Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1753: Cốc gia

Phạm Thánh Pháp Tướng cũng không ngưng kết ra kim thân, nhưng sáu cánh tay kết một loại pháp quyết, hai cái đầu đã có khuôn mặt rõ ràng môi khẽ nhúc nhích, rõ ràng đang khẽ niệm cái gì đó.

Chỉ chốc lát sau, có tiếng Phạm âm cứ từng đợt, từng đợt vang vọng trong mật thất.

Đồng thời kim quang trên mặt Hàn Lập lưu chuyển, da thịt bên ngoài thân chuyển động một trận, từng khối từng khối kim sắc lân phiến từ từ hiện ra.

Rõ ràng cái này là biểu hiện cho thấy Phạm Thánh Chân Ma Công đã vận chuyển tới cực hạn.

Chín vòng tròn màu bạc lơ lửng ở bốn phía khẽ run lên, cũng bắt đầu trở nên chói mắt, có tiếng vù vù truyền ra.

Âm thanh này cùng tiếng Phạm âm vang vọng trong mật thất hô ứng lẫn nhau, giống như liền lạc một thể không có chút nào chói tai, mà như là có cùng nguồn gốc vậy.

"Phốc phốc" hai tiếng, sau lưng Hàn Lập cùng với Phạm Thánh Pháp Tướng bỗng nhiên có một vầng sáng màu vàng kim từ từ hiện ra.

Vầng sáng phía sau lưng Pháp Tướng rõ ràng lớn hơn một vòng so với phía dưới, nhưng nếu nói về độ dày thì còn xa mới bằng được vầng sáng phía dưới.

Hàn Lập hừ nhẹ trong miệng một tiếng, pháp quyết trong tay liền biến đổi.

Hai vầng sáng kim sắc quay tít một vòng, vô số phù văn màu vàng tuôn ra từ trong vầng sáng, cái nào cũng có màu vàng kim, chói mắt dị thường.

Nếu tập trung nhìn kỹ một chút, thì sẽ phát hiện những phù văn này hóa ra tất cả đều là Kim Triện Văn.

Phảng phất nhận thấy lời triệu hoán bằng Kim Triện Văn, dị biến trên chín vòng tròn màu bạc cũng hiện ra.

Ở trong tiếng vù vù, một lũ phù văn màu bạc lớn cỡ nắm tay từ trong chín vòng tròn nhanh chóng bay ra, cũng hướng tới vầng sáng kim sắc bắn tới.

Những phù văn màu bạc này thì rõ ràng là Ngân Khoa Văn.

Trong nháy mắt, hai loại linh văn hai màu Kim Ngân đồng thời xuất hiện ở trong vầng sáng, hơn nữa càng ngày càng nhiều, một lát sau liền trải rộng khắp các nơi của vầng sáng.

Nhưng vẫn có đại lượng phù văn không ngừng toát ra, điên cuồng tràn vào trong đó.

Thân hình Hàn Lập không nhúc nhích, nhưng khuôn mặt vốn không chút biểu tình, liền lộ ra vẻ cố hết sức, phù văn trong vầng sáng càng gia tăng, lại càng trở nên rõ ràng hơn.

Chỉ trong chốc lát, hai mắt Hàn Lập trợn tròn như chuông, đồng thời hắn hét một tiếng lớn như sấm động giữa trời quang.

Ngay lập tức, chín màu bạc vòng tròn đồng thời kêu lên một tiếng bén nhọn vỡ tung ra, hóa thành từng đoàn ngân quang biến mất vào trong hư không.

Mà vầng sáng kim sắc sau lưng Hàn Lập cũng xoay tròn điên cuồng, dường như đang không ngừng thủ nhỏ lại, những phù văn hai màu Kim, Ngân trong đó cũng theo đó mà thu nhỏ lại.

Kết quả chỉ mất không tới thời gian mấy hơi thở, mấy ngàn phù văn thu nhỏ thành cỡ hạt gạo.

Bản thân vầng sáng kim sắc cũng hóa thành một quang cầu quỷ dị cỡ nắm tay, có màu vàng kim sáng chói.

Vầng sáng kim sắc phía trên cao, dưới sự thúc giục của Phạm Thánh Pháp Tướng, tương tự cũng hóa thành một viên kim sắc quang cầu khác từ từ rơi xuống.

Sau khi một tia sáng lóe lên, Phạm Thánh Pháp Tướng liền biến mất không thấy.

Kể từ đó, bên cạnh Hàn Lập chỉ còn lại hai khỏa quang cầu nhẹ nhàng nhấp nhô.

Sắc mặt Hàn Lập ngưng trọng dị thường, một ngón tay hướng hai quang cầu nhè nhẹ điểm một cái.

Sau hai tiếng "Sưu " " sưu", hai khỏa kim sắc quang cầu lóe lên, chui vào trong trán không thấy bóng dáng.

Sau một khắc, trên trán Hàn Lập mồ hôi to như hạt đậu, thân thể cũng lớn thêm một vòng, da thịt tứ chi cũng ngày càng run rẩy, xuất hiện một cây như sừng cứng rất lớn ở dưới lân phiến như muốn phá da thịt mà ra.

Phảng phất như có thứ gì đó đang ở trong thân thể của Hàn Lập tác yêu tác quái khiến cho hắn có vẻ mặt vô cùng thống khổ.

Không lâu sau, linh quang trên đỉnh đầu Hàn Lập nhấp nhoáng, bỗng nhiên bị một tầng quang mang tử kim bao vào trong, lúc lớn lúc nhỏ vô cùng bất ổn.

Mà trên gương mặt hắn thì có một chút phù văn Kim, Ngân thoắt ẩn thoắt hiện, giống như có thứ gì muốn từ đó chạy ra, nhưng lại bị mạnh mẽ lôi trở về.

Thoạt nhìn thật sự vô cùng quỷ dị.

Hàn Lập lúc này nhắm lại hai mắt, pháp quyết ở hay tay như bánh xe không ngừng biến hóa, giống như đang liều mạng thúc giục cái gì đó, khiến cho bên ngoài thân kim mang lúc sáng lúc tối không ngừng lập lòe.

Cùng thời gian này, ở ngọn núi phía trên động phủ, cũng xuất hiện cảnh tượng kinh người.

Vốn là một bầu trời xanh biếc mây đen trải dài vạn dặm, bỗng nhiên cuồng phong gào thét.

Tiếp theo đó cả bầu trời như ngày một ảm đạm đi, một đám mây đen lớn từ từ kéo đến, khiến bầu trời bao la trong phạm vi trăm dặm trở nên tối như đáy nồi.

Vốn dĩ cuồng phong đang mãnh liệt như vậy nhưng lại đột ngột bị thu lại, một dòng nước lạnh không biết từ chỗ nào chui ra, ở trong mây cuồng loạn không ngừng.

Sau khi một lớp mưa đá màu lam cỡ nắm tay rơi xuống, những bông tuyết to như lông ngỗng liền từ không trung tầm tã rơi xuống.

Chỉ sau một chốc thời gian, khu vực này liền hóa thành một bầu trời của băng tuyết, nơi nơi trong suốt, giống như sông băng ở vùng cực hàn vậy.

Bảo tuyết còn chưa hoàn toàn dừng lại, cơn gió nóng như rang từ trong mây thổi xuống.

Đám mây đen dầy vô cùng vậy mà bị thổi tán loạn, từng chùm tia sáng mặt trời trong nháy mắt chiếu nghiêng xuống.

Lúc này bất luận ai ở trên núi, nhìn bầu trời lúc bấy giờ cũng không khỏi có chút biến sắc, hít sâu một hơi.

Hiện giờ còn đang là buổi trưa, vốn là phải thấy đồng thời mấy mặt trời, giờ phút này lại chỉ còn có một đang lập lòe sáng, những mặt trời khác tất cả đều biến mất không thấy đâu.

Mà mặt trời còn sót lại, cũng mơ hồ phát ra ánh vàng óng ánh, bầu trời xanh thẳm bao la cũng chẳng biết từ khi nào biến thành vẻ đạm bạc.

Dưới sự giao hòa của ánh sáng hai màu Kim Ngân cả khu vực phía dưới giống như một thế giới thần bí.

Bất quá nếu như có người một hơi từ ngọn núi chỗ Hàn Lập ở phi độn ra ngoài mấy trăm dặm sẽ thấy hiện tượng thiên văn kinh người kia rốt cuộc cũng chẳng có gì đặc biệt lắm.

Một khi bay ra cách biển sương mù chừng hơn ba trăm dặm sẽ thấy không trung vẫn nắng chói chang, mà bầu trời cũng vẫn xanh thẳm như ban đầu, chẳng qua bầu trời ở trên biển sương mù có quang hà màu bạc mỏng manh lấp lánh không ngừng mà thôi.

Nhưng thật ra những tiếng vang "Ùng ùng" từ phương hướng đó truyền tới lại khiến không ít tu sĩ vốn sinh lòng cảnh giác cũng rối rít cả kinh phi độn từ trong động phủ ra.

Bọn họ hoặc đứng vững vàng ở trên đỉnh núi, hoặc trực tiếp khu động bảo vật bay đến trời cao, tất cả đều hướng về phía biển sương mù nhìn lại, tất cả đều mang một vẻ mặt vô cùng kinh nghi.

Ở bầu trời trên một ngọn núi cách biển sương mù không đầy mười dặm, có mười mấy người đang lơ lửng ở trên cao ngàn trượng, cũng như những người khác, đang nhìn về phía biển sương mù nơi xa.

Trong đó có một gã mặt mũi thanh tú mặc áo bào trắng, dáng vẻ như chỉ khoảng hơn ba mươi tuổi, nhưng hiển nhiên thân phận cao xa khác người, chân đạp một thanh kiếm lớn màu trắng đang đứng đầu đám người.

Còn mười mấy người nam nữ lão ấu thì hơi lùi về phía sau một chút, nhìn về phía ánh mắt của người mặc áo bào trắng, dáng vẻ vô cùng kính cẩn.

"Người này quả thật là ba ngày trước đến chiếm mất ngọn Húc Nhật Phong?" Người mặc áo bào trắng cũng không thu lại vẻ kinh dị, cũng không quay đầu lại mà hỏi một câu.

"Khởi bẩm thúc tổ, người này đích xác là ba ngày trước mới tới Húc Nhật Phong, sử dụng Thần Niệm lực vô cùng cường đại, cùng một lúc đem tất cả các tu sĩ ở gần đây đuổi đi sạch sẽ. Tiểu điệt có một tên hảo hữu là Nguyên Anh hậu kỳ, ban đầu ở trong khu vực này. Hắn nói rằng dưới Thần niệm lực đó, căn bản không tài nào nhấc nổi chân, một thân pháp lực cũng bị áp chế không cách nào vận chuyển, bởi thế mới không dám phản kháng chút nào mà biết điều rời đi." Một lão giả râu tóc trắng muốt, cúi người một chút, cung kính trả lời."

"Ồ, chỉ bằng Thần Niệm lực mà có thể cách không hoàn toàn áp chế một gã tu sĩ Nguyên Anh kỳ, mặc dù có chút khó khăn, ta cũng miễn cưỡng làm được. Nhưng đồng thời áp trục mười mấy nơi tu sĩ động phủ, cái này cũng không phải tu sĩ Luyện Hư có thể làm được. Cho dù là Luyện Hư đại thành tu sĩ cũng rất không có khả năng." Người mặc áo bào trắng thần sắc có chút quái dị, chậm rãi nói.

"Thúc tổ có ý nói là, vị tiền bối này là Hợp Thể kỳ hay sao." Lão giả tóc trắng sắc mặt đại biến, giọng nói có hơi chút thất thanh.

Những người khác nghe vậy, cũng giật mình không kém, nhao nhao hít một khẩu lương khí.

"Chỉ từ Thần Niệm lực mạnh mẽ như vậy mà suy thì hẳn là rất có thể. Nhưng không loại bỏ người này mượn uy năng của dị bảo nào đó, hoặc là bản thân tu luyện bí thuật nào đó đặc biệt khiến thần niệm trở nên mạnh mẽ." Người mặc áo bào trắng sau khi suy nghĩ một chút, nói với vẻ cũng không thể khẳng định được.

"Thì ra là như vậy." Lão giả tóc trắng bớt lo lắng đi một chút, có vẻ như cảm thấy cách giải thích này có lẽ còn có thể chấp nhận được.

"Hừ, cái này chỉ là phán đoán của ta mà thôi. Cho dù người này không phải là tu sĩ Hợp Thể kỳ, cũng nhất định là Luyện Hư kỳ, hơn nữa mười phần là đã tu luyện tới cảnh giới đại thành. Các ngươi ngàn vạn lần không được chọc vào người này. Đối với những cao giai tồn tại như vậy, chân linh thế gia chúng ta cũng chỉ có cố gắng giao hảo, tuyệt không trở mặt." Người mặc áo bào trắng sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng phân phó.

"Tiểu điệt sao dám đi chọc giận vị tiền bối này. Nếu không phải vừa may thúc tổ đi ngang qua đây, nhất mạch của tiểu điệt thậm chí còn muốn lập tức rời khỏi nơi này, tìm kiếm nơi đặt chân khác cho gia tộc đặt chân ấy chứ." Lão giả tóc trắng nở nụ cười khổ.

"Thực ra cũng không cần rời khỏi nơi này. Người này nếu ban đầu chẳng qua là dùng thần niệm đuổi người khác đi, xem ra chỉ là có chút bá đạo, cũng không phải là người có lòng dạ độc ác gì. Hơn nữa nhìn hiện tượng thiên văn trước mắt, hẳn là người nọ mượn nơi này để tu luyện đại thần thông khó lường nào đó, cũng không phải có mưu đồ gì khác. Nếu chọn ở nơi vắng vẻ này hẳn là một gã tán tu không có gia thế. Nếu có thể lôi kéo hắn vào gia tộc đảm nhiệm chức vị khách khanh trưởng lão thì có thể khiến cho Cốc gia chúng ta tăng thực lực lên rất nhiều. Cũng bởi thế, ta muốn ở nơi này của ngươi thêm một thời gian ngắn, xem có thể giao hảo với người này hay không rồi hẵng nói." Ánh mắt người mặc áo bào trắng chớp động, liền nói như vậy.

"Thúc tổ nguyện ý tạm chỗ tiểu điệt, là đại vinh hạnh của nhất mạch chúng ta." Lão giả tóc trắng nghe vậy, không khỏi mừng rỡ.

Vị thúc tổ này của hắn hóa ra là một vị Luyện Hư sơ kỳ, ở tạm trong động phủ của bọn họ trong khoảng thời gian này chỉ cần tùy ý chỉ điểm cho bọn hắn một chút cũng đủ cho nhất mạch con cháu của bọn hắn có được ích lợi không nhỏ.

Mặc dù hắn là tộc trưởng của Cốc gia nhất mạch, nhưng chẳng qua chỉ là một gã tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ mà thôi.

Người mặc áo bào trắng rất hài lòng với thái độ của lão giả, hơi gật đầu một chút, ánh mắt lại hướng tới bầu trời trên biển sương mù ở đằng xa, trong lòng không khỏi âm thầm đoán xem đây là loại đại thần thông nào của nhân tộc mà có thể hiện ra loại hiện tượng thiên văn này.

Nhưng Luyện thần thuật chính là bí thuật trân quý của Chân tiên giới, vị này ngay cả là cao giai của chân linh thế gia, nhưng sau khi nhìn một hồi lâu, tự nhiên vẫn không hiểu đó là cái gì.

May là ở nhìn hiện tượng thiên văn ở nơi này vẫn còn chưa thấy có gì kinh người, chứ nếu thân mình ở trong biển sương mù, người mặc áo bào trắng sớm đã trợn mắt hốc mồm, nào có thể trấn định như vậy được.

Dù sao Linh giới cũng có một vài thần thông, khi tu luyện mặc dù có thể cảm ứng được thiên địa, nhưng cùng lắm cũng chỉ là khiến cho thiên địa nguyên khí ở xung quanh hỗn loạn một chút thôi, tuyệt đối không thể có thứ nào kinh người giống như Luyện Thần thuật được.

Nhưng ngay cả thiên tượng trước mắt, cũng khiến cho người mặc áo bào trắng không dám coi Hàn Lập là tu sĩ bình thường, trong lòng liền nổi lên ý muốn lôi kéo.

Lại nhìn trong chốc lát sau đó, thấy hiện tượng thiên văn phía xa không hề có thay đổi gì, người mặc áo bào trắng lưu lại một gã thanh niên ở trên ngọn núi, con mang theo những người khác về động phủ dưới chân núi.

Những tu sĩ ở gần đó đến xem hiện tượng thiên văn, sau khi hoảng sợ một hồi, nhưng vẫn không thể nào tiếp tục quan sát được nữa, hầu hết đều thấp thỏm quay trở về động phủ.