Hàn Lập thầm kêu một tiếng, trong lòng chấn động dị thường, ba tòa cung điện bạch ngọc này, trừ bỏ độ lớn bất đồng, còn kiểu dáng cùng tòa Hư Thiên điện xuất hiện ở Loạn Tinh Hải đều y hệt, một bộ dáng độc nhất vô nhị, đồng dạng dùng mỹ ngọc trắng noãn chế thành, tinh xảo hoa mỹ cực kỳ, tản ra nhàn nhạt quang mang. Chỉ là so với Hư Thiên điện trôi nổi ở trên không trung ngày đó, ba tòa đại điện này thể tích chỉ bằng một phần ba mà thôi, Hàn Lập cưỡng chế kinh ngạc trong lòng, lại ngước nhìn lần nữa, rốt cục xác minh chính mình đích thật không có nhìn lầm. Ba tòa đại điện khẳng định cùng Hư Thiên Điện có cái gì sâu xa, song trên mặt ngoài cửa điện trắng xóa không thấy bảng hiệu gì cả. Khóe mắt Hàn Lập nhảy dựng, không chút để ý quay sang tu sĩ họ Nhâm hỏi:
"Đây chính là Tiểu Cực cung? Quả nhiên là nhân gian linh địa, chẳng qua ba tòa đại điện này, tựa hồ có chút cổ xưa, không biết tại sao kiểu dáng lại giống nhau, có chút lai lịch sao?"
"Đạo hữu nói chính là Hư Linh điện a. Ba tòa đại điện này tồn tại từ ngày bản cung lập phái, nghe nói là bản cung lập phái tổ sư Trác Hòa cùng vài vị hảo hữu dùng pháp lực lớn lao tu kiến mà thành, trong việc này hơi có chút thần diệu. "Tu sĩ họ Nhâm liếc mắt nhìn ba tòa đại điện, thuận miệng trả lời.
"Hư Linh điện?" Hàn Lập thì thào, trong mắt hiện lên một tia quái dị,
"Sao vậy, Hàn huynh đối với chúng cảm thấy hứng thú sao?Chẳng qua trừ phi xuất hiện chuyện trọng đại,nếu không ba tòa đại điện này đều phong bế. Chỉ có quá nửa hội đồng trưởng lão đồng ý, mới có thể mở ra Hư Linh điện, về phần nguyên do trong đó, xin thứ cho Nhâm mỗ không thể tiết lộ ra ngoài." Tu sĩ họ Nhâm thấy Hàn Lập cảm thấy hứng thú với ba tòa đại điện, lại cười thần bí nói.
Thấy biểu tình như vậy của đối phương, Hàn Lập đành cười hắc hắc, cũng không tiếp tục nhiều lời. Hỏi tiếp có thể đυ.ng vào bí mật tông môn của người khác, đây chính là điều đại kị. Hơn nữa cho dù ba tòa đại điện thực sự cùng Hư Thiên điện có liên hệ sâu xa thì có quan hệ gì đến hắn chứ. Dù sao bí bảo trọng yếu nhất của Hư Thiên điện là Hư Thiên đỉnh đã nằm trong tay hắn rồi.
"Mời Hàn đạo hữu, Bạch Ngưng các ở bên kia, xem ra Bạch sư muội đối Hàn đạo hữu phi thường coi trọng, các này là địa phương sư muội chuyên dùng để chiêu đãi bạn tri kỉ, rất u tĩnh thanh lịch" Tu sĩ họ Nhâm tựa hồ đối với chuyện tình của Bạch Dao Di hiểu biết rất rõ.
"Thật không! Tại hạ thật sự là thụ sủng nhược kinh!" Hàn Lập mỉm cười, tu sĩ họ Nhâm cười hắc hắc, mang theo Hàn Lập hướng một bên vách núi bay lên, cuối cùng hạ xuống một tòa lầu các. Các này có ba tầng, mỗi tầng cao hơn mười trượng, cả kiến trúc đều dùng gỗ màu xanh biếc dựng thành hơn phân nửa dựa vào vách núi, phía trên đại môn có mộc bài (bảng hiệu) màu vàng nhạt viết "Bạch Ngưng các".
Hàn Lập hai chân vừa mới bước vào, lập tức có một phụ nhân bạch sam cung kính tiến đến: "Tham kiến Nhâm sư bá! Đây là Hàn tiền bối sao?" Phụ nhân này khuôn mặt xinh đẹp nho nhã vừa thấy tu sĩ họ Nhâm cùng Hàn Lập sánh vai đi đến liền ngẩn ra, song lập tức cung kính nói.
"Không sai, Bạch tiên tử ở bên trong sao?", Hàn Lập thong dong nói.
"Gia sư vừa mới chấm dứt bế quan, đang ở trong các ổn cố pháp lực, đặc biệt sai sử đệ tử nghênh đón Hàn tiền bối, mong tiền bối không lấy làm phiền lòng!" Mỹ phụ thân mình tránh sang một bên, lộ ra phía sau một con đường, nhưng lại không có ý tứ mời tu sĩ họ Nhâm.
"Nhan sư điệt, ta muốn gặp sư phó ngươi một chút, có chuyện muốn nói cùng nàng." Tu sĩ họ Nhâm cũng không khách khí mở miệng nói.
"Nhâm sư bá, điều này sư điệt có chỗ khó xử, người cũng biết, sư phó đã sớm phân phó, không muốn tái kiến sư bá. Lần trước Cung sư muội đưa sư bá đi vào gặp sư phó, sau đó đã bị một phen nghiêm trị." Mỹ phụ cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng nghe vậy xong lại nở nụ cười khổ, thần tình khó xử.
"Lần này không giống lần trước, ta chính là bồi Hàn huynh tới, sư phụ ngươi ngay cả Hàn huynh cũng không muốn gặp mặt sao?", Tu sĩ họ Nhâm đỏ mặt, nhãn châu xoay động, lại cư nhiên dày mặt lôi cả Hàn Lập vào.
Hàn Lập ở một bên nghe xong ngẩn ra, khóe miệng khẽ nhếch cũng không nói gì.
"Việc này." Mỹ phụ lộ ra vẻ do dự,"Nhan nhi, ngươi để Nhâm Bích sư bá vào đi, ta sẽ gặp hắn sau."Thanh âm nữ tử dễ nghe bỗng từ lầu các truyền ra, đúng là tiếng của Bạch Dao Di.
"Vâng ạ! Nhâm sư bá, mời người vào."Mỹ phụ thần sắc hơi đổi, thân hình hướng một bên lui về phía sau thêm vài bước, không che trước mặt Nhâm Bích nữa.
Tu sĩ họ Nhâm nghe được truyền thanh của Bạch Dao Di, trên mặt lộ ra vài phần kinh hỉ, lúc này môi khẽ nhúc nhích truyền thanh trả lời. Hắn ở bên ngoài lầu các đinh ninh là sẽ cùng Bạch Dao Di truyền thanh nói chuyện với nhau.
"Nhâm Bích sư huynh, có lời gì hẵng đến trong các lại nói, đem Hàn đạo hữu gác lại ở bên ngoài như thế, không sợ bị hiểu lầm Tiểu Cực cung chúng ta thất lễ ư?", Bạch Dao Di lời nói khinh đạm truyền đến, cũng không vẻ gì là kiêng kị Hàn Lập đang ở đây.
Hàn Lập nghe vậy sờ sờ cằm, chỉ cười mà không nói.
"Như thế là tại hạ sơ sót, Hàn huynh,chúng ta đi vào rồi có gì nói sau." Tu sĩ họ Nhâm sửng sốt, lập tức xấu hổ quay sang Hàn Lập nói."Không sao! Nhâm huynh không cần khách khí!"
Hàn Lập cười tủm tỉm trả lời. Hiện giờ hắn cuối cùng cũng hiểu được vài phần, vì sao vừa nghe mình tới bái phỏng Bạch Dao Di, người này sao lại hồ hởi nhiệt tình, xem ra hẳn là có tình ý với nàng này, điều này làm cho Hàn Lập nhìn thấu hơn phân nửa tâm địa đối phương. Dưới sự hướng dẫn của mỹ phụ, hai người đi vào chỗ ngồi trong Bạch Ngưng các.
Tầng lầu cũng không tính là quá lớn, chỉ dài hơn hai mươi trượng,trải rộng theo bốn phương, một bộ bàn ghế đơn giản thanh đặt ở giữa, ở trong góc có một tiểu đỉnh màu vàng nhạt mà Hàn Lập cũng không biết là gì, nhỏ chỉ bằng nắm tay song phát ra mùi thơm u tĩnh, làm cho trong lầu các dạt dào linh khí, khiến Hàn Lập cũng không cưỡng được hiếu kỳ chiêm ngưỡng.
Bạch Dao Di vẫn chưa đi xuống nhưng đã sớm phân phó hai người Hàn Lập ngồi xuống ghế trúc, tiếng xin lỗi của nàng từ phía trên truyền xuống: "Hàn huynh chịu khó chờ một chút, công pháp thϊếp thân khá đặc thù, đợi vận công xong,mới có thể xuống lầu tiếp chuyện, Hàn đạo hữu trước mời thưởng thức đặc sản Băng Linh quả của Tiểu Cực cung chúng ta."
Lời này vừa nói, mỹ phụ sớm có chuẩn bị lập tức hai tay nhẹ nhàng vỗ. Nhất thời bên ngoài lầu các đi tới hai bạch sam nữ tử, hai tay cung kính nâng một mộc bàn màu son, mặt trên đựng một xuyến (chuỗi) quả mọng trong suốt lớn tầm ngón cái, mượt mà động lòng người phảng phất như hạt trân châu. Đem mộc bàn cung kính để lên bàn trúc xong, nhị nữ liền nhu thuận lui ra ngoài.
"Băng Linh quả chính là đặc sản chỉ Tiểu Cực cung chúng ta mới có. Trưởng lão trong cung như ta, hàng năm cũng được chia không đến mấy xuyến, quả này ngon ngọt lành, hơn nữa trong quả chứa đựng băng hàn linh lực cực kỳ tinh thuần. Nếu là tu sĩ tu luyện công pháp thuộc tính băng thường xuyên phục dụng, đối với tu vi có ích lợi không nhỏ.". Nhâm Bích nhìn nhìn quả này, lại mở miệng giải thích cho Hàn Lập, sau đó cầm lấy một quả cho vào trong miệng nhấm nuốt.
Đối phương đã như vậy, Hàn Lập tự nhiên sẽ không khách khí, cũng lấy một quả để vào trong miệng. Kết quả sau nhát cắn, nhất thời một đoàn băng hàn chi khí ở trong miệng xuất động không ngừng, đích thật là băng hàn linh lực tinh thuần, Hàn Lập tuy rằng tu luyện không phải công pháp thuộc tính băng, nhưng người mang Tử La Cực Hỏa cùng Thái Âm chân hỏa hai loại cực hàn chi diễm, tự nhiên sẽ không để điểm ấy hàn khí vào trong mắt, đoàn linh lực này vừa vào trong cổ họng, đã bị hấp thu không còn một mảnh. Hắn lúc này lại cảm thấy hứng thú cầm lấy, "lạp" lại cắn một quả vào trong miệng.
Một bên luôn lưu ý Hàn Lập, Nhâm Bích nhìn thấy cảnh này, sắc mặt không khỏi khẽ biến, phải biết rằng Băng Linh quả cố nhiên danh khí không nhỏ, sau khi ăn vào đối với tu sĩ đều có ích lợi không nhỏ, song nếu tu sĩ không phải tu luyện băng hỏa hai loại thuộc tính công pháp nếu ăn nó vào, khẳng định còn phải có một hồi quá trình chuyển hóa hàn lực. Nếu không mạo muội nuốt vào, hàn dịch sẽ làm tổn thương thận tạng của chính mình. Nhưng Hàn Lập trước mắt, lúc trước hắn phát ra linh lực rõ ràng là thuần túy mộc thuộc tính linh lực, có thể không chút do dự nuốt vào quả này, thật sự là quá ngoài ý nghĩ của y. Về phần liên tiếp ăn vào hai quả Băng Linh quả, cho dù là hắn tu luyện công pháp thuộc tính hỏa, cũng không dám làm như vậy. Ngay khi vị trưởng lão Tiểu Cực cung đang âm thầm giật mình kinh ngạc, trên lầu các đã truyền đến tiếng bước chân, một gã bạch sam nữ tử mi thanh mục tú, từ trên thang lầu tao nhã tiêu sái đi xuống, Hàn Lập hai mắt nhíu lại, lúc này đứng lên, vui vẻ cười một tiếng nói:"Bạch tiên tử, kể từ lúc chia tay cũng nhiều năm rồi chưa gặp lại a!"
"Bạch sư muội, muội rốt cục cũng gặp ta. " Nhâm Bích cũng mừng rỡ đứng dậy nói.
"Ngày đó từ biệt, đã biết Hàn huynh sẽ không tự dưng ước hẹn, từ mấy năm trước, ta đều tĩnh tu trong cung chờ đạo hữu quá môn, đạo hữu hôm nay mới đến, đã ra vượt ngoài phỏng đoán của thϊếp thân.Về phần Nhâm sư huynh, lần này nếu không phải bởi vì duyên cớ Hàn huynh, sư muội thật sự không nghĩ sẽ cùng sư huynh nói tiếp chuyện gì. " Bạch Dao Di đối với Hàn Lập cười khanh khách đầy thiện ý nói, nhưng trong nháy mắt quay đầu sang đối mặt Nhâm Bích, gương mặt nghiêm lại đồng thời thanh âm có vài phần đông cứng.
"Ta đã tìm được biện pháp giải quyết rồi, nhất định sẽ không để cho sư muội thất vọng. ", Nhâm Bích không đầu không đuôi vội vàng nói.
"Tìm được biện pháp giải quyết rồi? Nếu là nói đến việc này, vậy để sau này hãy bàn, Hàn đạo hữu đường xa mà đến, việc này tạm thời để đấy." Bạch Dao Di lắc đầu.
"Như vậy cũng tốt, về sau vi huynh sẽ tìm cơ hội cùng sư muội nói tỉ mỉ việc này, hiện tại gặp được muội vi huynh đã hết sức vui mừng.", Nhâm Bích nghe vậy ngẩn ra, nhưng lập tức nghĩ thông suốt cái gì, cười bồi nói. Bạch Dao Di mặt bất động thanh sắc, chỉ gật gật đầu, ngồi xuống ghế chủ tọa, hai người Hàn Lập cũng tùy theo một lần nữa ngồi xuống.
"Bạch tiên tử tu vi so với mười năm trước, khả tinh tiến không ít!" Đánh giá Bạch Dao Di vài lần, Hàn Lập mỉm cười nói.
"Hàn huynh thật sự là nói đùa, riêng luận thần thông mà nói, cho dù hai thϊếp thân gộp lại cũng thua xa đạo hữu." Bạch Dao Di thản nhiên tươi cười trả lời. Đối với biểu hiện của Hàn Lập ngày đó ở Âm Dương quật cùng Côn Ngô sơn, trong ký ức của nàng hãy còn như mới hôm qua, cho nên với Hàn Lập nàng đều cực kỳ trịnh trọng, không dám có gì không phải. Nhâm Bích nghe được Bạch Dao Di đối với Hàn Lập tôn sùng như thế, sắc mặt hơi đổi, kinh ngạc hai mắt một lần nữa đánh giá Hàn Lập. Bạch Dao Di lại đối Hàn Lập tiếp tục nói:
"Từ hơn mười năm trước, Hàn huynh đã hướng thϊếp thân nhắc tới sẽ đến bản cung một chuyến. Nói như vậy lúc trước đạo hữu nói sẽ đến đây hẳn phải có mục đích gì sao?"
"Nếu Bạch đạo hữu đã hỏi như vậy, Hàn mỗ cũng sẽ không giấu diếm, sẽ thật lòng trả lời, tại hạ đến Tiểu Cực cung, kỳ thật là có sự tình muốn thỉnh giáo Bạch tiên tử ", Hàn Lập suy nghĩ một lát, liền cười trả lời.