"Vị Âm La Tông trưởng lão này hiểu phương pháp hạ chú nhưng không biết giải chú pháp quyết. Ta dùng sưu hồn thuật tìm được tin tức, thì pháp quyết giải trừ phong hồn chú này chỉ có Âm La Tông tông chủ cùng tông nội Đại trưởng lão mới biết được. Các trưởng lão còn lại cũng cùng ma tu ta gϊếŧ giống nhau, chỉ biết hạ chú thuật mà không có cách nào giải trừ." Hàn Lập ngồi ở mộc ghế một bên, cười khổ nói.
"Không có giải chú pháp quyết?" Lão giả tóc bạc cau mày, có chút không thể tin tưởng nói."
"Không sai! tựa hồ pháp quyết giải trừ phong hồn chú này hình như liên quan đến một loại bí thuật cực kỳ lợi hại của Âm La Tông. Từ trước đến nay chỉ có Tông chủ cùng Đại trưởng lão mới có thể biết. Người khác cũng không có quyền tu luyện" Hàn Lập thần sắc âm trầm, không có chút giấu diếm.
"Không có chú ngữ giải trừ, Nam Cung muội tử… " Lão giả tóc bạc sắc mặt ngưng trọng.
"Mặc dù không có trực tiếp tiếp xúc với chú ngữ pháp quyết, nhưng thế gian này cũng không phải là không có phương pháp khác có thể bài trừ phong hồn chú. Vị ma tu này không hổ là Âm La Tông trưởng lão, ta từ trong thần thức hắn biết được vài loại phương pháp mượn ngoại vật mạnh mẽ phá ấn" Hàn Lập ánh mắt chớp động vài cái, âm điệu vừa chuyển nói.
"Vật gì có khả năng giải trừ phong hồn chú vậy? Hàn sư đệ nói ta nghe một chút." Tinh thần lão giả rung lên, mở miệng hỏi.
"Mấy thứ đồ vật này đều là vật hãn thế khó tìm. Tình hình này sợ rằng căn bản tìm không được" Hàn Lập thở dài, tùy ý nói ra hai loại. Lão giả tóc bạc nghe xong, bị hù dọa giật mình, có chút kinh ngạc không nói.
"Mấy thứ này không muốn nói là Thiên Nam chúng ta, mà ta cũng hoài nghi này liệu có tồn tại trên đời hay không." Lão giả thì thào nói.
"Điều này cũng không nhất định, ta vừa mới biết một vật trong đó ở nơi nào. Chỉ là nó đồng dạng không dễ dàng đắc thủ. Ta phải chuẩn bị cẩn thận một phen thì mới có chút nắm chắc." Hàn Lập khóe miệng mím lại, tỉnh táo trả lời.
Lão giả nghe Hàn Lập nói như thế thì lộ ra vẻ giật mình nhưng theo sau thấy Hàn Lập tựa hồ không muốn nói kỹ thì cũng không có hỏi thêm mà chỉ có chút thành khẩn nói:
"Việc này có muốn hay không vi huynh cùng tông môn sẽ hỗ trợ. Sư đệ nhưng ngàn vạn lần không nên khách khí!"
"Để ta tính toán đã. Lúc này đây không phải là nhiều người có thể làm được." Hàn Lập im lặng trong chốc lát rồi lắc đầu mà cự tuyệt.
"Nếu sư đệ không muốn nói thì vi huynh cũng sẽ không hỏi nhiều. Bất quá sư huynh chỉ muốn nói rằng cần bất cứ cái gì sư đệ cứ việc điều động lực lượng của tông môn." Ngân phát lão giả không có cưỡng cầu, khẽ vuốt chòm râu nói.
"Ý tốt của sư huynh tiểu đệ xin tâm lĩnh. Ta muốn đi xem Uyển Nhi một chút." Hàn Lập miễn cưỡng cười cười sau đó đứng dậy cáo từ.
Lão giả tóc bạc nhìn Hàn Lập đi ra khỏi đại điện. Bản thân đứng ở cửa điện ngẫm lại, nhẹ thở dài một hơi rồi hóa thành một đạo kinh hồng hướng động phủ của mình bay tới.
Mật thất chứa băng bích bình yên vô sự, không có gì ngoài ý muốn. Hàn Lập lẳng lặng đứng trước băng bích nhìn nữ đồng xinh đẹp tuyệt trần vô tà trong băng bích mà thần sắc có chút trống rỗng.
Loại động tác này không biết duy trì liên tục bao lâu thì trong mắt Hàn Lập hiện lên vẻ phức tạp rồi đột nhiên thấp giọng lẩm bẩm:.
"Uyển Nhi, lá gan ngươi thật là lớn. Dĩ nhiên dám nương vào sanh tử một đường cơ hội để tu luyện công pháp tối nguy hiểm Xá Nữ Thiên Nguyệt quyết trong Luân Hồi Công này. Chẳng lẽ không biết đây là bí thuật tử rồi sau đó mới sinh sao? Vạn nhất ta đem phong hồn ấn giải trừ, nhưng ngươi lại gặp chuyện khi tu luyện công pháp thì chẳng phải làm cho ta cực kỳ lo lắng sao!"
Hàn Lập thì thào nói nhỏ, thanh âm càng ngày càng thấp, cuối cùng đi tới trước băng bích lấy tay qua băng tầng dày vuốt ve khuôn mặt ngây thơ dị thường của Nam Cung Uyển.
"Có lẽ ngươi không biết. Ma tu thi chú với ngươi cũng không nói pháp quyết giải chú bất quá cũng không nên quá lo lắng. Ta từ thần thức hắn tìm được phương pháp có thể thức tỉnh ngươi. Lợi dụng một ít ngoại vật có thể đem phong ấn nọ hóa giải. Mấy thứ này mặc dù thế gian khó tìm nhưng đúng dịp chính là trong Trụy Ma Cốc lại có một trong đó các loại đó. Thượng cổ hỏa yêu thú nội đan bình thường rất khó có thể tìm được. Nhưng trong Trụy Ma Cốc lại mới có một Thượng cổ hỏa thiềm thú, điều kiện vừa phù hợp. Xem ra phải mất mấy năm hành trình tới Trụy Ma Cốc ta cũng không do dự, là việc phải làm. Tuy nói loại phương pháp lợi dụng ngoại vật này chỉ có phân nửa khả năng có thể hóa giải phong hồn ấn nhưng cho dù không thành công cũng có thể đem tác dụng của độc chú này giảm bớt. Sau khi tranh thủ được thời gian thì ta cũng có thể phóng tâm mà đi Tấn quốc một chuyến. Bất quản là dùng phương pháp gì nhất định phải đem giải chú pháp quyết nọ vào tay." Hàn Lập nói xong lời cuối cùng, thanh âm bắt đầu băng hàn.
Nhìn Nam Cung Uyển trong băng bích, hắn một hơi xả hết buồn bực trong lòng. Hàn Lập ở trong mật thất hơn một khắc thời gian thì rốt cục đi ra ngoài. Sau đó hóa thành một đạo thanh hồng bay trở về động phủ ở Tử Mẫu Phong.
Trong đại sảnh động phủ, Hàn Lập ngồi ở ghế chủ tọa cúi đầu xuống, vẻ mặt trầm ngâm suy nghĩ cái gì, mà Ngân Nguyệt nhu thuận đứng thị lập một bên, đôi mắt đen quay tròn nhìn trên mặt Hàn Lập không ngừng, hiện ra bộ dáng vài phần nghịch ngợm.
"Nhìn cái gì, chẳng lẽ trên mặt ta nở hoa?" Hàn Lập đầu cũng không ngẩng nhưng trong miệng thản nhiên nói.
"Chủ nhân nói giỡn. Ta chỉ đang nghĩ xem chủ nhân sau này rốt cuộc có tính toán gì không. Bây giờ thời gian tới khi tiến vào Trụy Ma Cốc nói dài cũng không phải dài lắm mà bảo ngắn cũng không ngắn lắm. Hơn nữa Tử Linh nha đầu cùng Nam Lũng Hầu nọ đồng thời hướng ngươi phát ra yêu cầu. Ngươi rốt cuộc có định cùng bọn họ liên thủ nhập cốc không. Hơn nữa chủ nhân đã suy nghĩ kỹ chưa? Trụy Ma Cốc nọ được xưng là Thiên Nam đệ nhất hung, chủ nhân mặc dù thần thông không nhỏ nhưng sau khi tiến vào là nguy hiểm dị thường. Nếu muốn cứu Nam Cung cô nương cũng có thể nghĩ cách khác, tìm vài loại đồ vật khác. Đi Trụy Ma Cốc thật sự có chút quá nguy hiểm." Ngân Nguyệt trước hé miệng khẽ cười, theo sau có chút chần chờ nói.
"Vài loại đồ vật khác. Ngươi nói chính là xác vạn niên huyền kim điểu, hay là bồ đề hoa quả. Vài loại đồ vật này, nếu có thì cũng đã sớm tuyệt diệt. Nếu như là có thì cũng không biết ẩn giấu ở cái góc xó xỉnh không người nào. Căn bản không thể nào tìm được. Chỉ có Thượng cổ hỏa thiềm Yêu Đan này là dễ dàng đắc thủ nhất. Ta chỉ muốn dựa theo lộ tuyến đồ tẩu của Thương Khôn Thượng Nhân, không vì lòng tham mà mạo muội xông loạn, thì sẽ không mất mạng bên trong. Về phần cùng một phương liên thủ thì chờ sau này hẵng tính" Hàn Lập lắc đầu, bình tĩnh nói.
"Chủ nhân ý đã định. Tiểu tỳ tự nhiên không có thể nói gì" Ngân Nguyệt cúi đầu, không có cãi cọ gì, thành thật mà nói.
Hàn Lập thấy vậy mỉm cười, sau khi sờ sờ cằm, vừa lại mở miệng nói:.
"Trước khi tiến vào Trụy Ma Cốc, ta chuẩn bị đi cực tây một chuyến. Đem hai tầng Đại Diễn Quyết cuối cùng đắc thủ, hơn nữa thuận tiện đi Thiên Trúc Giáo xem một chút liệu có thể kiếm được một số cao cấp cơ quan Khôi Lỗi luyện chế pháp. Lần trước từ Điền Thiên Thành trao đổi được tới vài loại thượng cổ Khôi Lỗi luyện chế pháp nhưng ngoài tài liệu thật sự vô cùng trân hi thì không phải nhất thời có thể kiếm được. Huống hồ tài liệu chủ yếu là ngàn năm thiết mộc cũng cần đại lượng lục dịch thúc dục thục, vô pháp luyện chế thành trước khi chạy tới Trụy Ma Cốc. Mà Thiên Trúc Giáo lấy Khôi Lỗi Thuật lập nghiệp, Phương pháp luyện chế Kết Đan Kỳ Khôi Lỗi bọn họ hẳn là phải có một hai loại mới đúng. Có Khôi Lỗi này, thực lực khi tiến vào Trụy Ma Cốc sẽ tăng lên một ít. Nếu tập trung tu luyện công pháp, bồi dục pháp bảo thì mấy năm thời gian cũng không có hiệu quả gì."
Hàn Lập nói tới đây, trong mắt tinh quang chớp động, như đã tính trước." Chủ nhân nói cũng không phải không có đạo lý. Hết thảy y theo ý tứ chủ nhân." Ngân Nguyệt sau khi ngẫm lại, nhoẻn miệng cười mà đáp, ánh mắt trong lúc nhất thời cực kỳ quyến rũ.
"Bất quá, chỗ cực tây này mặc dù kề bên Thiên Nam chúng ta, nhưng trên thực tế tới đó cũng có chút phiền phức. Chẳng những phải đi qua chư quốc thuộc Chánh đạo minh mà còn phải xuyên qua đại sa mạc kéo dài hàng ngàn dặm thì mới có thể tới đó." Hàn Lập đột nhiên nghĩ đến cái gì, mày mặt nhăn mày nhó, chậm rãi nói.
"Sa mạc?" Ngân Nguyệt ngẩn ngơ, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch giật mình.
"Không sai, hơn nữa sa mạc này có chút cổ quái. Không biết vì duyên cớ nào, trên khoảng không sa mạc, nhiều năm mệt nguyệt thổi thành cơn lốc mạnh mãnh liệt vô cùng, người tu tiên chúng ta nếu muốn xuyên qua sa mạc này, cũng chỉ có cách đi bộ mà đi. Nếu không sau khi bay ra khỏi các cơn lốc thì pháp lực cũng tiêu hao hết. Cũng bởi vậy, mặc dù Thiên Nam các phái đều biết nói Cực tây tồn tại, nhưng thứ nhất cảm giác được nó không tính là lớn, chỉ bằng hai cái quốc gia trung bình của Thiên Nam, thứ hai tư nguyên tương đối thiếu thốn, hơn nữa cùng Thiên Nam ngăn cách bở sa mạc này, tiến lui thật sự không tiện lợi. Cho nên chánh ma lưỡng đạo cùng các tông môn vẫn không có chủ ý đánh nơi đây. Cả Cực tây vẫn do Thiên Trúc Giáo chiếm cứ." Hàn Lập mở miệng giải thích.
"Nếu không phi độn qua sa mạc thì phải đi mất rất nhiều thời gian sao!" Ngân Nguyệt nhíu mày, có chút lo lắng nói.
"Thì phải đi một đoạn thời gian rất dài, tính cả khi trở về, cho dù chuyến đi phi thường thuận lợi thì ta phỏng chừng cũng mất cả năm trời. Cho nên trước khi rời đi Cực tây, ta còn có một số sự tình phải xử lý đã. Sau đó mới có thể an tâm rời đi. Trong khoảng thời gian này, Ngân Nguyệt cũng phải giúp ta giải quyết. Cái đồ vật này ta giao cho ngươi xử lý. Mỗi ngày dùng lục dịch quán chú một đoạn thời gian xem có khả năng cứu sống hay không." Hàn Lập vừa nói, tay lấy từ Túi Trữ Vật ra một cái ngọc hạp, đưa cho Ngân Nguyệt.
"Huyền Thiên Tiên Đằng! chủ nhân, ngươi thật sự giao cho ta xử lý?" Ngân Nguyệt liếc mắt một cái nhận ra gì đó trong ngọc hạp, có chút ngoài ý muốn nói.
"Hắc hắc, thứ này nếu không cứu sống được thì cũng là một tài liệu luyện khí mà thôi. Không có gì phải ngạc nhiên. Ta nhân cơ hội này, muốn xử lý Mộc Linh Anh. Trước tiên đem nguyên anh thứ hai loại bỏ sau đó lại đi xử lý Thi Tiêu nọ. Ta từ Túi Trữ Vật của Âm La Tông trưởng lão lấy được cái ngọc giản ghi pháp quyết tế luyện ma thi nên lợi dụng một chút. Dù sao Thi Tiêu nọ vẫn bị vây ở trong lòng Vân Mộng Sơn, là một mối họa hoạn. Có nhiều việc phải hoàn thành như vậy, ta căn bản không thể phân thần được. Mọi chuyện trong động phủ hết thảy tự nhiên cũng giao cho ngươi chiếu cố" Hàn Lập như cười như không liếc Ngân Nguyệt mắt một cái nói.
"Được rồi. Ai bảo ngươi là chủ người. Ta sẽ phân phó của ngươi làm tốt." Ngân Nguyệt khẽ mím đôi môi đỏ mọng, sau khi tiếp nhận ngọc hạp thì không thể né tránh đáp ứng nói.
Hàn Lập mỉm cười, sau đó lại cùng Ngân Nguyệt nói vài câu thì đi ra đại sảnh. Nhưng trong lúc này, Ngân Nguyệt sau khi do dự một chút thì đột nhiên mở miệng gọi Hàn Lập lại.
"Chủ nhân, ta có một việc canh cánh trong lòng đã lâu. Có thể hỏi ngươi một chút không?" Ngân Nguyệt chớp chớp đôi mắt sáng nghiêm mặt hỏi.