"Đây là...".
Ánh mắt Hàn Lập chớp động, lộ ra sắc mặt kinh nghi nhưng lập tức hai tay bấm quyết niệm thần chú, trên người kim quang liên tiếp chớp động đem Phạm Thánh Chân Ma Công vận hành lên.
Một lát sau, hắn dựa vào công pháp uy năng đem dị trạng của máu huyết trong cơ thể mạnh mẽ trấn áp xuống nhưng không chờ cho cơ thể hắn hoàn toàn khôi phục bình thường, da thịt phía sau lưng đột nhiên như bị thiêu đốt một trận, cảm giác giống như bị lửa hong khô nóng rực.
Hàn Lập nhướng mày, đưa một tay cởi trường bào trên người để lộ ra nửa người phía trên trần trụi tiếp theo giơ tay lên, một đoàn kim quang từ trong tay bay ra, nhoáng lên một cái lập tức hóa thành một cái tiểu kính bề mặt vàng rực rỡ.
Cái kính này sau khi quay tròn một vòng thì hiện ra trên đỉnh đầu, trên mặt kính có linh quang lóe lên rồi lập tức đem tất cả tình hình trên lưng Hàn Lập lộ ra rành mạch.
Trên lưng Hàn Lập lúc này xuất hiện bốn cái hình xăm đồ án rõ ràng dị thường. Một con là Thái phượng diễm lệ, một con là Thanh sắc Đại bàng, một là Ngũ trảo Kim long cùng với một con Ngũ sắc Khổng tước. Đây rõ ràng là bốn loại chân linh chi huyết mà Hàn Lập lúc trước đã dung nhập vào trong cơ thể, lúc này đang ngưng tụ hiện hình mà ra.
Mà giờ phút này bốn cái đồ án đang sáng lập lòe, các đồ án chân linh trên lưng hắn lấp lóe không thôi, giống như sống lại. Nếu không có Phạm Thánh Chân Ma Công trấn áp thì đám thực huyết ngưng tụ cùng nhau này rất có thể phá cơ thể bay ra.
Hàn Lập trong lòng hoảng sợ như thế nào thì có thể nghĩ.
Hắn tự hỏi đã vận dụng bí thuật Kinh trập thập nhị biến, đem tứ loại chân linh chi huyết hoàn toàn luyện hóa sao lúc này lại xuất hiện tình hình quỷ dị như thế, mà nguyên nhân tạo thành hết thảy điều này lại chính là một tiếng rống to xa xa kia mà thôi.
Hàn Lập tâm niệm chuyển động còn chưa nghĩ ra cái gì rõ ràng thì từ xa xa lại có một tiếng rống nữa truyền đến. Chân linh đồ án trên lưng lại phóng ra một trận quang mang kỳ lạ rồi bắt đầu chạy vòng quanh không ngừng, giống như muốn tìm chỗ thoát ra từ da thịt trên lưng mà rời khỏi cơ thể.
Hàn Lập hừ lạnh một tiếng, một tay bấm quyết niệm thần chú, trên thân thể kim quang đại phóng. Chân linh đồ án lập tức bất động phía ngoài da thịt. Hàn Lập hít sâu một hơi, bỗng nhiên một tay vung lên, sau khi có tiếng vang "phanh" một tiếng thì cái kim sắc tiểu kính kia liền bạo liệt, hóa thành nhiều điểm kim quang biến mất.
Mà trên mình Hàn Lập thanh quang chợt lóe rồi hóa thành một đoàn thanh hồng bắn nhanh mà đi, nhằm thẳng hướng phát ra tiếng rống to trong Băng Đảo mà đi. Tiếng rống này quỷ dị như thế lại có thể quấy nhiễu chân linh chi huyết trong cơ thể hắn đã luyện hóa mà hắn lại không thể hiểu được ngọn nguồn trong đó thì như thế nào có thể an tâm.
Đương nhiên cái này cũng là do Hàn Lập tự cho mình hiện giờ thần thông tiến nhanh, ngoài tồn tại cấp Hợp Thể kỳ ra thì nguy hiểm bình thường căn bản không đáng để hắn để vào trong mắt.
Nếu như là trước khi hắn tiến giai lên Luyện Hư kỳ thì nói không chừng trước khi hành độgn còn phải do dự một lúc. Sau mấy cái chớp động, thanh hồng đã biến mất phía chân trời vô tung vô ảnh.
Mà tiếng rống kia nhìn có vẻ như không xa lạ lắm nhưng Hàn Lập một hơi độn ra xa ba bốn mươi dặm mà vẫn không nhìn thấy nơi phát ra tiếng rống đó.
Mà tòa Băng Đảo này cũng có chút quái dị, tựa hồ như bị một loại thiên nhiên từ lực bao phủ nên thần niệm chi lực bị làm cho suy yếu rất nhiều, với thần niệm của Hàn Lập mà cũng chỉ có thể dò xét được khoảng cách hơn mười dặm. BẤt quá, Hàn Lập đi thêm về phía trước một lát công phu thì thần sắc vừa động rồi bỗng nhiên dừng độn quang.
Một lát sau, trên không trung phía trước linh quang chợt lóe, có bảy tám đạo màu sắc khác nhau độn quang hướng bên này bắn nhanh mà đến. Hàn Lập hai mắt nhíu lại, lập tức nhìn rõ những người trong độn quang.
kết quả hắn thầm giật mình.
Trong độn quang này nam nữ đều có, tu vi mỗi người đều chỉ có Nguyên Anh Kỳ nhưng kẻ nào kẻ nấy thần tình cực kỳ kinh hoảng liều mạng khu động độn quang bỏ chạy tựa hồ như phía sau đang có yêu ma truy gϊếŧ bọn hắn.
Hàn Lập hướng ra phía sau bọn họ đảo qua thì chỉ thấy mặt sau rỗng tuếch, nào có đồ vật gì. Hàn Lập nhướng mày vừa định chặn hỏi những người này thì bỗng nhiên có một tiếng gầm ầm vang từ xa xa, cuồn cuộn truyền đến. Tiếp theo đó là một loạt tiếng gầm một tiếng nối tiếp một tiếng, liên miên không dứt.
Nhất thời một màn hoảng sợ xuất hiện.
Chỉ thấy theo tiếng gầm, vài tên Nguyên Anh kỳ linh quang bên ngoài thân loạn hoảng một trận, da thịt trở nên đỏ tươi rồi tiếp theo là vài tiếng kêu thảm thiết thê lương phát ra. Cơ hồ trong lúc nhất thời, thân thể của nguyên thần của những người này đều bạo liệt hóa thành từng đoàn huyết vụ tiêu thất vô tung vô ảnh giữa hư không.
Hàn Lập trong lòng trầm xuống mà đúng lúc này, phía chân trời xa xa lại có linh quang chớp động, hai đạo độn quang đang bay nhanh tới.
Hàn Lập ngưng thần vừa nhìn thì thấy nao nao. Trong hai độn quang này có mọt cung trang nữ tử, đúng là Thanh Tiểu mà một người khác còn lại là một vị thiếu phụ váy đen dung mạo không thua kém gì, thần tình hai người mặc dù giống như những kẻ vừa bị nổ tung thân thể, mặt đầy kinh hoàng, nhưng bên ngoài thân các nàng linh quang chớp động không ngừng, không giống những người trước.
Hiển nhiên là do hai nữ nhân này đều là Hóa Thần trung kỳ tồn tại, tu vi hơn xa đám người phía trước nhưng cho dù là như thế thì độn tốc của hai người cũng bị ảnh hưởng rất lớn, tốc độ so với bình thường thì chậm hơn phân nửa.
Hàn Lập nhíu mày vừa định lên đón nhưng ngay sau đó sắc mặt biến đổi, đồng tử chợt co rụt lại. Một cái bóng xám mơ hồ diện tích mấy trăm trượng đang hiện ra từ phía sau nhị nữ vài dặm truy đuổi đến.
Một tiếng rống to rõ ràng là từ cái bóng xám này truyền ra.
Mà với khoảng cách gần như thế, ngay cả Hàn Lập đem uy năng của Phạm Thánh Chân Ma Công tăng lên tới hơn phân nửa mà vẫn có thể cảm nhận được bốn loại chân linh chi huyết trên lưng rục rịch.
Ngay cả Hàn Lập thần thông bực này còn bị tiếng rống này ảnh hưởng như thế thì nhị nữ tu vi kém xa Hàn Lập, hơn nữa bóng xám lại gần hơn rất nhiều nên tự nhiên là càng bất hảo.
Trong tiếng rống độn quang của hai người càng ngày càng chậm, giống như rơi vào một mảnh cấm chế vô hình, căn bản là không thể giãy ra. Chỉ một lát công phu sau, bóng xám thật lớn kia đã kéo gần thêm khoảng cách với nhị nữ.
Nhị nữ rơi vào đường cùng chỉ có thể quay trở lại phát động công kích.
Một người trong tay bỗng nhiên xuất hiện một cây đại cung, một đoàn hoàng bạch quang mang chói mắt kỳ lạ chớp động rồi vô số quang sơn giống như mưa to bắn nhanh ra, phô thiên cái địa công kích tới. Còn thiếu phụ váy đen liền giương tay lên, mấy đạo bạch quang chợt lóe lên bắn ra sau đó phân hóa thành vài luồng điện giao trắng bắn về phía bóng xám.
Hai nàng liên thủ công kích thật sự cũng có thanh thế không nhỏ, chỉ trong khoảnh khắc đã đi tới phụ cận bóng xám nhưng không chờ công kích tới gần, một đạo sóng dao động vô hình từ bóng xám bắn ra, vô luận là quang sơn hay là điện giao nhất nhất đều bị sóng dao động này cuốn đi. Sau khi "bang bang" hai tiếng thì tự động vỡ ra.
Căn bản là không thể chân chính tới gần bóng xám.
Mà bóng xám nhân cơ hội này, sau khi chớp động mấy cái thì chỉ còn cách hai người bất quá gần một dặm. Nhị nữ trên mặt không còn một chút máu.
Mà xem chênh lệch tu vi của bọn họ với cái bóng xám này mà nói thì có muốn cũng không thể ngăn cản được tiếng rống của bóng xám, xem ra sẽ lập tức nổ tan xác mà chết.
"A, Hàn tiên sinh! Tiền bối cứu mạng!". Thanh Tiểu rốt cục trong lúc bối rối liếc mắt một cái nhìn thấy Hàn Lập ở phía trước cách đó không xa thì nhất thời mừng rỡ giống như bắt được cọng rơm, hướng Hàn Lập lớn tiếng cầu cứu.
Nữ nhân kia thấy biểu tình của Thanh Tiểu như thế thì cũng ngẩn ra vội vàng quay đầu lại liéc mắt nhìn Hàn Lập một cái.
hai mắt Hàn Lập lam mang chớp động chói mắt, hai mắt khôgn chớp nhìn chằm chằm vào cái bóng xám ở xa xa, trên mặt hiện ra vẻ ngưng trọng dị thường.
Dưới linh mục thần thông hắn đã đem hình dáng ẩn thân của bóng xám nhìn rõ ràng. Đây dĩ nhiên là một con quái vật phi nga thật lớn. Con quái thú này có hai cánh, nếu mở ra hết có thể rộng tới trăm trượng, mà thân thể trước sau hai đoạn lại sinh ra hai cái đầu tròn dữ tợn, cái trên thoạt nhìn có vẻ giống đầu sư tử, lông mau lún nhún, hai mắt xanh lét dị thường.
Tiếng rống quái dị chính là từ trong cái mồm sư tử nọ phát ra mà ở phần thân dưới của phi nga quả nhiên cũng có một cái đầu cự mãng màu xanh thẫm, hai mắt nhắm nghiền nhưng có một cái lưới màu đen thì không ngừng thò ra thụt vào. "Đây là quái vật gì? Như thế nào mà ta chưa bao giờ nghe nói qua!".
Thấy bộ dạng kinh dị của quái vật, ngay cả Hàn Lập tự cho là kiến thức rộng rãi mà cũng phải hít một ngụm lương khí. Nhưng cũng may yêu lực trên người quái thú àny thật sự không phải quá mức nghịch thiên, hình như là tồn tại cấp Luyện Hư hậu kỳ.
Nhưng lúc này, sau khi Thanh Tiểu cất tiếng cầu cứu, ánh mắt Hàn Lập chợt lóe lên, đột nhiên hai tay áo run lên, nhất thời bảy mươi hai khẩu thanh sắc tiểu kiếm bắn nhanh ra, sau đó chợt lóe lên hóa thành hơn mười đạo thanh ti, phát ra thanh âm "xuy xuy" xé gió bắn nhanh ra.
Việc này do nàng mời hắn tới, hơn nữa từng có một phen kết giao nên hắn tự nhiên sẽ khôgn thật sự thấy chết mà không cứu.
Lấy tốc độ phi kiếm của Hàn Lập, có thể nói là cực nhanh giống như điện quang đá hỏa thạch, tiéng xé gió bên này vừa mới phát ra thì ngay sau đó chúng thanh ti đã trước người bóng xám phô thiên cái địa chém xuống.
Quái Nga trong bóng xám hiển nhiên cũng không có dự đoán được côgn kích của Hàn Lập lại nhanh như vậy nên chưa kịp thi pháp phòng hộ, cũng chỉ thấy mặt ngoài bóng xám thanh quang chợt lóe, rồi thanh ti liền dễ dàng xuyên thủng qua cái bóng xám, xuyên thủng qua thân thể cự nga mà qua.
Bóng xám đứng ở chỗ cũ, đồgn thời tiếng rống quàng quạc cũng dừng lại.
Mà thanh ti lại đang vây quanh thân hình khổng lồ của cự nga, thanh mang chớp động liên tục. Quái nga này một chút đã bị chém thất linh bát lạc, bị cắt thành vô số mảnh nhỏ.
Nguyên Thanh Tiểu cùng tiểu phụ váy đen bản mệnh sắp khó giữ được thấy vậy thì vừa mừng vừa sợ, vội vàng thừa dịp thúc giục độn quang tạm thời thoát khỏi sự trói buộc của tiếng rống, đều liều mạng nhằm hướng Hàn Lập bên này bắn nhanh đến đồng thời Thanh Tiểu hé cái miệng nhỏ, từ xa xa phát ra thanh âm nhắc nhở nói:
"Đạo hữu cẩn thận, quái nga này có bất tử chi thân, chỉ bằng vào bảo vật bình thường thì không thể chém chết nó".
"Bất tử chi thân!". Hàn Lập hơi hơi sửng sốt mà lúc này, trong bóng xám xa xa dị biến đã nổi lên.
Tàn thi của quái nga nguyên bản đã bị bầm thây vạn đoạn lúc này đồng thời tụ lại, một quần sáng mờ chợt lóe lên rồi liền quỷ dị khôi phục như lúc ban đầu.
Sắc mặt Hàn Lập trầm xuống, trong lòng thầm thúc giục kiếm quyết, hơn mười đạo phi kiếm xoay quanh phụ cận lại hóa thành thanh ti hướng thân thể Quái Nga bắn tới.
Quái vật giận dữ rống to một tiếng, vỗ hai cánh nhất thời một tầng sóng dao động lúc trước lại xuất hiện đồng thời cũng hướng ra bốn phương tám hướng mà khuếch tán đi, một chút đã bắn nhanh tới đem tất cả thanh ti quấn vào trong đó.
Tất cả thanh ti hơi dừng lại một chút sau đó lại hóa thành một thanh tiểu kiếm màu xanh dài độ một thốn. Tiếp theo có hai tiếng "bang bang" liên tiếp vang lên không dứt, chúng phi kiếm đều hóa thành đoàn đoàn thanh mang bạo liệt ra.
Chương 1550: Chiến đấu kịch liệt (phần 1)
Cũng khôgn biết sóng dao động vô hình là cái thần thông quỷ dị gì mà Thanh Trúc Phong Vân kiếm lại có bộ dáng hoàn toàn không thể ngăn cản được.
Thanh Tiểu cùng thiếu phụ mặc váy đen nhìn thấy cảnh này thì sắc mặt lại trắng bệch. Giờ phút này các nàng bất quá mới kéo giãn khoảng cách với Quái nga một chút mà thôi, chỉ cần tiếng rống to lại vang lên thì khẳng định là không thể thoát chết.
Hàn Lập nhìn thấy hơn mười khẩu phi kiếm bạo liệt vỡ ra thì trên mặt vẫn không có gì kinh sợ, ngược lại sau khi hừ lạnh một tiếng thì đột nhiên một tay bấm quyết niệm thần chú, hướng ra phía xa xa ngưng thần một chút.
Một màn kinh người xuất hiện.
Phi kiếm nguyên bản hóa thành vô số thanh quang bỗng nhiên nổi lên thanh âm vù vù, tiếp theo vây quanh cự nga xoay tròn một trận rồi ánh thanh quang tụ tập phục hồi lại thành một đạo tiểu kiếm hàn khí lóng lánh như lúc ban đầu.
Chúng phi kiếm sau khi quỷ dị chợt lóe lên thì vô số thanh ti lại đan vào nhau có vẻ như lần nữa đem Quái Nga chém thành vô số mảnh nhỏ.
Thần thôgn này tự nhiên là phi kiếm Kiếm linh hóa hư thần thông. Lần này, Thanh Tiểu nhị nữ nhìn thấy mà trợn mắt há hốc mồm nhưng các nàng lập tức tỉnh ngộ thúc dục độn quang nhanh hơn vài phần, sau mấy cái chớp động rốt cục đã chạy tới cạnh Hàn Lập rồi khôn ngoan dừng lại.
"Đa tạ tiền bối cứu giúp, bất quá quái vật này quá lợi hại. Chúng ta hay là mau đào tẩu đi". Thanh Tiểu thở phào một hơi hướng Hàn Lập vội vàng nói.
"Nhị vị đạo hữu tự tiện đi. Ta đối với quái vật này có chút hứng thú, xem có thể gϊếŧ đi hay không". Hàn Lập thản nhiên trả lời.
"Tiền bối, con thú này không biết từ chỗ nào chạy ra, sự lợi hại không phải chỉ như vậy, ngay cả Ngân Sa cư sĩ cũng đã chết thảm ở trong tay nó. Chúng ta trước tiên rút lui khỏi nơi đây, sau đó hảo hảo nghĩ ra đối sách rồi lại đến đối phó với yêu nghiệt này cũng không muộn". Thiếu phụ mặc váy đen cũng có thiện ý khuyên bảo.
Hiển nhiên tuy Hàn Lập vừa hiển lộ mọt tay thần thông kinh người nhưng nhị nữ vẫn không cho rằng Hàn Lập thật sự có thể đánh bại Quái Nga này.
"Nhị vị yên tâm! Hàn mỗ cho dù không địch lại nhưng tự bảo vệ mình tuyệt đối không cần lo". Hàn Lập mỉm cười vẫn lắc lắc đầu nói.
Lúc này phía xa xa quầng sáng mờ sau khi chớp động thì lại đem tàn thi của Quái nga một lần nữa dung hợp cùng nhau mà khôi phục như cũ. Nhưng do lần thứ hai bị chém gϊếŧ nên làm cho quái vật này nổi trận lôi đình, cái đầu sư tử há to, một loạt tiếng rống còn to hơn lúc trước từ trong miệng tuôn ra đồng thời hai cánh điên cuồng vỗ lên.
Nhất thời trên bầu trời phụ cận có tiếng ầm ầm như tiếng sấm nổ, đồng thời một vòng sóng dao động từ thân thể Quái Nga nhộn nhạo mà ra sau đó điên cuồng hướng ra bốn phương tám hướng liên tiếp lan ra.
Chúng phi kiếm đang dao động lại tấc tấc bạo liệt vỡ ra, một lần nữa bị nghiền nát thành từng mảnh nhỏ. Thấy vậy nhưng Quái Nga vẫn không ngừng vỗ hai cánh, xem ra vẫn không có ý dừng tay.
Tuy rằng bởi nó bị phi kiếm chế trụ nên vẫn chưa tới gần được Hàn Lập nhưng khi tiếng rống truyền đến. Thanh Tiểu cùng thiếu phụ mặc váy đen, hai người mới khôi phục lại sắc mặt bình thường lúc này lại đỏ lên dị thường, tựa hồ toàn thân máu huyết sẽ lập tức phá cơ thể bắn ra.
Hàn Lập nhíu mày, uy năng của Phạm Thánh Chân Ma Công trong cơ thể sau khi tăng thêm hơn hai phần thì dường như không có việc gì nhưng ánh mắt đảo qua thấy nhị nữ bộ dáng nguy hiểm như thế thì một cánh tay như tia chớp hướng về phía hai người hư không đánh ra.
Chỉ thấy trên bàn tay kim quang chợt lóe, hai đạo cột sáng màu vàng chợt lóe lướt qua nhập vào trong thân thể nhị nữ. Thanh Tiểu nhị nữ cảm thấy hiệ tượng máu huyết sôi trào trong cơ thể lập tức thong thả chậm hơn phân nửa, huyết sắc trên mặt cũng biến mất hơn phẩn nửa. Nhị nữ thả lỏng tâm tư một chút biết là do Hàn Lập ra tay tương trợ nên trong miệng liên thanh cảm ơn.
"Con thú này có tiếng rống rất cổ quái, phạm vi uy năng cũng cực lớn. Nhị vị đạo hữu đi trước một bước đi". Hàn Lập khoát tay nói.
Hắn từ xa xa nhìn thấy trong phạm vị quanh Quái Nga hơn ngàn trượng có thể thấy được một vùng không gian đang vặn vẹo. Địa phương lớn như thế mà dĩ nhiên trong chốc lát đã mơ hồ đi, trong chốc lát chỉ còn như là ảo ảnh cực kỳ quỷ dị.
Không biết cái hiện tượng này là do tiéng rống của quái vật phát ra hay là do dao động vô hình từ hai cánh phát ra.
Nhị nữ nguyên bản đã bị tiếng rống của Quái Nga làm cho sợ hãi, hiện giờ từ xa xa nhìn thấy cảnh như vậy làm cho sợ hãi dị thường, sao còn dám do dự cái gì nữa, sau khi khuyên thêm hai câu nhưng mắt thấy Hàn Lập vẫn khôgn có ý rời đi thì chỉ có thể hướng Hàn Lập chỉnh đốn trang phục thi lẽ sau đó hóa thành lưỡng đạo kinh hồng phá không bay đi.
Lúc này đây, các nàng một hơi bay ra hơn trăm dặm, mãi cho đến khi ra khỏi Băng Đảo, tiếng rống lọt vào tai như có như không mới dừng lại. Nhị nữ dừng độn quang lại, hiện thân huyền phù ở giữa không trung mà trong lòng vẫn còn sợ hãi nhìn lại phương hướng cũ.
"Thanh tỷ tỷ, người nó chính là Hàn tiên sinh ngươi nói lần trước a? ". Thiếu phụ mặc váy đen sau khi thần sắc khá trấn định thì nhịn không được hỏi.
"Không phải tiền bối thì là người phương nào nữa? Hàn tiên sinh là tồn tại cùng cấp bậc với Ngân Sa cư sĩ. Bất quá thần thông có vẻ còn mạnh hơn nhiều". Thanh Tiểu gật gật đầu nói.
"Cho dù thần thông có to lớn hơn thì cũng khôgn có khả năng là đối thủ của con quái vật kia. Dù sao ngay cả Ngân Sa cư sĩ cùng với đầu linh thú Ngân quang sa liên thủ mà cũng bất quá chỉ chống đỡ được mấy hiệp đã liền ngã xuống chết. Cái đầu rắn của quái vật này ở phía dưới, so với đầu sư tử ở phía trên xem ra còn đáng sợ hơn vài phần. Hàn tiền bối ở lại thật sự là không khôn ngoan". Thiếu phụ mặc váy đen thở dài một hơi nói.
"Cái này khó mà nói. Xem ra tiếng rống này đối với Hàn tiên sinh dường như không có tác dụng gì, khẳng định là có đại thần thông nào đó hộ thân, hơn nữa có bộ dáng tự tin như vậy thì cho dù thật sự không địch lại Quái nga thì việc thoát thân hẳn là không đáng ngại.
Chúng ta tạm thời ở chỗ này chờ chốc lát đi, nhìn xem kết quả rồi nói sau. Vạn nhất không ổn thì chúng ta chỉ còn cách triệu tập tất cả thượng tộc đến bố trí vài loại pháp trận đại uy lực đối phó với quái vật này". Thanh Tiểu đối với Hàn Lập hơi có chút tin tưởng hơn nữa suy nghĩ cũng cực kỳ sâu xa.
"Đối phó với yêu nghiệt này cũng chỉ có thể dựa vào pháp trận chi lực. Nếu không tụ tập đủ nhân thủ thì dưới một tiéng rống e là tất cả cũng chỉ có thể bỏ mạng nhưng quái vật này lại xuất hiện quá sớm, nếu chỉ chậm chừng một tháng nữa mà nói thì số các đồng đạo không kịp đề phòng sẽ không biết có bao nhiêu người sẽ ngã xuống". Thiếu phụ cười khổ một tiếng, có chút khổ sở nói.
"Điều này cũng đúng. Nhưng quái vật này không giống Hải Thú, không biết từ chỗ nào đến". Thanh Tiểu nhìn về hướng Quái Nga phía chân trời, trong mắt hiện lên một tia kinh nghi thì thào nói một câu.
Thiếu phụ mặc váy đen đồng dạng trên mặt hiện lên mọt tia nghi hoặc nhưng tự nhiên là không thể giải đáp được gì.
Sau khi nhị nữ bay khỏi, mắt thấy phi kiếm đều bị một vòng vô hình chi lực kia nghiền nát đến mức không thể nát được hơn. Hàn Lập khóe miệng nhếch lên nhưng trong đó lại có một tia cười lạnh.
Ngay cả quái thú trước mắt là tồn tại Luyện Hư hậu kỳ, thần thông tựa hồ cũng không tầm thường nhưng với pháp thể song tu, Phạm Thánh Chân ma công đã tu luyện đến đệ nhị bộ phận, hơn nữa trên người lại có nhiều loại nghịch thiên thần thông, Hàn Lập như thế nào lại sợ hãi quái vậy này.
Lúc này chỉ thấy hắn hai tay bấm quyết niệm thần chú, trên người kim quang đại phóng, trên đỉnh đầu hiện ra một cái vòng sáng màu vàng. Trong vầng sáng có một cái pháp tướng ba đầu sáu tay dần dần hiện ra, hai mắt trợn lên, sáu tay đều tự bấm quyết niệm thần chú.
Trong miệng quát khẽ một tiếng, kim sắc pháp tướng sáu tay đồng thời nhắm phía cự nga xa xa vung lên.
"Phốc phốc" vài tiếng trầm đυ.c truyền ra, sáu cột sáng to thô màu vàng từ trong lòng bàn tay cuồng phun mà ra, chợt lóe lên lướt về phía bóng xám mơ hồ xa xa, mắt thây sẽ đánh lên trên người cự nga.
Nhưng một màn quỷ dị xuất hiện.
Bên ngoài thân hình Cự Nga bỗng nhiên trở nên mơ hồ, phương hướng của sáu đạo kim quang bỗng nhiên biến đổi quỷ dị lướt qua bên cạnh thân hình cự nga mà đi, quỷ dị đánh tới chỗ hư không tán loạn rồi biến mất.
Nhìn thấy cảnh này Hàn Lập không khỏi ngẩn ra, nhưng lập tức bàn tay đen thui bên trong tay áo lại nhằm cự nga hướng xa xa nhẹ nhàng vỗ một cái.
Nhất thời một phiến quang hà màu xám từ năm ngón tay phun ra, sau đó hội tụ cùng nhau hóa thành quầng sáng màu xám nhằm thẳng phía đối diện điên cuồng cuốn tới.
Nguyên từ thần quang chậm rãi mà đi, tại trên đường đi không ngừng khuếch tán cuồng trướng che kín non nửa không trung. Thanh thế to lớn như thế làm cho Quái Nga thân ở trong bóng xám mơ hồ giương hai con mắt màu bích lục lấp lóe không thôi. Phương hướng dao động vô hình từ hai cánh cũng biến đổi, tất cả đều hướng phía trên hùng hổ nghênh đón.
Hai phương vừa tiếp xúc một trận nổ như tiếng sấm truyền ra, sóng dao động cùng quầng sáng mờ đan vào nhau lấp lóe, cả không gian chợt hốt sáng hốt tối cực kỳ quỷ dị hiện ra xu thế hai bên giằng co.
Sắc mặt Hàn Lập trầm xuống, năm ngón tay màu đen bỗng nhiên hơi dừng lại một chút nhất thời trên không trung phía trên quầng sáng mờ có một bóng đen hiện ra, tiếp theo là một tòa Tiểu Sơn màu đen quỷ dị xuất hiện trong nháy mắt cuồng trướng, sau mây cái chớp đã liền biến thành ngàn trượng cự sơn.
Đúng là Nguyên từ thần sơn.
Quái nga thấy vậy thì đầu tiên là ngẩn ra nhưng sau đó trong miệng lập tức rống to một tiếng, sóng dao động vô hình đột nhiên lại huyễn hóa ra một cái cột sáng trong suốt bằng mắt thường có thể thấy được nhằm thẳng đến cự sơn vọt tới.
Lấy việc lúc trước sóng dao động vô hình có thể phá vỡ phi kiếm Hàn Lập mà nói thì có thể thấy được uy năng của nó to lớn thế nào. Lúc này lại hội tụ một chỗ nên mức độ tàn phá đối với pháp khí bảo vật lớn như thế nào có thể nghĩ.
Nếu là trước khi Nguyên từ thần sơn dung nhập cái thạch đôn quái dị kia thì nó có thể không ngăn cản được đạo cột sáng trong suốt này nhưng sau khi dung nhập thạch đôn thì trình độ cứng cỏi sớm đã đến một cảnh giới bất khả tư nghị.
Chỉ thấy dưới chân núi chợt có quang mang kỳ lạ màu xám trắng chợt lóe lên, cột sáng sau khi đánh vào đấy thì chỉ phát ra thanh âm muộn hưởng và một đoàn bạch mang chói mắt phát ra. Mà bạch mang này sau khi tắt đi thì cột sáng cũng tán loạn mà tan biến đi còn chân ngọn núi thì ngay cả một tia nứt cũng khôgn có xuất hiện, bộ dáng không chút tổn hao gì.
Quái nga kinh hãi, không thể tin tưởng vào điều này.
Mà Hàn Lập ở xa xa mặt không chút thay đổi, hai tay bấm quyết niệm thần chú khiến cho ngọn núi nhất thời lấy thế thái sơn áp đỉnh từ từ hạ xuống. ngay cả vòng sóng dao động từ hai cánh của Quái nga không ngừng phát ra nhưng dưới uy năng cường đại của ngọn núi đều nhất nhất tán loạn tan biến đi, căn bản là không thể ngăn cản sức nặng của Nguyên từ thần sơn.
Mắt thây ngọn núi đè xuống Cự nga, tựa hồ ngay sau đó liền đem nó đè thành thịt vụn thì đột nhiên cái đầu sư tử của nó hơi ngừng lại rồi lại biến ảo thành cái đầu cự mãng hai mắt nhắm nghiền.
Cái đầu rắn xanh thẫm này hai mắt trợn tròn lộ ra hai con ngươi ánh vàng rực rỡ quỷ dị, ánh mắt chớp động lạnh như băng dị thường, đồng thời ngẩng đầu nhìn thẳng lên ngọn núi trên đỉnh đầu.
Một tiếng gầm âm trầm tê minh từ miệng mãng xà phát ra rồi đột nhiên hai cánh vỗ mạnh, từng đoàn quang phấn màu xanh tràn ra đem thân hình của nó bao phủ lấy, rốt cuộc làm cho không thấy rõ thân ảnh mảy may.
Quái vật tựa hồ muốn thi triển đại thần thông nào đó. hàn Lập từ xa thấy vậy thì trên mặt lệ sắc chợt lóe lên, đột nhiên thúc giục pháp quyết trong tay.
Ngọn núi phát ra một tiếng nổ vang rồi đột nhiên áp chế xuống, đáy ngọn núi áp vào trong quang phấn màu xám.