"Nguyên Sát, sao lại là ngươi! Ngươi phái hóa thân xuống linh giới khi nào thế! Nếu ta nhớ không lầm thì trong danh sách Thánh tổ phủ xuống linh giới không hề có ngươi, Hậu Kỳ càng không có tư cách để chân thể phủ xuống."
Ma tộc trong cổ kính bất ngờ là một thiếu niên thanh tú mặc huyết sắc trường bào, nhưng vẻ mặt dường như không tốt lắm, đúng là hóa thân Huyết Quang Thánh tổ thống lĩnh đại quân đánh Thiên Uyên thành.
"Huyết Quang, ta chỉ để một hóa thân phủ xuống trợ giúp Lục Cực, không thống lĩnh đại quân, cũng không có ý định để chân thân phủ xuống, cho nên không tính là vi phạm hiệp nghị ban đầu của mọi người, ngươi có gì để chỉ trích."
Lam sắc cung trang nữ tử mặt không chút thay đối trả lời.
"Hừ. có giải thích thế nào thì cũng chỉ là ngụy biện mà thôi. Việc này tạm thời không nói đến, nếu ngươi phái hóa thân trợ giúp Lục Cực thì tại sao lại đến khu vực do bổn tọa phụ trách, ngươi cũng nên giải thích thỏa đáng, đừng nói là chỉ bảo cảm ứng trong chiến thuyền của bổn tọa báo sai."
Huyết Quang trong lòng giận dữ, nhưng đối với nữ tử này rõ ràng có chút kiêng kỵ, chỉ có thể hừ lạnh một tiếng chất vấn.
"Không sai, hiện tại ta đúng là đang ở khu vực ngươi quản lý, hơn nữa còn đang đuổi gϊếŧ một tên tu sĩ Nhân tộc, nhưng đây cũng là lệnh của Lục Cực, hơn nữa đối với đại quân Thánh tộc cũng có lợi, cho nên ngươi không cần quan tâm."
Thần sắc nữ tử hòa hoãn, nói.
"Đuổi gϊếŧ tu sĩ Nhân tộc? Lấy thần thông truyền tống của hai thủ hạ đại thạch ma của ngươi, ngoại trừ Đại Thừa Kỳ thì nào có ai có thể chạy thoát khỏi ngươi đuổi gϊếŧ. Nếu người này có liên quan tới đại quân Thánh tộc thì bổn tọa cũng không thể ngồi yên, nếu cần thì ta sẽ phái hóa thân khác lập tức hội họp cùng ngươi, giúp ngươi một tay."
Huyết bào thiếu niên ánh mắt chợt lóe. thâm ý sâu sắc nói một câu.
"Nói như thế thì ngươi vẫn còn lo lắng về bổn tọa rồi! Hóa thân khác, ta cũng nghe người ta nói qua một chút. Huyết Quang, ngươi không ngờ lại để ba hóa thân mượn thân thể phủ xuống linh giới, không sợ bản thể của ngươi tại Thánh giới gặp chuyện không may sao? Huống hồ hiện tại mới phái người, không cảm thấy đã quá muộn sao! Chờ hóa thân ngươi chạy tới, bổn tọa đã sớm giải quyết xong."
Nữ tử chớp đôi mắt đẹp. cười lạnh một tiếng, nói.
"Chuyện của ta, Nguyên Sát ngươi không có tư cách xen vào, về phần hóa thân khác, bọn họ hẳn là cách ngươi không xa, đại khái hơn nửa ngày liền hội họp cùng ngươi. Ta vừa mượn Càn Khôn Bàn từ Độc Long, vừa lúc có thể trợ giúp ngươi một tay."
Huyết bào thiếu niên thản nhiên nói một câu.
"Cái gì, Càn Khôn Bàn! Độc Long đưa bảo vật này cho ngươi mượn, hắn luôn giữ nó như tính mạng mà."
Nữ tử biến sắc, rốt cục lộ ra vẻ giật mình, nói.
"Hắc hắc, chỉ cần trả giá đủ lớn thì Độc Long sao lại không cho mượn. Quan trọng là lai lịch tu sĩ hiện giờ ngươi đang đuôi gϊếŧ thế nào? Có thể chạy thoát từ tay ngươi, xem ra cũng là tồn tại cực kỳ quan trọng trong Nhân tộc! Ngươi lập tức liên lạc với mấy đại hóa thân của ta. Ta sẽ nói bọn họ mai phục phía trước, bất ngờ ra tay ngăn cản."
Huyết bào thiếu niên đột nhiên chuyển để tài, nói.
"Ngươi ra tay cũng được, nhưng người này tại hạ giới từng đắc tội với ta. Sau khi bắt phải giao cho ta xử lý, nếu không ta nguyện tốn nhiều thời gian cũng muốn một minh xử lý việc này."
Nữ tử nghe vậy thần sắc vừa động, nhưng sau khi hơi trầm ngâm liền ngưng trọng nói.
"Từng đắc tội với ngươi ở hạ giới? Đúng là có chút ý tứ! Ta dường như có nghe nói qua, một tia phân hồn của Nguyên Sát ngươi tại hạ giới bị một Nhân tộc tu sĩ gϊếŧ, không phải là tên tu sĩ hiện tại đang chạy trốn chứ. Ha ha, nếu là thế thì đúng là rất trùng hợp!"
Huyết bào thiếu niên sau khi ngẩn ra, vẻ mặt liền lộ ra một tia châm chọc, nói.
"Ngươi nếu cố ý cười cợt bổn tọa thì không cần nói thêm gì nữa."
Ngọc dung nữ tử trầm xuống, phất tay lên, hắc quang chớp động, định cắt liên lạc thông qua cổ kính.
"Chậm đã, ta đáp ứng yêu cầu của ngươi, nhưng sau khi việc này chấm dứt. ngươi phải giúp ta làm một việc, hơn nữa từ nay về sau phải lập tức rời khỏi khu vực do ta phụ trách."
Huyết bào thiếu niên bổng nhiên quát khẽ, nói.
"Giúp ngươi chuyện gì?"
Nữ tử có chút ngoài ý muốn, pháp quyết đang định đánh theo đó mà ngừng lại.
"Rất đơn giản, cũng là giúp ta đối phó một tên tu sĩ Nhân tộc mà thôi."
Thiếu niên không chần chờ nói.
"Ngươi không phải đã có ba đại hóa thân phủ xuống sao. Như thế nào còn muốn bổn tọa giúp, ngươi định thế nào. không phải muốn nhờ khối hóa thân này của ta đi đối phó tồn tại Đại Thùa Kỳ Nhân tộc chứ!"
Lam sắc cung trang nữ tử giật mình, hỏi một câu.
"Hắc hắc, đi đối phó với tồn tại Đại Thừa Kỳ Nhân tộc? Trí tưởng tượng của ngươi đúng là phong phú, cho dù ngươi muốn tìm cái chết thì bổn tọa cũng không nỡ bỏ mấy khối hóa thân kia. Yên tâm đi, chỉ đối phó một tên tu sĩ Hợp Thể Kỳ Nhân tộc mà thôi, chỉ là kẻ này có rất nhiều bảo vật, mà ta thì mặc dù có vài đại hóa thân mượn thể phủ xuống, nhưng vẫn không mang theo bảo vật, cho nên không làm gì được người này. Có đạo hữu giúp đỡ thì không thành vấn đề."
Huyết bào thiếu niên cười cười, nói.
"Chỉ là một tu sĩ Hợp Thể Kỳ thì đúng là không vấn đề gì, cứ quyết định như vậy đi, ngươi đem cách liên lạc với mấy hóa thân kia nói ra đi."
Lam bào nữ tử sau khi nghe xong, trong lòng thả lỏng, không chần chờ nói.
Huyết bào thiếu niên hiển nhiên đáp ứng, sau đó điểm một ngón tay lên cổ kính, một đoạn ngân sắc phù văn từ trong kính tuôn ra.
Cùng lúc đó, Hàn Lập đang bay ở phía truớc không hề biết hai cừu gia Ma tộc đã vô liên thủ với nhau. Hắn đang một bén bay đi, một bên ngưng trọng đau khổ suy tư, nhưng trong lúc nhất thời không thể nghĩ ra cách thoát thân nào.
Cái này cũng khó trách.
Không lâu trước đó hắn vừa mới ra tay đánh nhau với mấy hóa thân của Huyết Quang Thánh tổ, vô luận là khí cụ bày trận hay các loại pháp khí phù triện đều tiêu hao bảy tám phần, hiển nhiên cảm thấy thủ đoạn không đủ. Huống hồ, mặc dù hắn cảm giác nữ tử Ma tộc phía sau nguy hiểm, nhưng chưa chính thức đánh nhau, đối với thần thông của đối phương thế nào thì vẫn còn mù tịt, không khỏi cảm thấy bó tay bó chân.
Hàn Lập tự định giá một hồi lâu, cân nhắc tất cả chuyện liên quan tới thực lực nữ tử. Dù sao chỉ có biết người biết ta mới nắm chắc thắng lợi.
Trong lòng tự định giá như thế, tứ sí côn bằng lúc này từ cơ thể bắn ra vô số linh quang, hóa thành vô số phù triện, trận kỳ, trận bàn, bố trí thành mười mấy pháp trận cạm bẫy lớn nhó không giống nhau, sau đó tiếp tực bay đi.
Kết quả, sau một lát Hàn Lập mơ hồ nghe thấy phía sau phát ra tiếng nổ liên tiếp, pháp trận cạm bẫy liên mất đi liên lạc với thần niệm.
Trong lòng Hàn Lập có chút trầm xuống.
Lấy tốc độ bài trừ cạm bẫy hắn lưu lại thì xem ra thần thông đối phương tuyệt đối lợi hại hơn dự đoán vài phần, không phải Ma tôn bình thường có thể sánh bằng, bộ dáng cũng không kém ba đại hóa thân của Huyết Quang bao nhiêu.
Hơn nữa khí tức của đối phương giống như đã từng quen thuộc, khiến trong lòng hắn mơ hồ sợ hãi, mơ hồ nhớ tới một đại địch kiêng kỵ đã lâu.
Chẳng lẽ đối phương thật sự là hóa thân của tên nào đó?
Nếu nói như thế, lấy đại cừu gϊếŧ phân hồn đối phương năm đó tại Nhân giới, đối phương đuổi gϊếŧ không tha cũng không phải là chuyện kỳ quái.
Hàn Lập sau khi tự định giá. Rốt cục nhớ tới khí tức nữ tử phía sau có chút tương tự với phân hồn Nguyên Sát Thánh tổ bị phong ấn tại Nhân giới năm đó, trong lòng hoảng sợ, có vài phẩn thấp thỏm không yên.
Bất quá, nếu biết thần thông đối phương không nhỏ, lại có thể là đại Ma tộc đối đầu với mình, hắn càng không thể dừng lại đại chiến với đối phương, chỉ thúc dục pháp lực trong cơ thể bay đi.
Hắn đã nghĩ ổn thỏa, cho dù thạch điện nọ có thể thuấn di thì pháp lực hao phí vượt xa phi hành bình thường, thời gian dài thì kẻ đầu tiên không thể kiên trì được chính là đối phương. Cho nên trong lòng Hàn Lập thả lỏng, quyêt định, không tiếc hao tổn nguyên khí cũng muốn đua pháp lực với đối phương.
Thòi gian tiếp theo, hắn không ra tay thử nghiệm nữa mà chi lấy ra một ít đan dược, cầm hai khối cực phẩm linh thạch trong tay bắt đầu hấp thu linh khí và luyện hóa dược lực.
Mà thạch điện sau khi không ngừng thuấn di thì vẫn đuổi sát phía sau.
Hai bên như sao băng đuổi trăng, truy đuổi trên trời cao vạn trượng suốt nửa ngày.
Bọn họ bay qua một vùng đất đai khô cằn và một sa mạc, bay đến bầu trời một đầm lầy đầy bụi cây thấp lùn, bầu trời vô cùng trong xanh, ngoại trừ vài đám mây trắng và mặt trời đang tỏa ánh nắng gay gắt thì không còn thứ gì lọt vào tầm mắt.
Trước đó, Hàn Lập cảm giác thấy tần suất thuấn di của thạch điện phía sau bắt đầu dần giảm đi, trong lòng không khỏi vui mừng.
Nhưng đúng lúc này, trong thần niệm của hắn đột nhiên truyền đến một tiếng nói yếu ớt:
"Chủ nhân cẩn thận, phía trước hình như có khí tức của kẻ địch!"
Tiếng nói không lớn, hơn nữa lại ngọng nghịu giống như giọng đứa bé.
Hàn Lập nghe vậy kinh ngạc, độn quang dừng lại, đồng thời vội vàng hỏi một câu:
"Ai đó? Chẳng lẽ là...."
"Chủ nhân không nhận ra ta sao, ta là Báo Lân, vừa mới tinh lại, ta sắp ngủ tiếp đây. Nhưng phía trước đích xác có ké địch, ta có thể cảm nhận rõ ràng khi tức bọn họ tràn ngập ác ý với chủ nhân."
Đứa bé kia dường như vô cùng lo lắng, sau khi vội nói vài câu liền ngáp một tiếng, không nói thêm gì nữa.
"Báo Lân Thú? Khí tức đầy địch ý?"
Hàn Lập kinh nghi.
Báo Lân Thú đã sớm ngủ say mấy trăm năm, hiện tại lại đột nhiên ngoài ý muốn tinh lại, có thể nói tiếng người, hiển nhiên khiến hắn cảm thấy rất bất ngờ. Nhưng khí tức địch ý mà con thú này nói đến là gì? Vì sao lúc trước hắn không phát hiện ra?
Tâm niệm sau khi nhanh chóng chuyển động, cự bằng nhất thời đảo mắt về phía trước, đồng thời thần niệm chi lực khổng lồ như thủy triều quét về bốn phía.
Nhưng hư không phụ cận trống rỗng, không có dấu hiệu khả nghi khiến Hàn Lập không khỏi trâm ngâm. Đồng thời, cùng lúc đó trong một pháp khí thần bí, ba đạo huyết sắc nhân ảnh đứng ngang hàng, nhìn vào tấm đá lớn đang trôi nôi trước mặt. Bề mặt tấm đá bất ngờ hiện lên hình ảnh một ngán sắc cự bằng cả người lập lòe điện hồ. Cự bằng này có bốn cánh, đang nhìn xung quanh đánh giá gì đó, trong đôi mắt màu vàng nhạt tràn đầy vẻ hoài nghi.
"Thật sự không nghĩ tới tu sĩ Nhân tộc mà Nguyên Sát truy gϊếŧ lại chính là hắn. Hắc hắc, đúng là tốn biết bao công sức không tìm thấy, không ngờ vô tình lại gặp hắn ở đây!"
Đạo huyết ảnh ờ giữa bỗng nhiên âm u cười một tiếng, trong giọng cười tràn ngập ý tức giận.