Gia Đình Loạn Luân

Chương 17

Trong ánh sáng mờ ảo, cậu nhìn thấy một bóng người thân quen xuất hiện. Không ngần ngại cậu nói:

“Anh đến đón em à!”

Ông ngồi xuống nâng lên gương mặt vì kí©ɧ ŧìиɧ của cậu mà hôn một trận mạnh bạo. Một tháng rồi không được ngậm lấy đôi môi này ông có chút nhớ thương. Bàn tay thô ráp của ông xoa nắn trên người cậu làm cho cậu run sướиɠ.

Chính là nó, thứ mà cậu mong ước nãy giờ, sự đυ.ng chạm thân thể, sự vuốt ve và hơi thở ấm áp. Hai bàn tay của ông trượt xuống quả mông căn mọng của cậu mà bóp nắn thật mạnh, làm cho cậu nhíu mày rên khẽ trong nụ hôn cuồng dại của ông.

“Thích không?”

Dời đi cánh môi, ông vuốt tóc cậu nói.

“Thích! Em thích lắm. Cả anh lính kia nữa!”

“Ồ!”, ông kinh ngạc thốt lên trên môi hiện lên ý cười. Sau đó, cầm dươиɠ ѵậŧ giả và tai, đuôi cáo, hai ống hút sữa, dây trói trên người cậu rút ra. Cuối cùng, ông tháo sợi dây buộc gốc dươиɠ ѵậŧ cậu ra, tức thì dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ ứ nghẹn như được giải thoát mà bắn lên một đường cong tuyệt hảo. Cả người cậu mềm nhũn ngã vào vòng tay của ông.

“Em muốn về nhà!”, cậu thở dốc nói.

Ôm lấy thân thể nhỏ bé, ông cưng chiều hôn lên mái tóc cậu.

“Không phải em thích tên lính kia sao? Có muốn chơi một ván nữa không?”

Ông nói gì cậu không nghe rõ, vì hiện tại cậu đã kiệt sức rồi.

Về đến nhà, ông lập tức tắm rửa cho cậu, nhìn vào hai vị trí kia đã bị lộng thương đến sưng đỏ cảm thấy thật ghen tị. Nếu như là của một tháng trước thì hai chỗ này đã lấp đầy dươиɠ ѵậŧ của ông rồi. Đưa hai ngón tay vào bên trong ông cố moi hết dâʍ ɖị©ɧ đưa nó ra ngoài. Hai lỗ huyệt nay đã rộng hơn một chút, nghĩ rồi ông tắm rửa cho cậu thật sạch, lau người cậu sau đó đặt cậu xuống giường.

Ông đi đến ngăn bàn lấy ra một lọ thuốc đặc trị giúp co lại tế bào mà bôi vào hai lỗ huyệt của cậu. Muốn chỗ này thít lại hai phần cũng phải ít nhất một tháng sau. Nghĩ đến một tháng nữa không được yêu thương hai lỗ huyệt này ông có chút khó chịu. Không ngờ tên lính kia tính dục cũng quá mạnh đi, chơi con ông rộng đến như thế này. Nhưng suy đi cũng nghĩ lại, tính dục của con người thì không thể ngăn cấm, ngay cả bản thân ông cũng như thế mà.

Cậu vì quá mệt mỏi mà vùi sâu vào giấc ngủ, cậu có thể cảm nhận được lâu rồi cậu mới ngủ ngon như thế.

Anh lính sau khi nhận được tờ giấy, liền hỏa tốc đến chỗ hẹn. Hắn gấp đến nỗi chờ thang máy không được bèn chạy thang bộ lên tầng 13. Lòng hắn nóng như lửa đốt, hắn sợ cậu bị đánh, hắn sợ người bắt cóc sẽ gϊếŧ cậu. Hai mươi tám năm nay chưa bao giờ hắn sợ đến thế.

“Hộc…hộc…”

Đến trước căn phòng in biển số 13 hắn bắt đầu điên cuồng đập cửa.

“MỞ RA! MỞ CỬA RA!”

Cạch!

Cánh cửa tự động mở, hắn lập tức tông mạnh vào bên trong hét lớn.

“Trả tiểu hồ ly lại cho ta!”

Trước mắt hắn là căn phòng tối tăm, yên lặng không một tiếng động, cũng không có một bóng người. Hắn lập tức tìm công tắc và bật đèn sáng lên. Ánh sáng lần lượt được mở căn phòng hiện ra là một màu trắng toát. Trên chiếc giường sang trọng, cậu đang nằm đó, yên bình mà ngủ.

Nhìn thấy người yêu trước mặt bình an vô sự, hắn đưa hai bàn tay ôm lấy môi bật khóc.

“May quá!”

Từ camera quan sát, ông có thể thấy được rằng tên lính này yêu cậu thật sự. Nhưng ông không thể nào để cho hắn thuận lợi mà có được cậu.

Phụt!

Bỗng chốc căn phòng tắt hết đèn và nhanh chóng sáng lại. Hắn vì bất ngờ mà không quan sát được xung quanh đến khi nhìn lại thì cậu đã mất tích lần nữa.

“Đây là chuyện gì? Tiểu hồ ly em đâu rồi!”

Hắn xoay người tìm kiếm khắp căn phòng nhưng vẫn không tìm được cậu. Hắn lùng sục khắp nơi đến khi phát hiện có một mẩu giấy dán trước cửa ra vào. Nội dung lại thách thức hắn một lần nữa.

“Nếu muốn tìm cậu ta. Một tháng sau đến tầng hầm trong ngục.”

Hắn vò lại tờ giấy, tức giận đập tay lên cửa một cái thật mạnh.

“Chết tiệt! Là thằng nào?”, ánh mắt hắn long lên dữ tợn.

Hôm sau, cậu tỉnh dậy khi trời đã trưa. Cảm giác ở nhà thật là tuyệt. Còn có, lúc cậu tỉnh dậy bé Bin đang ngồi đọc sách bên cạnh. Cậu nghiêng người nhìn đứa con trai yêu dấu của mình mỉm cười. Cuộc sống này thật thú vị.

“Bin à! Lại đây mẹ hôn cái nào!”

Bé Bin nghe tiếng mẹ lập tức hớn hở chạy đến ôm cậu thật chặt.

“Mẹ! Ông ngoại bảo mẹ đang bệnh. Mẹ mau khỏi để cùng con đi sở thú nữa!”

Cậu vỗ lưng bé Bin, đúng là con nít, nhõng nhẽo là nhất rồi.

“Ừ! Mẹ sẽ nói với ông ngoại cuối tuần này mình đi chơi sở thú nè!”

Bé Bin được ông cho ở nhà chơi với cậu một tuần, một tuần này đối với cậu rất hạnh phúc. Cả nhà ba người vui vẻ bên nhau.

“Mẹ! Con phải về nhà dì rồi! Nghỉ hè con sẽ về thăm mẹ. Mẹ ở nhà giữ gìn sức khỏe nha!”

“Ưm! Mẹ biết rồi. Con nhớ nghe lời dì nghe chưa?”

Đã qua một tháng từ khi cậu được ông mang từ tầng hầm trở về, một tháng đó cậu có chút nhớ thương đến anh lính kia.

“Không biết anh ấy có nhớ mình không?”

“Ai nhớ ai?”

Tiếng nói trầm ấm vang lên phía sau, cậu giật thót làm rơi cái chén đang cầm trên tay, lắp bắp nói:

“À! Không…không có gì?”

Ông tiến đến áp sát cậu vào cạnh bàn, hai bàn tay ông chống hai bên giam cậu vào bên trong. Môi ông khẽ liếʍ lên tai cậu nói nhỏ:

“Có muốn hắn ta không?”

Tim cậu đập lên liên hồi, cậu có chút muốn cũng có chút sợ. Ba cậu thật sự là một đại ác ma. Ông chắc chắn sẽ trừng phạt cậu nếu cậu nói có.

“Em..em…”

“Tối nay nhé!”

Cả người cậu mềm nhũn dưới bàn tay to lớn của ông đang mân mê đầṳ ѵú của cậu. Sự kɧoáı ©ảʍ dâng lên sau một tháng không làʍ t̠ìиɦ. Cậu bắt đầu hít thở rêи ɾỉ.

“Ah…ưm…ưm…”

Ông đặt nửa thân trên của cậu nằm trên bàn, bắt đầu gian xảo cởi từng cúc áo trên người cậu.

“Muốn đến thế à?”

Ánh mắt cậu ngập nước, ướŧ áŧ, đôi tay thon dài trắng nõn luồn vào trong quần của ông vuốt nhẹ. Cảnh sắc chỉ vừa mới bắt đầu đã nóng dần lên theo từng cử động của họ.

“Ư…arg…”

Chiếc áo sơ mi trắng được ông cởi ba cúc kéo xuống bả vai, đủ để lộ ra bầu ngực căn tròn nằm trong chiếc áo vυ' màu đỏ rực. Bàn tay ông nhẹ nhàng luồn vào trong niết nhẹ đầṳ ѵú đang cương cứng tiết ra dịch sữa trắng đυ.c. Cậu ưỡn ngực nghênh đón từng động tác của ông. Cậu muốn nhiều hơn nữa, cậu muốn ông liếʍ lấy nó, cắn nó thật mạnh và mυ'ŧ lấy từng dòng sữa thơm tho.

Từng nụ hôn ướŧ áŧ lướt qua cổ cậu rồi nhẹ nhàng cắn lên bầu ngực đang phập phồng, để lại vết hôn phiếm hồng đến mê người. Cậu nhắm nghiền mắt hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ đang dâng lên dưới hạ thân, nơi hai lỗ huyệt bắt đầu tiết ra dâʍ ɖị©ɧ cùng dươиɠ ѵậŧ đã cương cứng của mình.

“A…nhanh lên…em muốn…”

Ông vẫn ôm lấy thân hình nhỏ bé của cậu mà cắи ʍút̼, hai chân cậu vòng sang kẹp chặt hạ thân ông bắt đầu cọ xát thông qua từng lớp quần của hai người.

Căn bếp ngột ngạt vang lên tiếng lách chách sau mỗi lần mυ'ŧ mạnh của ông.

“Anh chưa đâm em mà, sao quần em ướt quá vậy?”, ông bỉ ổi cười ranh mãnh vuốt nhẹ lên quần xì của cậu.

Cậu bị ông hôn đến hít thở không thông khó khăn nói:

“Em muốn…hah…”

“Em muốn một cây hay hai cây?”

“Hah…hai…hai cây…”

“Ồ!”

Ông thốt lên. Ông biết cậu muốn gì. Bao nhiêu năm làʍ t̠ìиɦ cùng cậu ông đều biết được cậu rất thích chơi trò ba người, nhưng những năm trước chỉ có ông cùng dươиɠ ѵậŧ giả làm thỏa mãn cậu thôi. Hiện tại, không phải có người yêu cậu đến chết sao?

Ông lấy chiếc cà vạt trên cổ áo của mình sau đó đeo vào mắt cậu.

“Honey! Tối nay anh muốn tặng em một đêm thật tuyệt vời!”