Hàn Lập hiển nhiên cũng không có ý tứ nói nhiều với vị Hợp Thể Sơ Kỳ này, hai cánh rung lên, linh quang ngoài thân chợt lóe, hóa thành một đạo thanh ti bắn nhanh về phía trước.
Độn tốc cực nhanh, cơ hồ không chút thua kém hồng quang đang đuổi theo phía sau.
Chỉ thấy hai người sau vài lần hô hấp, liền biến mất ở chân trời.
Nhân ảnh trong hồng quang hiển nhiên chính là vị lão giả Giác Xi Tộc kia.
Hắn dựa vào Thiên Huyền La Bàn, dễ dàng tìm được vị trí Hàn Lập, nhưng không nghĩ còn chưa tới gần thì đối phương lập tức lấy độn tốc kinh người thoát đi.
Điều này làm cho lão giả cả kinh, nhưng tiếp theo lại vui vẻ trong lòng.
Thần thông đối phương không kém, trên người có thể có vật mà mình muốn.
Lúc này hắn thúc dục hồng quang, đồng dạng cũng đuổi theo sát.
Hai người phảng phất như thiên ngoại lưu tinh, toàn lực phi độn, một trước một sau, chỉ chốc lát đã bay được hơn ngàn dặm.
Trong lúc nhất thời, hồng quang không thể nào đuổi kịp thanh ti.
Lão giả trong hồng quang có chút động dung.
Mặc dù hắn cũng không am hiểu độn thuật, nhưng rõ ràng đã dùng thần niệm đảo qua đối phương, chỉ bất quá là một gã thượng tộc thất giai mà thôi, nhưng hiện tại lại có thể bay xa như vậy mà mình không thể đuổi kịp.
Thật sự có chút khó tin.
Bất quá lão giả dù sao cũng đã bước chân vào hàng ngũ Hợp Thể Kỳ, kinh nghiệm tranh đấu hiển nhiên phong phú vô cùng.
Hồng sắc độn quang đột nhiên ngừng lại, tiếp theo quang mang nội liễm, hiện ra thân hình lão giả.
Vẻ mặt hắn không chút thay đổi, lấy ra nhiều tử sắc phù triện.
Nhẹ phóng ra một cái, một đoàn tử sắc vân phụ phát ra, trong nháy mắt liền tràn ngập phương viên hơn mười trượng, đem thân hình lão giả hoàn toàn bao phủ.
Hàn Lập vẫn gián thị cử động của đại địch, thấy cảnh này thì không khỏi nhíu mày.
Hắn không chút do dự dừng độn quang lại, hiện ra thân hình, sau đó híp mắt quay đầu nhìn lại.
Hắn có chút tò mò, đối phương rốt cục là đang chuẩn bị chủ ý gì.
Chỉ thấy tử sắc vân vụ quay cuồng một trận, trong chốc lát liền biến mất, kết quả bóng dáng lão giả biến mất không thấy đâu nữa.
Sắc mặt Hàn Lập khẽ biến, không suy nghĩ nhiều, thần niệm trong nháy mắt thả ra, bao phủ khắp nơi.
Kết quả vẫn không thấy bóng dáng lão giả, phảng phất như đã hoàn toàn biến mất.
Thần sắc Hàn Lập ngưng trọng, tay bắt quyết, lam mang trong mắt chợt lóe, nhất thời vận dụng thần thông Minh Thanh Linh Mục.
Kết quả những nơi ánh mắt đảo qua, hư không trống trơn, vẫn chưa thấy bóng dáng lão giả kia.
Điều này làm cho tâm Hàn Lập trầm xuống.
Tồn tại Hợp Thể Kỳ nguyên bản đã là đối thủ vô cùng đáng sợ, hiện tại lại ẩn nặc không thể phát hiện hành tung, chẳng phải là càng dễ chết sao.
Nhưng Hàn Lập đồng dạng cũng là người phi thường, tâm niệm vừa động, không chút do dự hóa thành thanh ti phóng đi.
Mặc dù không biết đối phương trốn đi nơi nào, nhưng lưu lại đây thời gian dài sẽ càng nguy hiểm hơn.
Bất quá nếu đối phương tiếp tục đuổi theo thì hắn không tin đối phương vẫn che giấu được tung tích.
Tiếng xé gió rít lên, thanh ti ngay lập tức đã lao đi hơn trăm trượng, bắn thẳng về phía chân trời không thấy bóng dáng. Hàn Lập một bên vừa bay, một bên dùng linh mục thỉnh thoảng quét về phía sau.
Kết quả chỉ một lát sau, mí mắt hắn vừa động, giống như phát hiện được gì.
Tại chỗ sâu trong lòng đất cách hắn vài dặm, một bóng người đang phi hành trong lòng đất giống như không có trở ngại.
Đúng là lão giả Giác Hoàng Tộc biến mất lúc trước.
Người này cũng không biết thi triển loại thần thông nào, dựa vào tử vụ thuấn di vào lòng đất, làm cho Hàn Lập nhất thời khinh thường.
Bất quá cho dù Hàn Lập sử dụng Minh Thanh Linh Mục, thân hình hắn vẫn mơ hồ không rõ, có thể thấy được thuật ẩn nặc rất cao siêu. Hơn nữa thổ độn của người này khác xa những độn thuật bình thường. Tốc độ của hắn trong lòng đất coi bộ còn nhanh hơn trên không.
Nơi hồng quang đi qua, đất đá đều không chút ngăn cản.
Hàn Lập đã toàn lực phi độn nhưng khoảng cách giữa hai bên vẫn từng chút được kéo gần lại.
Hàn Lập thầm có chút hoảng sợ, nhưng vẫn không có chút ý dừng lại.
Lão giả thi triển độn thuật phía dưới đồng dạng cũng bắt đầu buồn bực.
Hắn vốn tưởng rằng đối phương vì không thấy bóng dáng mình, sau khi luống cuống tay chân một phen sẽ tiếp tục chạy trốn, nhưng sau khi phi hành một đoạn sẽ bắt đầu giảm tốc độ, thậm chí tạm thời dừng lại.
Nhưng Hàn Lập chẳng những không chút chần chờ đã quay đầu bỏ chạy, mà phi hành đã lâu như thế nhưng tốc độ vẫn không chậm hơn chút nào.
Điều này nằm ngoài dự đoán của lão giả.
Nhưng lão giả rất tự tin đối với thần thông ẩn nặc của mình.
Đối với hắn mà nói, thần thông này nếu tồn tại cao hơn mình thì có lẽ sẽ bị thần thức cường đại của đối phương nhìn thấy, nhưng một gã thượng tộc tu vi thua xa mình, căn bản không thể thấy được.
Trừ phi đối phương có được vài loại linh mục thần thông trong truyền thuyết, nhưng tỷ lệ này lại thấp đến mức gần như có thể bỏ qua.
Hiện tại mắt thấy Hàn Lập không trúng kế, lão giả bất đắc dĩ cũng chỉ có thể tiếp tục đuổi theo sát không tha.
Hắn hiển nhiên cũng nhìn ra tốc độ phi độn dưới đất của mình nhanh hơn Hàn Lập một chút.
Do vậy hắn sẽ không dễ dừng tay.
hai người, một người cố tình, một người kinh nghi, cứ như vậy một hơi phi độn ra xa ngàn dặm.
Hàn Lập mắt thấy tử ảnh càng lúc càng đuổi gần, thần sắc không khỏi biến đổi, ánh mắt cũng bắt đầu nhìn khắp phụ cận không ngừng. Đột nhiên phía trước xuất hiện hai ngọn núi cao, cây cối um tùm, địa hình có chút hiểm trở.
Mà khoảng giữa hai ngọn núi đúng là rừng cây vô cùng rậm rạp.
Hàn Lập thấy vậy, trong lòng vừa động, lam mang trong mắt chớp động nhìn xuống phía dưới một cái.
Chỉ thấy đoàn tử ảnh đã cách hắn không tới trăm trượng, sợ rằng chỉ cần hắn hơi sơ sẩy một chút thì sẽ bị đối phương bắt kịp.
Hàn Lập hít sâu một hơi, đột nhiên phương hướng độn quang biến đổi, bắn nhanh vào trong rừng cây.
Chỉ thấy tiếng xé gió dừng lại, thanh ti sau một lần chớp động liền biến mất vào trong rừng cây không thấy bóng dáng.
Độn quang thu lại, thân hình Hàn Lập hiện ra, nhưng sau một khắc, tay áo vung lên, hơn mười thanh tiểu kiếm phát ra tiếng thanh minh.
Hai tay bắt quyết, tiểu kiếm rung lên, hóa thành hơn mười thanh ti bắn nhanh xuống phía dưới.
Tiếng xé gió nổi lên, vô số thanh ti bay lượn, tất cả đại thụ rậm rạp bên dưới đều bị thanh ti cắt đứt.
Trong nháy mắt, một vùng đất trống trải vài trăm trượng bỗng xuất hiện.
Làm xong tất cả, thân hình Hàn Lập thoáng một cái, bỗng nhiên xuất hiện tại một gốc đại thụ cao mấy trượng, thần sắc lạnh nhạt điểm một cái.
Thanh mang cực nhanh, tất cả thanh ti đều ẩn nặc vào hư không bốn phía không thấy bóng dáng.
Hàn Lập hai tay bắt quyết, nhất thời trên người vang lên một tiếng sét, vô số kim ngân điện hồ bắn ra mãnh liệt, ngưng hóa thành một kiện kim ngân sắc trường bào.
Tiếp theo hắc khi sau khi quay cuồng, phía dưới trường bào lại hiện ra một kiện hắc sắc sát giáp.
Cuối cùng Hàn Lập há miệng, phun ra một tiễu thuẫn trong suốt.
Sau khi làm xong tất cả, Hàn Lập chắp tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn lên không trung, thân hình vẫn không nhúc nhích.
Ngay lúc Hàn Lập đang đứng thì tại chỗ sâu trong lòng đất, Đồ Hình lão giả mặt mang dị sắc nhìn chăm chú Hàn Lập, trong mắt thỉnh thoảng hiện lên một tia quang mang mãnh liệt.
Hiện tại hắn đã đuổi tới gần Hàn Lập trong gang tấc, nhưng vẫn chưa vội ra tay.
Bất quá đối mặt với một gã mà cảnh giới kém hơn mình nhiều, lão giả cũng không có ý nhẫn nại thêm nữa.
Thần niệm đảo qua gần đó, xác định đích xác nơi đây không còn ai khác ngoài Hàn Lập, cũng không có cậm bẫy gì, thần sắc lão giả chợt biến, thân hình xoay tròn, biến mất trong lòng đất.
Một khắc sau, một màn xuất hiện ngay chỗ Hàn Lập đứng.
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, một đôi tay to màu đỏ đậm từ dưới đất bắn ra, ôm lấy hai chân Hàn Lập.
Hắn căn bản coi như không nhìn thấy ba tầng bảo hộ của Hàn Lập, thanh thế to lớn, phảng phất như long trời lở đất.
Hàn Lập dường như đã sớm dự liệu đến công kích này, thân hình thoáng mơ hồ, chớp một cái liền xuất hiện tại chỗ khác cách đó hơn mười trượng.
Một tiếng hừ lạnh truyền ra, thân hình Hàn Lập vừa hiện ra thì trong hư không chợt lóe hồng quang, Đồ lão giả đồng dạng cũng thoáng hiện ra.
Hung quang trên mặt lão giả chợt lóe, hai tay huy động lên phía trên, nhất thời hai đoàn quyền ảnh màu đỏ đậm hiện lên, mang theo sức nóng khủng khϊếp đánh thẳng về phía Hàn Lập.
Vị cao giai Giác Hoàng Tộc này dường như cũng là một người pháp thể song tu. Trong mắt Hàn Lập chợt lóe kinh ngạc, hắc thủ âm thầm lộ ra từ trong tay áo, hướng phía dưới hư không nhấn một cái.
Một điểm hắc ảnh từ lòng bàn tay chợt lóe bay ra, sau khi xoay tròn thì biến thành một ngọn tiểu sơn cao mấy trượng, không chút tiếng động đè xuống phía dưới.
Vừa lúc đón đỡ quyền ảnh bên dưới.
Lão giả họ Đồ thấy vậy, khóe miệng co quắp một chút, nhưng không đổi công kích, ngược lại trên mặt lộ ra một tia châm chọc, đồng thời trong lòng cười lạnh, thầm nghĩ.
Đôi tay của hắn mạnh thế nào, chỉ sợ khi đối phương chết thì mới chính thức biết rõ.
Trong lòng nghĩ như vậy, lão giả đột nhiên đề cao công pháp, quyền ảnh trong hồng quang nháy mắt cuồng trướng thêm vài lần, biến thành một cái đầu lâu lớn, mà mặt ngoài quyền ảnh cũng nổi lên xích mang cùng dung nham chói mắt, ngay cả hư không gần đó phảng phất cũng bị nung đỏ, phát ra nhiệt độ cực cao làm hư không hoàn toàn bị vặn vẹo biến hình.
Ý định của hắn dĩ nhiên là dùng đôi tay đánh nát Nguyên Từ Thần Sơn.
Hàn Lập thấy cảnh này, trong mắt lộ ra một tia kỳ quái.
Đúng lúc này, quyền ảnh đã va chạm cùng hắc sắc tiểu sơn.
Hai bên vừa tiếp xúc, nhưng lại không phát ra âm thanh nào. Quyền ảnh cùng tiểu sơn run lên, thời gian phảng phất như ngưng lại giữa không trung. Nhưng lập tức, một vòng hào quang màu hồng giống như bánh xe khổng lồ, hóa thành quang ba bạo liệt về bốn phía.
Hàn Lập chỉ cảm thấy hai tai chấn động, tiếng xé gió long trời lở đất không ngừng truyền đến tai. Những đại thụ xung quanh khi vừa tiếp xúc với quang ba trong nháy mắt liền biến thành bột phấn. Mà mặt đất thì kịch liệt chấn động, một cái hố rộng hơn mười trượng hiện ra, sâu cỡ hơn một trượng.
Hàn Lập cả kinh, lam mang trong mắt thiểm động, nhìn xuống phía dưới.
Chỉ thấy Nguyên Từ Thần Sơn vẫn đang huyền phù trên không trung không chút sứt mẻ, nhưng quyền ảnh khổng lồ bên dưới thì lại đang tan rã, lộ ra một đôi tay bình thường đang gắt gao chống đỡ lấy tiểu sơn, làm cho nó không thể hạ xuống thêm được nữa.
Mà chủ nhân đôi tay này, bất ngờ chính là lão giả họ Đồ.
Hai tay hắn có chút khụy xuống, mặt đỏ như máu, bằng vào đôi tay cùng một thân thần lực nâng đỡ Nguyên Từ Thần Sơn.