Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1666: Lai khách

"Nhanh vậy sao!"

"Hiện tại mở ra cũng không phải đúng lúc."

Trong nháy mắt, mọi người tại đại sảnh đều một trận dao động.

"Ngay khi Nghiễm Hàn Lệnh vừa hiện thế không lâu, Nghiễm Hàn Nghi liền xuất hiện dự triệu, việc này có chút không giống với trước kia. Hiện tại lại là lúc Giác Xi Tộc xâm lăng Thiên Vân chúng ta, cho nên không thể phân tâm. Nhưng Nghiễm Hàn Giới một khi mở ra lại là cơ hội cho các tộc ở lôi minh đại lục chúng ta tăng cường thực lực, hiển nhiên cũng không thể chậm trễ. Cho nên việc này chuẩn bị thế nào thì còn cần các vị đạo hữu và Ông tiền bối cho ý kiến." Thiên Cơ Tử ngưng trọng nói.

"Thiên đạo hữu nói không sai. Giác Xi Tộc đã công kích hơn phân nửa tinh lực Vân thành chúng ta. Nhưng cũng may việc Nghiễm Hàn Giới mở ra, chúng ta cũng không phải là lần đầu tiên trải qua. Cho dù lần này mở ra sớm thì cũng không cần hoảng." Thanh niên họ Ông gật đầu nói.

"Kỳ thật Nghiễm Hàn Giới mở ra, chủ yếu là dành cho hậu bối, việc chúng ta cần làm là lên danh sách những người tiến vào. Lúc này đây Nghiễm Hàn Lệnh của mười ba tộc chúng ta cũng không nhiều lắm, trong Vân thành chỉ có hai cái mà thôi. Nói như vậy, chúng ta chỉ cần chuẩn bị hai pháp trận, những việc khác không cần quan tâm." Một đại hán đen thui nhếch miệng đồng ý nói.

"Đúng thế!"

"Nhưng hậu bối Luyện Hư Kỳ đỉnh giai của chúng ta cũng không ít, danh sách này chỉ sợ cũng khó chọn."

"Muốn đề phòng gian tế Giác Xi Tộc nhân cơ hội giở trò, hai truyền tống pháp trận này nhất định phải được gia tăng bảo vệ."

Một người nào đó nhíu mày, mở miệng nói.

Thanh niên họ Ông nghe lời này thì chỉ mỉm cười, sau khi chờ mọi người nói qua một lượt, mới hỏi Tinh tộc nữ tử một câu:

"Thải tiên tử, ngươi có ý kiến bổ sung gì không?"

"Chư vị đạo hữu đã nói đủ, thϊếp thân không có gì bổ sung." Tinh tộc mỹ phụ ngẩn ra, nhưng lập tức mỉm cười trả lời.

"Ưh, nếu là vậy, lần vào Nghiễm Hàn Giới này cứ dựa theo quy tắc lần trước mà chuẩn bị, danh sách hậu bối tiến vào, cụ thể như thế nào thì do các ngươi tự trở về an bài. Nhưng ít nhất phải là Hậu Kỳ đính giai. Ngoài ra phải tăng cường bảo vệ tại truyền tống pháp trận lên gấp ba lần, hơn nữa trong phương viên mười dặm quanh pháp trận đều là vùng cấm, không cho ai được bén mảng tới gần. Pháp trận chỉ có Vạn Cổ Tộc mới có thể bố trí, việc này cứ giao cho Thiên đạo hữu phụ trách." Thanh niên họ Ông sau khi tự định giá một chút, cuối cùng nói ra quyết định.

Thiên Cơ Tử và hai vị trưởng lão khác ngồi kế bên, hiển nhiên khom người lĩnh mệnh.

"Được rồi, việc chọn người kích phát Nghiễm Hàn Lệnh, các ngươi đã chọn được chưa." Thanh niên họ Ông bỗng nhiên hỏi.

"Có một cái đã chọn được người, còn cái khác thì đã bị kích phát luôn." Thiên Cơ Tử chần chừ một lát, sau đó mới trả lời.

"Ta nhớ không lầm thì đó là phát sinh ngoài ý muốn. Việc kích phát Nghiễm Hàn Lệnh đều phải trải qua tuyển chọn nghiêm ngặt, tới thời khắc cuối cùng mới kích phát, tại sao lần này lại kích phát sớm như thế." Thanh niên họ Ông nghe vậy, sắc mặt không khỏi trầm xuống.

"Tiền bối bớt giận, tình huống khối Nghiễm Hàn Lệnh này có chút đặc thù, khi có được thì đã bị kích phát rồi. Chuyện là thế này…" Thiên Cơ Tử hiển nhiên đem chuyện về Hàn Lập kể rõ một lần.

"Lại có loại chuyện này sao? Nói như vậy thì người này không phải là Thiên Vân chúng ta, thậm chí không phải là người đại lục." Thanh niên họ Ông sau khi nghe xong, kinh ngạc nói.

"Đích xác là vậy, Hơn nữa vài tộc chúng ta cũng đáp ứng sau đó sẽ cho hắn mượn truyền tống trận dùng một lần, đương nhiên linh thạch tiêu hao sẽ do hắn chịu." Thiên Cơ Tử thành thật nói.

"Truyền tống thì không vấn đề, mấu chốt là thân thế hắn có vấn đề gì không?" Thanh niên họ Ông khôi phục thần sắc, có chút quan tâm hỏi một câu.

"Ông tiền bối yên tâm, người này hẳn là không có vấn đề, hơn nữa chúng ta chỉ mượn lực hắn để tiến vào Nghiễm Hàn Giới mà thôi, cả quá trình cơ hồ không coi trọng hắn, hắn sao có thể động tay động chân được gì. Về phần sau khi tiến vào, bọn họ tự mình hành động, càng không có vấn đề gì." Thiên Cơ Tử tự tin nói.

"Nếu đạo hữu đã nắm chắc như thế, Nghiễm Hàn Lệnh đã bị người kích phát thì cứ bỏ đi. Đến lúc đó phân phó những người khác một tiếng, âm thầm giám thị người này một chút là được." Thanh niên họ Ông cảm thấy không có vấn đề, mới gật đầu nói.

Thiên Cơ Tử hiển nhiên đáp ứng.

"Lúc trước đám người Lục đạo hữu truyền tin tới, nói rằng Giác Xi Tộc vừa có thêm viện binh, ngay cả thánh giai cũng tăng thêm năm sáu người. Chúng ta không kịp đề phòng, đã bị công phá 3 tòa thành, hơn nữa phần lớn đang ở thế hạ phong. Xem ra Giác Xi Tộc thật sự có ý mở rộng quy mô."

Sau khi Thiên Cơ Tử ngồi xuống, một thánh tộc da xanh đứng dậy, hướng thanh niên họ Ông bẩm báo một việc khác.

"Hừ, lập tức điều động năm tên thánh giai và hơn ngàn cao giai đến tiền tuyến. Bọn chúng nếu muốn chiến thì Thiên Vân chúng ta sẵn sàng tiếp đón." Thanh niên họ Ông hừ lạnh một tiếng, không suy nghĩ phân phó nói.

"Vâng!"

Thời gian tiếp theo, những người khác bắt đầu bẩm báo một số chuyện quan trọng khác.

Hội nghị này tiếp tục kéo dài thêm gần nửa canh giờ mới chấm dứt.

Tất cả thánh giai sau khi rời đi, lập tức đều về chuẩn bị.

Mà lúc này Hàn Lập đang trong động phủ bế quan.

Một năm sau, vào một ngày nọ, Hàn Lập đột nhiên ra khỏi động phủ, rời khỏi Vân thành.

Nhưng gần nửa ngày sau, hắn liền thần bí trở về trong thành, lại tiến vào mật thất không ra.

Thời gian trôi qua, trong nháy mắt đã ba năm.

Mà trong động phủ Hàn Lập, ánh sáng có chút hắc ám, trong đó có ba nhân ảnh đang ngồi xếp bằng trên bồ đoàn.

Trong đó một người kim quang lập lòe, bên ngoài thân hiện lên một phiến kim sắc lân giáp, giống như xích kim. Một người khác cả người đều là hắc khí quay cuồng, thân ảnh có vẻ vô cùng mơ hồ, không thể thấy rõ bộ dáng. Mà người cuối cùng lại lập lòe tử quang, da thịt xanh biếc.

Ba người bắt pháp quyết khác nhau, bộ dáng vẫn không nhúc nhích.

Cũng không biết trải qua bao lâu, đột nhiên thân thể kim sắc nhân ảnh kia chấn động, mở mắt ra.

Hai luồng lam mang bắn ra.

"Chuyện gì vậy, người nọ đã tìm đến cửa, chẳng lẽ là…" Kim sắc nhân ảnh thì thào tự nói một câu.

Tiếp theo hắn bỗng nhiên vung tay, một đoàn bạch quang từ trong tay áo bay ra, huyền phù trên không.

Hư không bắt đầu sáng lên, đem ba đạo nhân ảnh hiện ra rõ ràng.

Kim sắc nhân ảnh ngồi giữa đúng là Hàn Lập, hắn nhíu mày, tựa hồ đang tự định giá chuyện gì đó.

Mà tên phát ra tử quang, da thịt xanh biếc kia lại có khuôn mặt giống với Hàn Lập, chỉ là hai mắt trong suốt vô cùng, nhìn về phía Hàn Lập, bộ dáng tò mò.

Lúc này, trong đoàn hắc khí truyền ra một trận phạm âm, hắc khí bắt đầu dần tan đi, kết quả lộ ra một quái vật ba đầu sáu tay.

Quái vật này thân cao hai trượng, cả người phát ra kim quang chói mắt, nhưng chỉ có hai gương mặt là rõ ràng, không có mũi, làm cho người ta dựng tóc gáy.

Quái vật phảng phất như kim sắc cự tượng này mở mắt ra, con ngươi sâu thẳm tăm tối như hố đen, phảng phất có thể hút cả tâm thần người khác vào.

"Có khách tới, các ngươi trước tiên cứ tự mình tu luyện, ta đi gặp bọn họ đã." Hàn Lập lúc này đã tự định giá xong, phân phó hai người kia một tiếng, liền hóa thành một đạo kinh hồng bắn về phía vách tường của mật thất.

Kết quả kinh hồng chợt lóe, liền vô thanh vô tức chui vào vách tường không thấy bóng dáng.

Một lát sau, nguyên bổn đại môn đang đóng chặt bỗng chợt lóe thanh quang, từ từ mở ra.

Hàn Lập thong dong từ trong đi ra.

"Bái kiến Thải tiền bối. Tiền bối như thế nào lại đến tệ xá." Hàn Lập vừa thấy người trước mặt, liền khom người, cung kính hỏi thăm.

Gương mặt nữ tử này cao nhã, dáng người thon dài, đúng là Thải Lưu Anh của Tinh Tộc.

"Thế nào, chẳng lẽ Hàn đạo hữu không hoan nghênh thϊếp thân sao?" Nữ tử này thản nhiên nói.

"Tiền bối nói đùa. Thải tiền bối có thể đến động phủ vãn bối thì vãn bối cầu còn không được. Vị đạo hữu này là…" Hàn Lập cười ha ha, nhưng ánh mắt xoay chuyển, nhìn về phía người sau lưng đối phương.

Phía sau Thải Lưu Anh là một nữ tử dáng người thướt tha, nhưng trên đầu lại mang một cái nón trắng che đi khuôn mặt, mơ hồ bị một tầng tinh quang che chắn, không thể thấy rõ khuôn mặt.

"Nàng ta là tiểu đồ vừa mới thu nhận." Tinh tộc mỹ phụ không nói thêm gì, chỉ ngắn gọn giải thích một câu.

Mà nữ tử kia cũng gật đầu, không nói gì.

Hàn Lập thấy vậy, hiển nhiên không đi hỏi thêm, chỉ có thể trực tiếp mời hai người vào động phủ.

Kết quả không lâu sau đó, ba người Hàn Lập đều ngồi xuống trong đại sảnh.

Một khôi lỗi hình người được Hàn Lập dùng thần niệm điều khiển, dâng lên một ít linh quả cùng linh trà.

Tinh tộc mỹ phụ tự mình rót trà, kết quả trong mắt hiện lên một tia dị sắc.

"Linh khí thật mạnh, tựa hồ là cây trà đã ngoài ngàn năm mới có thể cho lá như thế này. Đặc biệt chính là cây trà cũng là loại hiếm có. Nói như thế, linh trà này tại Vân thành cũng hiếm có ai bán." Thải Lưu Anh sau khi nếm một ngụm, không khỏi tán dương.

"Nếu tiền bối thích, vãn bối ở nơi này còn có một chút, xin tặng tiền bối." Hàn Lập nghe vậy thì cười, tiếp theo tay áo phất một cái, một cái hộp màu trắng hiện ra trên bàn.

"Nếu đạo hữu nói như thế, ta cũng không khách khí, ta thật đúng là thích loại trà này." Tinh tộc mỹ phụ cười nói.