Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 941: Uy Hiếp

Lúc này những tu sĩ trúc cơ kì và kết đan kì đang chú ý đến tình hình đều biến sắc vội vàng lui qua một bên đứng xem. Một khi các tu sĩ cao giai đại chiến, đám tôm tép bọn họ chắc chắn không tránh khỏi cảnh cửa thành cháy,cá trong ao hồ bị vạ lây.

Lạnh lùng nhìn xung quanh thạch điện, trong nháy mắt chỉ còn vài người bọn họ, một số lầu các như gặp phải đại địch ào ào mở cấm chế bảo vệ ra. Cơ mặt Hàn Lập hơi nhăn lại một chút, một luồng thanh quang quỷ dị trong suốt từ trên mặt dâng lên, hàn quang âm trầm từ hai mắt bắn ra.

Bốn người Cát Thiên Hào, Thiên Lan thánh nữ thấy tình cảnh này lập tức vận chuyển pháp lực bày ra tư thế phòng thủ, các loại pháp bảo cũng đã sẵn sàng tùy thời mà bay ra.

Nhưng lúc này Hàn Lập dường như nghĩ ra chuyện gì, cười lạnh một tiếng, thanh quang trên mặt cũng tán đi, thản nhiên nói:

" Ta nhớ không nhầm phường thị Tấn Tây này nghiêm cấm tu sĩ động thủ bên trong, nếu vi phạm sẽ bị mấy thế lực sau lưng của phường thị là Tứ đại phật tông và tam đại đạo môn đuổi gϊếŧ. Chẳng lẽ mấy vị thật sự muốn bị người ta bám theo ngàn dặm truy sát, kể cả có Âm La Môn hậu thuẫn đằng sau nhưng chắc cũng chưa đến mức không để tam môn tứ tông vào trong mắt.

" Hừ! Kẻ nào dám không để Phật Đạo lưỡng mạch chúng ta vào trong mắt. Bần đạo Ô Ích cũng muốn nhìn qua một chút"

Hàn Lập vừa dứt lời, một thanh âm hùng hậu từ xa đã vang tới.

Từ trong một lầu các đột nhiên bay ra hai đạo ánh sáng vàng bạc hướng phía này bắn tới.Chỉ trong nháy mắt đã bay tới mặt mấy người,lượn vòng một cái rồi đáp xuống. Thanh quang tắt đi lộ ra hai người một tăng, một đạo bước ra.

"Ta tưởng là vị cao nhân nào, hóa ra là mấy vị đạo hữu ở Âm La Tông. Có phải quý tông định phá quy tắc nghiêm cấm đấu pháp ở phường thị chúng ta phải không?" Thanh âm đầy vẻ bất thiện của lão đạo sĩ vừa mới đến vang lên. Lão đạo sĩ này tóc điểm bạc, sắc mặt hồng nhuận, nhưng hai mắt trợn trừng, bộ dạng hung bạo.

Tăng nhân còn lại mặt mũi xấu xí, mũi hếch. Vị tăng nhân này mặc dù không nói ra mấy lời ngông cuồng, nhưng sắc mặt cũng tỏ vẻ không hài lòng, lạnh lùng quan sát mấy người Âm La Tông. Chỉ có điều khi nhìn thấy bọn Hàn Lập và Thiên Lan thánh nữ trên mặt không dấu nổi vẻ ngạc nhiên.

Tại Đại Tấn thỉnh thoảng cũng xuất hiện vài Nguyên Anh tu sĩ vô danh nhưng cũng không phải là nhiều. Huống hồ lại là tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ thì lại càng hiếm hơn. Hai tu sĩ một nam, một nữ trước mặt đều là Nguyên Anh trung kỳ, nhưng đều lạ mặt cho nên tăng nhân này không khỏi giật mình.

" Ô ích! Cát mỗ đây chỉ muốn cùng đạo hữu trước mặt xác nhận một vài chuyện mà thôi, Chẳng lẽ ngươi cũng muốn xen vào?" Cát Thiên Hào hiển nhiên cũng nhận ra lão đạo kia,lạnh lùng nói.

"Không quản các ngươi muốn làm gì. Nhưng nội quy của phường thị là không cho bất cứ kẻ nào động thủ. Mấy vị thật sự muốn động thủ mời đi chỗ khác. Nếu không bần đạo cũng chẳng khách khí" Lão đạo điềm nhiên nói.

" Ô Ích. Ngươi cứ đợi chúng ta giải quyết xong rồi muốn làm gì thì làm. Cát mỗ đã sớm muốn thỉnh giáo thần thông của Chân Cực môn" Cát Thiên Hào nghe xong nổi giận, khẩu khí cũng trở nên cứng rắn.

" Cát đạo hữu không cần tức giận. Chỉ cần các vị không dụng đến pháp lực, hai người bần tăng quyết không nhúng tay vào chuyện của mấy vị. Mà hai vị thí chủ này hình như chưa gặp qua, xin được thỉnh giáo cao danh" Hòa thượng xấu xí đứng bên cạnh nhếch miệng nói.

" Thiên Lan Lâm Ngân Bình ra mắt nhị vị đạo hữu. Chuyện này thật ra rất đơn giản, tiểu nữ hoài nghi vị đạo hữu này là đại địch của Thiên Lan thánh điện chúng tôi, cho nên muốn thỉnh vị đạo hữu cho nhìn qua gói đồ trên lưng một chút. Nếu vị đạo hữu này không phải người chúng tôi đang kiếm, Ngân Bình nguyện bồi tội với đạo hữu. Tuyệt đối không dám dây dưa thêm" Thiên Lan thánh nữ liếc nhìn Hàn Lập nói.

" Đáng cười, ngươi xem Lệ mỗ là ai? Dựa vào cái gì mà phải chứng minh thân phận với ngươi?" Hàn Lập thần sắc lạnh nhạt nói.

" Đạo hữu không muốn làm như thế, hẳn các hạ chính là tên đại địch của bổn điện, ta đây bản thân là thánh nữ tuyệt không thể để ngươi đi dễ dàng như thế" Lâm Ngân Bình môi đào hơi nhếch lên, sát khí từ trong người tỏa ra, lạnh lùng nói.

" Thiên Lan thánh nữ, chẳng lẽ là thánh nữ của Đột Ngột nhân ở thảo nguyên?"Lão đạo nghe thấy thế không khỏi động lòng, hòa thượng xấu xí đứng bên cạnh trong mắt cũng hiện lên vẻ kinh ngạc.

" Hai vị đạo hữu chê cười rồi. Tiểu nữ đúng là được đảm nhiệm chức thánh nữ trong tộc" Lâm Ngân Bình thần sắc không đổi thừa nhận.

" Tôn tiên sư của quý tộc tài hoa ngút trời, chưa đến bốn trăm tuổi đã là Nguyên Anh trung kỳ, ngày xưa lão đạo ta cũng có duyên diện kiến, không biết bây giờ ngài còn khỏe không?" Vẻ mặt giận dữ của lão đạo Ô ích cũng thu bớt lại, lời nói cũng hoàn hòa đi.

" Từ tiên sư hết thảy đều khỏe mạnh, mười năm trước ngài đã tiến giai lên Nguyên Anh hậu kỳ, hiện tại là một trong bốn đại tiên sư của bổn tộc." Lâm Ngân Bình nghe thấy lão đạo sĩ này và tiên sư của tộc mình có quen biết, trong lòng không khỏi mừng rỡ.

"Từ đạo hữu đã là Nguyên Anh hậu kỳ,quả nhiên không khác so với dự đoán của bần đạo là bao. Tuổi còn trẻ mà đã đạt đến mức độ này, không chừng sau này sẽ còn tiến xa hơn nữa." Lão đạo sĩ hiện ra vẻ khác thường, rồi cảm khái nói.

Hàn Lập mơ hồ cảm giác không ổn, ý niệm xoay chuyển nhanh trong đầu.

Chẳng lẽ thật sự ở chỗ này lại phải đối địch với nhiều tu sĩ Nguyên Anh một lúc rồi phải dùng độn thuật chạy đi.

Trong lúc hắn đang do dự, đột nhiên Đại Diễn thần quân truyền âm đến, nghe xong mấy câu thần sức lập tức bình tĩnh lại như thường.

Mà lúc này lão đạo sĩ sau khi hỏi han tình hình vị tiên sư kia liền quay sang phía Hàn Lập do dự một chút mới hỏi:

" Đạo hữu tu vi bất phàm, không biết có thể cho bần đạo biết một chút về xuất thân, biết đâu bần đạo có thể hòa giải cho hai bên " Lão đạo sĩ mặc dù không biết thân phận Hàn Lập ra sao, nhưng một tu sĩ đã đạt tới cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ tuyệt không phải dễ dàng đánh bại, cho nên mấy câu này nói ra vô cùng khách khí.

" Lệ mỗ hình như chưa nghe qua vào Tấn Tây phường thị phải báo ra lai lịch. Nếu quý phường thị thật sự có cái nội quy này, tại hạ tự nhiên sẽ tuân thủ. Nếu không có điều luật này, xin thứ cho tại hạ không muốn nhiều lời." Hàn Lập sắc mặt đầy vẻ châm biếm nói.

Nghe những lời đó, lão đạo sĩ sắc mặt hơi trầm xuống, trong lòng ngầm tức giận, nhưng không đợi hắn nói gì vị hòa thượng đứng ở bên đã cười hi hì bước ra cướp lời:

" Nội quy của phường thị quả là không có điều này, chỉ có điều Ô ích đạo hữu vừa rồi muốn dùng thân phận cá nhân đứng ra hòa giải hiểu lầm giữa đôi bên thôi. Đạo hữu không muốn nói thì thôi, nhưng hai người chúng ta cũng chỉ có thể tránh cho hai bên phát sinh xung đột trong khu phường thị này. Chẳng may mấy người bên Lâm đ*o hữu đứng chặn ở ngoài cửa không cho đạo hữu rời đi, chúng ta cũng không thể quản được. Đến lúc đó một mình đạo hữu phải đối diện với bốn tu sĩ nguyên anh, sợ rằng…."

Tên hòa thượng xấu xí này nửa đùa nửa thật nhưng trong lời nói có vài phần uy hϊếp, tuy nhiên lại không thể chối cãi vào đâu được.

Hàn Lập nghe thế cười lạnh không thôi, nhìn lướt qua mấy người Thiên Lan thánh nữ thấy bọn họ ánh mắt chớp động liên tục, xem ra Quỷ La Phiên bị hắn lấy đi đúng là thánh thú phân thân, hỏa nhân này có đến chín phần là sự thực.

Vì vậy tâm niệm xoay chuyển, Hàn Lập nhìn chằm chằm Lâm Ngân Bình, đột nhiên âm trầm nói:

" Chỉ cần xem qua vật trong gói đồ của ta?Nếu tại hạ đúng là cừu gia của các vị thì không nói. Nếu là các vị nhận lầm người, trong gói đồ cũng không phải thứ các vị đang tìm thì sẽ như thế nào? Hẳn các vị cũng không nghĩ chỉ nói vài câu xin lỗi là đủ làm tiêu hết oán khí trong lòng Lệ mỗ chứ? "

" Ngươi có ý gì? Ngươi dám uy hϊếp mấy người chúng ta? " Cát Thiên Hào thanh âm lạnh lẽo, khẩu khí đầy phần hung ác tàn nhẫn.

"Buồn cười, nếu đã nhận lầm người mà vẫn ép Lệ mỗ mở gói đồ, các ngươi hϊếp người quá đáng rồi, các ngươi có nghĩ sau này tại hạ phải làm thế nào để nhìn mọi người đây? Tại hạ thần thông thấp kém, nhưng đối với độn thuật thì vô cùng tinh thông. Cho dù bốn người các vị cùng lúc động thủ, tại hạ cũng có sáu bảy phần nắm chắc là thoát được. Nhưng như thế sau này đừng trách Lệ mỗ dùng thủ đoạn âm độc đối với quý môn. Tại hạ thân cô thế cô,tuyệt chẳng sợ mấy người các vị báo thù" Hàn Lập ngửa mặt cười dài mấy tiếng sau đó âm hiểm nói.

Vừa nghe như vậy không chỉ đám người Cát Thiên Hào đều biến sắc, mà cả hòa thượng xấu xí và lão đạo sĩ Ô Ích đều nhăn mặt.

Nghe khẩu khí đối phương, kẻ này không những là tán tu Nguyên Anh trung kỳ, mà còn là loại có thù sẽ báo. Loại nhân vật này đúng là loại các tông phái đều muốn tránh xa không muốn chọc vào.

Dù sao tu vi đối phương đến mức này, nếu không thèm để ý đến thân phận tùy ý kiếm vài đệ tử của tông môn ra tay, thì tổn thất tạo ra không phải là nhỏ. Nếu lại còn là kẻ tinh thông cách chạy trốn thì càng nguy to, cho dù tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ ra tay cũng chưa chắc bắt được đối phương.

Mà trước đó chỉ cần đối phương ra tay ác độc một chút, cũng đủ cho cả mười đại ma tông nuốt không tiêu.

Cho nên đối với các tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ cho dù là tam đại tông phái đều hết sức lôi kéo, chỉ khi không có cách nào lôi kéo được thì cũng tận lực tránh đắc tội với người ta. Nếu đến bước đường cùng không thể tránh né được nữa thì bắt buộc phải xuất động hết cao giai tu sĩ ra, giải quyết bằng được đối phương càng nhanh càng tốt.

Mấy người Cát Thiên Hào cũng chỉ vì Quỷ La Phiên là chí bảo của môn phái mới đến mức chẳng khách khí đi áp bức người ta đến mức này. Nhưng nếu Hàn Lập quả là tu sĩ Thiên Nam đã cướp Quỷ La Phiên thì tuyệt đối là đáng làm. Nếu không đúng là tự mua dây buộc mình, bỗng đâu môn phái lại thêm một cừu gia khó giải quyết.

Nghĩ đến đây Cát Thiên Hào không khỏi nhìn Thiên Lan thánh nữ một cái.

Lâm Ngân Bình lúc này cũng nhíu mày, hiển nhiên chưa nghĩ ra cách giải quyết. Nếu bây giờ đối phương quả thật mang lòng thù hận rồi hướng đến Thiên Lan thảo nguyên trả thù có quy mô thì nàng cũng rất đau đầu.

" Đạo hữu cần gì mang một chuyện nhỏ biến thành nghiêm trọng thế, chúng ta cũng chỉ muốn nhìn qua đồ vật trong gói một chút thôi. Như vậy đi, nếu quả là do Ngân Bình hiểu lầm đạo hữu, Lệ huynh cứ nói ra một điều kiện hợp lý,để chúng ta có thể bù lại lỗi lầm của mình. Đạo hữu nghĩ sao? " Lâm Ngân Bình chớp động đôi mắt đẹp vài cái, khuôn mặt như đóa hoa nở rộ cười nói.