Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1471: Tâm cơ khó dò

"Nếu chủ nhân đã rõ thì Kim Linh yên tâm. Bất quá lần này chủ nhân đi vào Minh Hà chi địa, đối với bản thể mộc linh sẽ xử lý thế nào?" Thương viên do dự một chút, rồi hỏi ra chuyện hắn quan tâm. "Điểm này ta tự có lo lắng, ta chuẩn bị mang bản thể linh mộc đi theo." Mộc Thanh bình tĩnh trả lời.

"Chủ nhân, điều này sao có thể! Minh Hà Chi Địa là nơi nguy hiểm, vạn nhất chủ nhân bị nhốt ở đó hoặc xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì vẫn còn bản thể bên ngoài, chỉ cần tốn chút năm thắng là có thể lần nữa ngưng hình sống lại. Nhưng nếu đều bị nhốt tại Minh Hà Chi Địa thì chẳng phải hoàn toàn mất cơ hội hay sao. Hơn nữa bản thể linh mộc không thể bị giữ trong túi trữ vật một thời gian dài, Minh Hà Chi Địa không có một ngọn cỏ, càng không thể trực tiếp trồng." Kim Viên biến sắc.

"Yên tâm, nếu ta có dũng khí mang bản thể tiến vào Minh Hà Chi Địa thì hiển nhiên có bảy tám phần nắm chắc có thể toàn thân trở ra. Vì thế ta đặc biệt luyện chế một cái trữ vật, có thể để linh mộc bên trong nhiều năm. Nếu không thì ta sao có thể yên tâm đem bản thể ra ngoài. Ngay cả thần thông của ngươi không nhỏ, không hề kém ta nhiều, nhưng nếu là có người chủ tâm ám toán thì ta cũng không có cách nào bảo vệ được bản thể." Mộc Thanh lắc đầu, đi đến trước hắc sắc cự mộc, dùng tay vuốt thân cây nói.

"Nếu chủ nhân đã hạ quyết tâm thì Kim Linh cũng sẽ theo chủ nhân tiến vào Minh Hà Chi Địa, giúp chủ nhân một tay." Thương viên nghe Mộc Thanh nói thế thì tự định giá nói.

"Ha ha, Kim lão không nói thì ta cũng định làm thế. Dù sao mấy năm nay mặc dù ta thu được vài tên thủ hạ đắc lực, nhưng chỉ có ngươi mới chính thức làm ta yên tâm. Sau khi theo ta tiến vào Minh Hà Chi Địa, ngươi cũng không cần làm chuyện khác, chỉ cần giúp ta trông chừng tiểu tử họ Hàn kia là được. Đương nhiên lúc hắn nguy hiểm, cũng có thể bảo vệ mạng nhỏ của hắn." Mộc Thanh thản nhiên cười. "Hàn tiểu tử? Chính là người mà chủ nhân mang về hai năm trước?" Kim viên chợt lóe hàn quang, xác nhận hỏi. "Không sai, người nọ không chỉ có tác dụng bài trừ cấm chế ở Minh Hà Chi Địa, mà cũng rất quan trọng đến việc bản thể của ta hồi phục nguyên khí." Thần sắc Mộc Thanh ngưng trọng gật đầu. "Ta chắc chắn sẽ lưu tâm đến người này." Kim Viên vỗ ngực cam đoan.

"Trước khi chính thức tiến vào Minh Hà Chi Địa, ngươi không cần lo cho an nguy của người này. Cho dù chúng ta không rat ay, thì những người khác cũng muốn dùng hắn bài trừ Minh Hà cấm chế, tuyệt sẽ không để hắn bị thương dù chỉ là đầu ngón tay. Nhưng sau khi vào Minh Hà Chi Địa thì lại cần đến Kim Lão giúp." Mộc Thanh trầm ngâm một lúc rồi nói. "Chủ nhân yên tâm, Kim Linh đã rõ." Kim Viên nghiêm nghị đáp ứng. "Tốt, vậy thì ta yên tâm. Nơi đây tạm thời giao cho ngươi trông coi, đến ngày xuất phát, ta sẽ trở lại gọi ngươi." Mộc Thanh thở phào.

Trong kết giới thật lớn bên dưới Huyết Diễm Cung, hai gã huyết bào nhân sóng vai đứng cùng một chỗ, trước mặt hai người là Tử Huyết Khôi Lỗi cực lớn, giờ phút này yêu mục của khôi lỗi chớp động những tia huyết mang dị thường, nhìn hai gã huyết bào nhân trước mặt. Hai gã huyết bào nhân cũng không sợ, nhìn thẳng vào mắt khôi lỗi. Sau một hồi lâu, một tiếng thở dài thật sâu từ miệng khôi lỗi truyền ra.

"Nói như vậy, Mộc Thanh và quỷ bà đã đạt thành hiệp nghị gì đó, muốn lợi dụng tiểu tử kia chia bảo vật. Hừ, may mà bổn tọa đã sớm đoán trước, bảo Hàn tiểu tử giúp chúng ta luyện chế Ích Tà Chiến Giáp này, tiểu tử này mang theo Linh Thị, đến lúc đó người nào không chế người nào vẫn là chuyện khó nói. Mặt khác cho dù Lục Túc, quỷ bà đều rất giảo hoạt, nhưng cũng không nghĩ ra bổn tọa đã sớm bỏ qua song sát ma thể, đem nguyên thần hòa hợp cùng thân thể khôi lỗi này, trong ma thể bất quá chỉ là nguyên thần thứ hai mà thôi.

Dựa vào Ích Tà Thần Lôi, muốn tiến vào Minh Hà Chi Địa, chiếm được vật kia làm khôi lỗi lần nữa tiến giai, bổn tọa mượn khôi lỗi chi khu tiến vào đại đạo cũng không phải là mộng tưởng nữa rồi. Hắc hắc, bảo vật trong ma phần, hiển nhiên sẽ không thể để hai nàng các ngươi độc chiếm." Một thanh âm nam tử xa lạ từ trong thân thể khôi lỗi truyền ra, làm rung chuyển cả kết giới. Mà hai gã huyết bào nhân thì lại lộ vẻ đã hiểu, thúc thủ mà đứng, một tiếng cũng không nói.

Một chỗ sâu trong Uyên Canh, trong một hạp cốc hắc phong cuồng vũ, mỹ phụ tóc bạc phiêu phù giữa không trung, trong tay đang cầm một vật, ánh mắt thản nhiên quét xuống phía dưới. Bên dưới là kình phong, mơ hồ có thể thấy được vô số nhân ảnh dưới đó. Những nhân ảnh này cao mấy trượng, bên ngoài bao bọc bởi hắc sắc quái giáp, diện mạo mơ hồ. Mỹ phụ tóc bạc đánh giá nhân ảnh trong chốc lát rồi thu ánh mắt lại, nhìn vật trong tay, đây là một viên châu xanh biếc, không biết là loại bảo vật nào, toàn thân phát ra mộc linh khí vô cùng tinh thuần. Nhưng thần sắc mỹ phụ tóc bạc lại bất định, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì đó.

Mà trong một tầng thần bí khác, có một tế đàn cao hơn trăm trượng, một viên hôi bạch nhãn cầu cực lớn đang phun ra vô số hôi ti, đem tất cả âm khí gần đó hút vào.

Lục Túc mặc một bộ áo choàng màu đen, đối với tất cả những việc này nhìn kỹ, chỉ là hai tay chắp sau lưng, thâm thúy nhìn trời cao, thân hình vẫn không nhúc nhích.

Thứ duy nhất lộ ra ngoài áo choàng là đôi tay, dĩ nhiên lại vô cùng thô to, mặt ngoài có phù văn màu xám trắng không đồng nhất. Mà bên kia, một đạo thanh hồng từ từ phi hành, trong độn quang là một thanh niên mặc thanh bào, đúng là Hàn Lập vừa rời khỏi Mộc Thanh không bao lâu. Bởi vì trên người mang ấn ký của bốn gã yêu vương, cho nên bất luận đi đến đâu cũng không có khả năng giấu diếm được bọn chúng, Hàn Lập muốn tìm một chỗ hẻo lánh hạ xuống.

Về phần nhân cơ hội chạy trốn thì hắn cũng chỉ nghĩ mà thôi. Một ngày không giải quyết được ấn ký, tuyệt không thể chạy thoát.

Những yêu vương này cho hắn thời gian cũng không nhiều, nhưng trong vòng mấy năm này cũng đủ để hắn luyện hóa được nửa bình linh huyết của ngũ sắc khổng tước, vì thế tu thành biến thân chi thuật.

Nguyên bổn chân linh chi huyết nhập vào không phải là chuyện tùy ý là có thể, mà bản thân phải có huyết mạch đặc thù hoặc là có bí thuật đặc biệt gì đó trợ giúp.

Nhưng mười hai quyết trong Kinh Chập lại có thể giải quyết vấn đề nan giải này.

Điều này có thể thấy được, đại trưởng lão Thiên Bằng Tộc, người sáng lập ra pháp quyết này đúng là thiên tư ngút trời.

Mặc dù Hàn Lập biết ngay cả khi tu thành thần thông này cũng không phải là đối thủ của tồn tại Hợp Thể Kỳ, nhưng tối thiểu tại Minh Hà Chi Địa cũng có thêm vài thủ đoạn giữ mạng.

Đương nhiên nếu có thể lặng yên suy nghĩ ra phương pháp tiêu trừ ấn ký thì hắn sẽ không trì hoãn, lập tức bỏ chạy.

Mặc dù chỉ nghe Mộc Thanh tâm sự vài câu có liên quan đến Minh Hà Chi Địa, nhưng có thể làm cho yêu vương cấp Hợp Thể Kỳ chết thì cũng có thể tưởng tượng được sự nguy hiểm.

Hàn Lập âm thầm tự định giá, phi thành hơn nửa tháng thì rốt cục dừng lại tại một vùng núi.

Vùng núi này không biết cách chỗ đám người Mộc Thanh bao nhiêu ngàn dặm, nhưng linh khí nơi này không cao, cũng không có yêu vật cấp cao tụ tập.

Hàn Lập sau khi bay một vòng xem xét thì rốt cuộc gật đầu hài lòng, tại trung tâm một ngọn núi hạ xuống.

Mấy canh giờ sau, Hàn Lập dễ dàng tạo ra một động phủ đơn giản, khi tiến vào lập tức bày ra cấm chế, thả ra bạch vụ bao phủ cả tòa cự sơn.

Hàn Lập tiến vào mật thất trong động phủ, đóng chặt cửa, bộ dáng muốn bế quan lâu dài.

Thời gian trôi qua, Hàn Lập ở đây đã được bốn mùa, xuân hạ thu rồi đến đông, mà đám người Hàn Lập tựa hồ cũng quên mất Hàn Lập, vẫn đang bận rộn chuyện của mình.

Một ngày vào hai năm sau, Hàn Lập khoanh chân ngồi trên một khối bồ đoàn, tay đang cầm một mộc côn nhìn có vẻ bình thường.

Mộc côn này một mặt gồ ghề, còn mặt khác lại sắc bén như đao thiết, toàn thân có hoa văn xanh biếc. Đúng là thứ Hàn Lập khổ cực thúc dục, Huyền Thiên Quả Thật. Những năm gần đây hắn vẫn dùng linh dịch trong bình thần bí rót vào, kết quả qua nhiều năm như vậy, vật ấy vẫn chưa thay đổi ngoại hình.

Chỉ là ẩn sâu bên trong có quang điểm bạch sắc, so với lúc trước thì to gấp mấy lần, quang mang lóe ra, có vẻ có chút đáng chú ý. Hàn Lập từ nay về sau mấy lần dùng lực, thậm chí dùng cả tinh huyết thôi động vật ấy nhưng vẫn không được. Lúc này đây thí nghiệm hiển nhiên cũng không có kết quả.

Nhẹ thở dài một hơi, Hàn Lập chỉ có thể đem "mộc bổng" thu vào túi trữ vật, sau đó vẻ mặt trầm ngâm tự định giá.

Hai năm qua, hắn rốt cục dùng Kinh Chập Quyết đem chân linh chi huyết của ngũ sắc khổng tước dung nhập thân thể, luyện thành công biến thân. Kết quả là tu vi tăng tiến không ít, đây thật sự là thu hoạch ngoài ý muốn.

Nếu không phải không có khẩu quyết chân long thiên phượng, hắn thật sự muốn đem hai loại linh huyết này dung nhập thành một, xem thử tu vi của mình tăng tiến đến mức độ nào.

Bất quá hai năm nay hắn cũng bắt đầu dùng chân thiềm linh dịch, nhưng đáng tiếc linh dịch mặc dù này hiểu quả kinh người, nhưng thời gian quá ngắn vẫn không thể làm tu vi tăng nhiều. Về phần ấn ký của tứ đại yêu vương trong cơ thể thì cũng vô kế khả thi, kể từ đó việc hắn tiến vào Minh Hà Chi Địa là điều không thể tránh khỏi.

Hàn Lập nghĩ tới đây, trên mặt không khỏi hiện lên một tia trầm ngâm.

Nhưng một lát sau, thần sắc hắn vừa động, ánh mắt quét về một chỗ gần cửa, trên mặt hiện lên vẻ kỳ quái. Bỗng nhiên nắm tay hư không trảo về cánh cửa. "Phốc xuy", cấm chế trên cửa ba động, một vật đen thui bắn vào, bị hắn chộp lấy. Hàn Lập ngưng thần nhìn kỹ, sắc mặt nhất thời đại biến, đứng dậy.

Là một cái mộc hạp cỡ một thước, mặt ngoài cháy đen, trông vô cùng xấu xí!