Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1241: Núi Thúy Phong

Điều này dĩ nhiên phụ thuộc vào Hô đạo hữu. Nếu là một kích bình thường thì không cần phải nói. Nhưng nếu hắn chịu hao tổn thọ nguyên mà sử dụng kiện linh bảo kia thì Hàn sư đệ quả khó bình yên vô sự. Chỉ là Hướng mỗ vốn nghĩ hắn sẽ không làm ba cái chuyện lưỡng bại câu thương này." Hướng Chi Lễ nhíu mày chậm rãi nói.

" Hướng huynh nói thật hữu lý. Nhưng chính là huynh còn chưa biết gần đây Hô lão ma vừa chiếm được một kiện dị bảo, nghe nói uy lực không hề kém linh bảo, chỉ cần dùng bí thuật tế luyện một chút thì mặc nhiên có thể sử dụng. Đến lúc đó, hắn chỉ cần phối hợp chút pháp lực bản thân thì. hắc hắc…. Ta xem ra lần này tám chín phần là hắn sẽ sử dụng bảo vật này rồi." Phong lão quái cười lên một tiếng nói.

"Lại có chuyện này!" Hướng Chi Lễ sắc mặt hơi đổi, hỏi lại một câu.

Ngay khi hai người Hướng Chí Lễ đang nói chuyện với nhau thì trên không trung Mộc lão giả cũng đã bắt đầu hành động.

Chỉ thấy ống tay áo hắn vung lên, liền xuất hiện một đoàn bích quan chói mắt, hóa thành một vật chắn trước người lão giả.

Đoàn bích quang này đích thị là một quyển trục cổ xưa, bên trên còn có thúy mang chớp động, mang đến cho người ta một cảm giác đầy thần bí.

Lão ma lạnh lùng liếc mắc nhìn Hàn Lập một cái. Đột ngột hai tay nhanh chóng bắt quyết, miệng liên tục khu động chú ngữ.

Chú ngữ trầm bổng vang lên, quyển trục cùng từ từ khai mở. Từ trong đoàn thúy quang chói mắt ẩn hiện có hơn 10 tòa tiểu sơn xanh biếc lớn nhỏ, trông như một bức sơn thủy họa đồ vô cùng xinh đẹp.

Chúng tu sĩ còn chưa thấy rõ bên trong quyển trục là gì thì đã xuất hiện một cỗ lục vụ từ trong quyển trục toát ra nháy mắt đem toàn bộ quyển trục bao vào trong đó.

Từ trong sương mù lập tức truyền ra hàng loạt tiếng gió rít vang dội, rồi mười tám cột bích lục quang trụ phóng vọt lên cao.

Một cảnh không ngờ xuất hiện!

Quang trụ phóng lên trời cao hào quang chợt tắt, phân biệt hiện ra từng tòa tiểu sơn cao hơn 1 trượng, mỗi tòa đều xanh biếc, linh khí dồi dào, tiếng gió rít khã dĩ là từ đó mà ra.

" Đây là…"

Vừa nhìn cảnh này, Hàn lập chợt cả kinh. Nguyên bản khuôn mặt vốn bình thản giờ đã trở nên ngưng trọng. Hai tay không hề lưỡng lự lập tức kết quyết.

Trong tay hắn liền xuất hiện 2 kiện bảo vật, chính là Bát Linh Xích và Hư Thiên Đỉnh.

Hắn ném Bát Linh Xích ra phia trước, liên ảnh nhanh chóng tỏa ra rồi cuồng trướng hóa thành một đóa ngân sắc cự liên chắn trước người, Bát Linh xích xoay tròn bên trong, lục quang chói mắt.

Cơ hồ trong 1 khắc, Hàn Lập hướng tới tiểu định màu xanh bắn nhanh ra một đạo thanh quang. Hư thiên Đỉnh lập tức phát động, bay vọt lên phóng ra từng đoàn thanh ti vi diệu.

Thanh quang tràn ngập, hóa thành một cái lưới rộng khoảng mười trượng từ trên trời rơi xuống bao lấy Hàn Lập vào bên trong.

Hư Thiên Đỉnh cũng tự thu nhỏ thành vài thước bay trên đỉnh đầu Hàn Lập.

Tiếp theo Hàn Lập đưa một tay bấm quyết niệm thần chú, kim quang trên người chợt lóe rồi cường hóa trở thành một kim sắc quang tráo bao quanh người. Đây đích thị là Kim Cương Tráo do phật môn xá lợi biến thành.

Hàn Lập sau một hơi bày ra ba tầng phòng hộ, trên mặt cũng có vài phần buông lỏng.

Hô lão ma thấy vậy chỉ nhàn nhạt nói:

" Ngươi đã chuẩn bị xong thì đến lượt lão phu ra tay."

Vừa dứt lời, miệng quát khẽ một tiếng, cùng lúc hai tay liên tục bấm quyết.Chợt từ miệng lão phóng ra một hắc sắc quang trụ bắn thẳng vào trong lục vụ.

Linh lực Hô Lão lại theo tiếng chú ngữ truyền vào quyển trục.

Một tiếng oanh ầm trầm nổ ra, lục vụ quay cuồng một trận rồi hóa thành mười tám hắc sắc quang trụ phóng lên trời cao hướng tới mười tám tòa tiểu sơn mà đi tới, trong thoáng chốc nhập vào mất dạng.

Lập tức mười tám tòa tiểu sơn tỏa ra thúy mang chói mắt, không ngừng cuồng trướng chỉ sau vài lần hô hấp đã biến cao thành năm sáu chục trượng. Tiếng gió rít thét gào, sơn phong như ẩn như hiện, thấp thoáng như thấy trong núi thân ảnh của một con quái vượn, quả huyền diệu vô cùng.

Nhìn thấy cảnh này, chúng tu sĩ bên dưới chỉ biết hít một ngụm khí lạnh. Tử Linh cũng vô cùng lo lắng.

"Đi!"

Hắc khí trên mặt lão ma chợt lóe, đánh ra một trảo nặng tựa ngàn cân, một tòa núi nhỏ run lên rồi hướng phía đối diện bay tới. Lão ma tiếp tục trảo thêm mấy cái, bảy tám tòa tiểu sơn nữa cũng rít lên, đồng dạng hướng Hàn Lập công kích.

Cự sơn này, đừng nói gì đến bảy tám tòa, ngay chính 1 tòa thôi cũng đủ khiến Nguyên anh Kỳ tu sĩ bình thường phải chạy trối chết nếu không muốn vong mạng.

Tuy rằng còn đến mười ngọn tiểu sơn chưa được khu động. Nhưng Hô lão ma chợt thở ra một hơi, trong mắt tinh quang đọng lại. Không biết là lão ma này cảm thấy kiêng kị, hay là muốn cấp cho Hàn Lập chút mặt mũi ( không chạy te tua đó mấy huynh – DG [ mềnh biên mà chả hiểu tên dg này đính nói cái giề ]), mà hai tay cuối cùng cũng ngưng kết trảo.

Kỳ thực, mấy tòa tiểu sơn tiêu hao pháp lực cũng không nhỏ, hắn cũng không muốn hao phí quá nhiều pháp lực.

Hàn lập có chút kinh hãi.

Hắn cũng biết rất rõ một khi đối phương yêu cầu "ngạnh tiếp nhất kích" thì kích này dĩ nhiên không đơn giản. Nhưng thật không nghĩ tới là lão ma này lại "nhiệt tình" như vậy. (cái này Hi mỗ chém một chút cho hài hước).

Chưa cần nói tiểu sơn này có hay không ẩn chứa thần thông, chỉ riêng cự lực trùng kích cũng đủ khiến hắn cảm thấy ăn không tiêu. Nếu không có ước định trước kia thì hắn đã có thể dễ dàng thi triển độn thuật né tránh, nhưng hiện tại lại phải đứng yên mà đón đỡ.

Việc này quả khiến hắn cười khổ không thôi, nhưng ngay lập tức đã tập trung trở lại, đột nhiên vỗ vào túi trữ vật bên hông.

Trong phút chốc một đạo ô quang bắn ra, xoay tròn một cái rồi hiện ra một con tiểu hầu đen thui cao một tấc.

Chính là Đề Hồn thú!

Kế đến, một hắc sắc tiểu bình cũng đồng dạng được phóng ra. Bên ngoài chớp động yêu khí vô cùng quỷ dị.

Miệng bình đảo ngược đổ ra năm cái khung xương hình người mang theo luồng ma khí màu trắng xuất hiện. Đây đúng là Ngũ Tử Đồng Tâm Ma.

Hai tay của Hàn Lập nhanh chóng bấm đốt niệm chú, thần niệm nhanh chóng thúc dục.

Quanh thân của tiểu hầu hắc mang lưu động, hình thể kịch liệt cuồng trướng trong nháy mắt hóa thành một đại cự viên thân cao khoảng ba mươi trượng, hai tay nắm lại đập liên hồi vào ngực, miệng rống to một tiếng như sấm động. Cự viên hừ nhẹ một cái, lập tức phóng xuất một đoàn quang hà to lớn, trong chớp mắt đã biến thành một cây cự xoa.

Cự viên khoát tay thu lấy cương xoa, thoáng trông phong thái như thiên yêu nhập thế.

Còn bên kia năm bộ xương khô cũng đồng thời hướng tới không trung tụ lại, trong ma khí quay cuồng rồi hóa thành một bộ khô lâu cực lớn, thanh thế không kém cự viên, tả hữu song thủ cũng đồng dạng cầm hai thanh cốt nhận.

Một ma một thú khí thế kinh người chia ra đứng hai bên Hàn Lập.

Chính vào lúc này, tòa tiểu sơn thứ nhất cũng đã hùng hổ đánh tới.

Không chờ Hàn Lập động thủ, khô lâu và cự viên đã hung mãnh ra tay.

Cự viên hít một hơi rồi vung cự xoa lên đón đỡ, hai thanh cốt nhận trong tay khô lâu giao vào nhau chém xuống. Thanh thế kinh người.

"Ầm ầm" Hai tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, linh quang bạo liệt. Thân hình cự viên và khô lâu đồng thời trầm xuống. Ba loại binh khí va chạm vào nhau, thế tới của tòa tiểu sơn đột ngột bị ngăn cản.

Hàn lập hữu thủ khẽ động, liền xuất hiện một cây tam sắc vũ phiến, vẻ mặt vô cùng bình ổn.

Vài tiếng nổ lại truyền đến, mấy tòa tiểu sơn phía sau đã đánh tới, sắp thành một hàng, chồng lên nhau ép xuống.

Đế Hồn Thú và Ngũ tử đồng tâm ma lúc này căn bản không thể nào chống đỡ. Sau tiếng nổ thứ ba, thân hình cự vượn run mạnh, quỷ đồ sau lưng tản mát, thanh cương xoa cũng vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ.

Đồng thời thân thể của cự viên trong hắc mang cũng nhanh chóng thu nhỏ lại còn một trượng.

Không còn cự viên hỗ trợ, khô lâu cũng nhanh chóng rơi vào thế hạ phong. Sau tiếng nổ thứ tư, cốt nhận trong tay khô lâu đồng dạng gãy nát. Bốn tòa sơn phong nhanh chóng ép xuống đè lên khô lâu.

Khô lâu mắt thấy hiểm cảnh, cho dù bình thường vô cùng bạo ngược, cũng phải lộ ra vài phần sợ hãi.

Sắc mặt Hàn Lập đại biến, Tam diễm phiến trong tay khẽ động, chuẩn bị đánh ra thì đột nhiên ….

Xảy ra một chuyện khiến hắn vô cùng kinh ngạc.

Ngũ ma đột ngột điên cuồng gầm lên giận dữ, miệng phun ra một cỗ ngũ sắc quang diễm hướng đáy của tiểu sơn đánh tới.

Ngũ sắc quang diễm nhanh chóng cuồng phát ôm lấy tiểu sơn, trong nháy mắt thế rơi của tòa tiểu sơn liền chậm lại.

Bốn ngọn sơn phong đến sau chưa bị hỏa diễm ảnh hưởng, vẫn hung hăng đè xuống. Kết quả sau khi một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, bốn ngọn núi không ngờ tự động đánh tới cùng 1 lúc, ở giữa không trung liền bộc phát ra 1 vòng thúy mang cực lớn như ánh mặt trời gay gắt.

Phía dưới thúy mang, hỏa sắc quang diễm quay cuồng không ngừng, ngăn cản thúy mang lan đến.

Cả hai giằng co quyết liệt, cảnh tượng quả thật diễm lệ vô cùng.

Hàn Lập vô cùng kinh ngạc. Hắn tuy biết là ngũ hàn chí diễm sau khi dung hợp sẽ có thần thông không nhỏ. Nhưng không nghĩ là nó lại vi diệu dường này. Ngay cả những tòa tiểu sơn này cũng có thể ngạnh kháng.

Hô lão ma nhìn thấy cảnh này thì thần sắc khẽ biến, miệng không ngừng đọc chú ngữ, lập tức bốn tòa sơn phong phía sau liền rơi xuống, nhanh chóng mất dạng trong thúy mang chói lọi.

Lúc này, một tiếng gió rít càng thêm mãnh liệt vang lên, sau một trận giao động,. Không gian bùng lên một trận dao động. mấy tòa tiểu sơn lấy khí thế, thúy dương hùng hổ đè xuống

Ngũ sắc quang hà sau một trận dao động kịch liệt thì tán loạn ra thành nhiều mảnh nhỏ rồi tan biến.

Nhưng Hàn Lập đã sớm thúc dục pháp quyết, lập tức bộ xương khô thật lớn hóa thành năm cổ bạch khí bay xuống phía dưới. Lúc này một tiếng phượng ngân vang lên. Một con tam sắc hỏa điểu từ trong Tam Diễm Phiến tuôn ra hung mãnh đánh tới thúy mang.

Một quầng sáng lớn hơn mười trượng bao liệt. Tam sắc quang mang liền làm cho thúy mang rơi chậm lại. Hai cái này ở không trung va chạm làm cho hào quang đan xen vào nhau vô cùng diễm lệ,nhưng chỉ một lúc sau tam sắc quang diễm liền nhanh chóng rơi vào thế hạ phong.

Ánh mắt của Hàn Lập chớp động, điểm một cái lên thanh sắc tiểu đỉnh trên đầu.

Vốn thanh sắc ti võng đang bảo vệ quanh hắn chợt biến thành một đoàn linh vân mang theo thanh quang lại hướng phía thúy mang phá không mà phóng lên.

Linh vân gia nhập cùng tam sắc hỏa diễm lúc này mới có thể miễn cưỡng chế trụ thúy mang.

Đúng lúc này, hai tòa núi khác cũng vừa đánh tới, một trước một sau rơi xuống. Một lần nữa lại chiếm thế thượng phong.

Hàn Lập hít sâu một hơi, hướng phía ngân sắc cự liên phất một cái.

Cự liên nhoáng lên liền biến mất tại chỗ, ngay sau đó hiện lên trên đỉnh đầu Hàn Lập, huyền bí chớp động thất sắc Phật quang.

Lục sắc tiểu xích tại liên tâm lúc này cũng nhanh chóng cuồng trướng không thôi.