung lên, từ ống tay áo một sợi dây thừng màu vàng đất bay vù ra, vặn vẹo giữa không trung giống như Linh xà, rồi huyễn hóa ra bảy tám cái thòng lọng, chụp xuống lão già tóc bạc.

Mấy tiếng "bịch bịch" vang lên!

Kim quang khắp người Lân Cửu tán loạn, thân thể bị nện bay ngược ra sau. Lão già tóc bạc định đuổi theo bồi thêm một quyền thì vừa lúc chui đúng vào trong những cái thòng lọng kia. Lập tức quang mang kì lạ loé lên, những cái thòng lọng liền siết lại, trói chặt lão giả.

Lân Thập Thất siết chặt thòng lọng, không nói hai lời mạnh mẽ kéo về. Thân hình lão giả đột nhiên từ dưới đất chui lên, rồi ngã lăn ra.

Hàn Lập cũng không biết từ đâu xông đến, trường kiếm màu bạc trong tay nhoáng một cái, mũi kiếm mãnh liệt đâm vào đầu lão giả.

Hai mắt lão già tóc bạc chớp động kim quang, miệng phát ra từng tiếng ngâm nga nhỏ, mơ hồ không rõ.

Sau một khắc, toàn thân lão sáng rực huyết quang, da thịt trên hai cánh tay nứt ra. Hai cái xương trắng được bọc một lớp cơ màu hồng nhạt đột ngột nhô lên, như lưỡi đao chặt đứt sợi dây thừng màu vàng. Lão thoát thân, phóng ra ngoài.

Thân hình lão còn chưa ổn định, liền nâng lên một tay, quét ngang lưỡi cốt đao về phía Hàn Lập đang ở gần trong gang tấc.

Mũi trường kiếm màu bạc đâm thẳng vào cốt đao, phát ra tiếng va chạm rợn người.

Hàn Lập chỉ cảm thấy một cổ cự lực như dời non lật biển vọt tới, trong lòng vừa mới động, cũng không định đối cứng mà dựa thế bay ngược về sau.

Lão già tóc bạc thấy Hàn Lập bị mình đánh bay dễ như trở bàn tay thì dù thần trí đã mất nhưng vẫn có chút ngẩn ra. Tiếp theo tựa hồ nghĩ tới điều gì, lão quay người lại, mãnh liệt vung cánh tay có cốt đao, lao thẳng tới chỗ Lân Thập Thất vẫn đang nắm chặt dây thừng.

Hầu như chỉ thoáng một cái, lão liền trực tiếp xuất hiện trước người gã ta. Một đao đâm tới, trực tiếp phá vỡ mấy tầng bảo hộ bên ngoài thân, rồi tiếp tục đâm xuyên qua ngực thấu tim. Máu tươi từ bên trong l*иg ngực Lân Thập Thất tuôn ra như suối.

Thân thể Lân Thập Thất như con tép cong người bắn về phía sau, máu tươi dưới lớp mặt nạ phun ra, rồi một vòng bạch quang từ bên hông gã tỏa ra, bao bọc toàn bộ cơ thể đang rơi ầm ầm xuống mặt đất.

Bạch quang thu lại, hiện ra thân hình Lân Thập Thất không nhúc nhích, sống chết không rõ.

Lão già tóc bạc phát ra tràng cười "khanh khách", không thèm nhìn Lân Thập Thất, quay đầu, ánh mắt lành lạnh nhìn về Hàn Lập đã sớm thối lui ra bên ngoài mấy trăm trượng.

Hàn Lập nhìn thấy cảnh này, mặt trầm như nước.

Lão giả hẳn là một gã có lực lượng thân thể không kém Huyền Tiên, lại nuốt Nhiên Anh Huyết Đan nên thực lực đã mạnh giờ đạt đến mức kinh khủng này. Mặc dù là hắn nếu vừa rồi lựa chọn liều mạng, sợ rằng cũng bị thương không nhẹ.

Lúc này, hai mắt lão giả đã hoàn toàn chuyển thành màu vàng óng, căn bản nhìn không thấy nửa điểm nhân tính.

Vừa mất đi lý trí, thực lực lại tiếp cận Kim Tiên cảnh Huyền Tiên, khó trách Lân Thập Thất căn bản không thể chống đỡ nổi.

Trong lúc đó, thân ảnh lão giả bất chợt mờ đi, biến mất tại chỗ, không thấy bóng dáng nữa.

Hàn Lập không dám chần chờ, thân hình bắn ngược ra sau, đồng thời hai tay nổi lên kim lân, vung một quyền, đánh thẳng vào hư không phía trước.

Chỉ nghe "ầm" một tiếng nặng nề!

Quả đấm của hắn và nắm đấm lão già tóc bạc đột nhiên xuất hiện trùng trùng điệp điệp đập vào nhau.

Một cỗ sóng khí vô hình từ đầu quyền hai người bạo phát ra, như sóng to gió lớn quét ra xung quanh, làm hư không bốn phía chấn động mãnh liệt, cát đá bay đầy trời.

Hàn Lập cảm thấy một luồng man lực khổng lồ cuồn cuộn kéo tới, cơ thể bị đánh bay ra sau mấy trăm trượng, đυ.ng vỡ nát vách đá màu đen sau lưng, khó khăn lắm mới ổn định lại được.

Bên kia lão già tóc bạc cũng bị bay ngược về sau, nhưng chỉ khoảng hai ba trăm trượng, liền ổn định thân hình..

"Đạo hữu Giao Thập Ngũ, không ngờ ngươi cũng là một gã Huyền Tiên nhưng đừng chính diện cường công với lão ta. Hãy chờ ta bố trí khốn trận, ngươi dẫn lão ta tiến vào. Hôm nay thần trí lão ta như vậy, chỉ chờ cho đến khi tinh huyết Nguyên Anh trong cơ thể bị thiêu đốt hết, chúng ta không cần động thủ thì lão ta chắc chắn phải chết." Lân Cửu lơ lửng ở trên không, nói với với Hàn Lập.

"Ta không chắc có thể giữ chân lão ta quá lâu, đạo hữu mau chóng bày trận đi." Hàn Lập đè ép khí huyết cuồn cuộn trong cơ thể, nói với Lân Cửu.

Dứt lời, hắn điểm mũi chân một cái, bay lên bầu trời, ném trường kiếm đi.

Trường kiếm màu bạc lướt vào không trung, phát ra ánh sáng bạc mãnh liệt, từ đó tỏa ra một vòng kiếm ảnh dày đặc, như là bông hoa sen nghìn cánh nở rộ trên không.

Tiếng Hàn Lập ngâm tụng chú ngữ vang lên, một ngón tay chỉ xuống dưới một cái.

Giữa không trung, tiếng xé gió liền phát tác.

Kiếm ảnh màu bạc dày đặc vô cùng lập tức như mưa rơi xối xả liên tiếp bắn nhanh xuống, bao phủ lão già tóc bạc đang bò ra từ vách đá vào bên trong.

"Rầm rầm rầm "

Tiếng nổ không ngừng vang lên trong sơn cốc. Trong cốc, đá văng tung tóe, bụi bay mù mịt bốn phía, rất nhanh vùi lấp thân ảnh lão giả vào trong.

Chỉ nghe một tiếng như thú rống vang lên.

Trong bụi mù, thân ảnh lão già tóc bạc đột nhiên nhảy ra, toàn thân da thịt nứt rách ra những từng đường vân màu đỏ thắm, búi tóc vốn buộc cao giờ đã lòa xòa. Mái tóc dài màu bạc trắng như tuyết tung bay trong gió, thoạt nhìn lão ta như tà ma hung ác.

Lão chỉ lấy hai tay bảo vệ khuôn mặt, còn để kiếm ảnh màu bạc tự do công kích trên người, rồi lao thẳng vào bên trong kiếm liên màu bạc.

Kiếm liên màu bạc tỏa hào quang rực rỡ, ầm ầm nổ tung. Kiếm ảnh bắn lung tung ra bốn phương tám hướng, khắp cả bầu trời đầy.

Chính giữa thanh trường kiếm màu bạc bỗng "rắc" một tiếng, gãy thành hai đoạn.

Hàn Lập thấy thế, lông mày cau lại, hai tay nổi lên kim lân to lớn hơn trước, giơ song quyền nghênh đón.

Bên kia sơn cốc, Lân Cửu nắm một thanh trường côn màu vàng to cỡ cánh tay thanh niên, đi đến bên cạnh một tảng đá, khoát tay mãnh liệt cắm trường côn xuống dưới mặt đất.

Toàn thân trường côn chạm khắc dày đặc phù văn, dài ba trượng cắm thẳng xuống, lún xuống hai phần ba, chỉ còn ước chừng một trượng nhô lên trên mặt đất.

Lân Cửu quét mắt một vòng chung quanh, chỉ thấy trường côn màu vàng đã hình thành trận pháp hình tròn cơ bản đã hình thành, ở hai đầu còn để lại một chỗ trống.

"Đạo hữu Giao Thập Ngũ, mau dẫn lão ta tới đây!" Ánh mắt gã nhìn về phía Hàn Lập bên kia, kêu lớn.

Hàn Lập nghe tiếng, thân hình lắc một cái, lóe lên độn quang, bắn nhanh về phía này.

Lão giả tóc bạc sớm đã mất lý trí, sau khi vồ hụt Hàn Lập, hai chân đạp mạnh một cái, tăng tốc đuổi theo, tốc độ thậm chí còn nhanh hơn một chút so với Hàn Lập.

Hàn Lập khó khăn lắm mới bay đến sát biên giới trận pháp thì lão già tóc bạc cũng đã đuổi theo tới nơi. Cánh tay nhô ra cốt đao của lão đâm thẳng vào hậu tâm của hắn.

Đúng lúc này, một tiếng hú bén nhọn vang lên.

Một thanh phi kiếm màu vàng dưới thân Hàn Lập bắn thẳng lên, đánh thẳng vào cốt đao trên thân lão giả, mang theo một đốm lửa màu vàng.

Thân hình lão giả lảo đảo một cái, dừng ở trên không của trận pháp.

"Đạo hữu tiếp côn."

Cùng lúc đó, Lân Cửu hét to một tiếng, cổ tay nhấc lên, ném một thanh trường côn màu vàng sát mặt đất cho Hàn Lập.

Thân hình Hàn Lập nhanh chóng hạ xuống, khom người tiếp lấy trường côn màu vàng, xoay người cắm mạnh vào chỗ trống trên trận pháp bên dưới.

Bên kia, Lân Cửu hầu như cùng một lúc cầm một thanh trường côn khác cắm xuống mặt đất.

Một tiếng "ông" vang lên.

Một gợn sóng vô hình bỗng nhiên từ trận pháp dâng lên, phù văn bên trên mỗi một cây trường côn màu vàng sáng rực hào quang màu vàng chói mắt, từ trong đó từng sợi xiềng xích ánh vàng rực rỡ chui ra, bắn lên "rào rào", trói chặt lão già tóc bạc lại.

Thân hình lão già tóc bạc bị trói buộc, tóc bạc tung bay, khí trắng bốc lên khắp người, toàn bộ cơ thể giữa không trung kịch liệt giãy giụa.

Hơn mười cây côn màu vàng này có tên là Tỏa Long Côn bị lão giả điên cuồng giằng kéo rất mãnh liệt khiến cho không ngừng đung đưa trên mặt đất. Chúng giống như những cây nhỏ trong bão tố, nhìn thì tràn đầy nguy cơ, nhưng lại như con lật đật, liên tục dao động mà không thể bị đổ.