Hàn Lập hướng Túi Trữ Vật bên hông liếc mắt một cái.
Sau khi trả lại cổ đăng, mặc dù hắn không có nói gì nhưng đám Mộ Lan pháp sĩ này khi đưa tài liệu tới lại đem hai kiện Tử Thành Đâu cùng Hoa Lam Cổ Bảo bị đoạt trước đây đồng loạt hoàn lại.
Xem ra Mộ Lan nhân cũng rất rõ ràng, muốn ở lại lâu dài tại Thiên Nam. Tự nhiên không thể đắc tội với cao giai tu sĩ của nơi này.
Đem Cổ Bảo này hoàn trả lại cũng là vì không muốn khiến hắn oán hận.
Dù sao hắn tuổi còn trẻ mà thần thông đã ghê gớm như vậy, cho dù các Mộ Lan thần sư cũng có vài phần kiêng kỵ.
Một khi cầm lại Cổ Bảo, Hàn Lập đã đem Tử Thành Đâu đưa cho Ngân Nguyệt.
Mặc dù nữ nhân này chỉ có thể lấy thân yêu hồ hiện ra mới có thể sử dụng pháp bảo này nhưng gần đây mấy lần lập công lớn, Hàn Lập không phải là người keo kiệt, tự nhiên phải có tưởng thưởng.
Cái Tử Thành Đâu này Ngân Nguyệt dùng rất thuận tay, không có đồ thưởng nào tốt hơn.
Không biết có phải là do tin tức bọn họ cùng Mộ Lan nhân liên thủ truyền ra mà Đột Ngột nhân trong lúc nhất thời lại do dự.
Bọn họ mặc dù phái tới đại lượng người tu tiên tới khu vực kề cận thảo nguyên nhưng cũng không có lập tức phát khởi công kích. Chỉ yên lặng quan sát cử động của Thiên Nam cùng Mộ Lan nhân. Bộ dáng sẽ không chủ động gây phiền toái trong thời gian tới.
Nhưng Đột Ngột nhân càng làm ra bộ dáng như vậy, đám người Chí Dương thượng nhân cùng Long Hàm tâm lý lại càng trầm trọng.
Đối phương trịnh trọng như thế xem ra âm mưu thật sự không nhỏ. Hơn phân nửa là thật sự muốn đánh Thiên Nam.
Mắt thấy loại giằng co này có thể kéo dài, các tông phái đệ tử ở Thiên Nam không thể hao tổn thời gian lâu ở chỗ này. Lúc này sau một phen thương lượng thì thi hành phương pháp lúc đầu đã thỏa thuận với Cửu Quốc Minh.
Tất cả tông môn cùng phái một số đệ tử tinh nhuệ thay phiên đóng quân bên cạnh Mộ Lan lưỡng quốc. Vạn nhất mà Đột Ngột nhân phát khởi công kích và Mộ Lan nhân gặp khó khăn thì những người này tự nhiên có thể đi vào trợ giúp.
Các tu sĩ còn lại thì có thể phản hồi tông môn.
Hàn Lập thân là Lạc Vân Tông trưởng lão, cùng vị Lữ sư huynh tự nhiên có không ít chuyện, dưới tình huống cơ hồ đại bộ phận đệ tử cũng trở về nên hắn mới có thể thoát thân, phản hồi Lạc Vân Tông.
Mà Lữ Lạc còn có một sự tình muốn xử lý nên muốn trì hoãn vài ngày. Hàn Lập tự nhiên quay về trước.
Dọc theo đường đi, Hàn Lập không có trì hoãn chút nào, trực tiếp dùng Ngự Phong Xa bay đi. Điều này giúp cho hắn rút ngắn được non nửa lộ trình. Nhưng khi vừa tiến vào Khê Quốc Hàn Lập đã đem cái xe này thu hồi để tránh gây ra sự chú ý quá mức.
Khoảng cách hơn trăm dặm bây giờ đối với Hàn Lập mà nói, cơ hồ thoáng cái là tới ngay.
Khi Hàn Lập nhìn thấy bóng dáng Vân Mộng Sơn xa xa, trong đầu không khỏi hiện ra hoa dung nguyệt mạo của Nam Cung Uyển, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.
"Là chuyện gì xảy ra?" Trong gian mật thất hiếm người biết ở Lạc Vân Tông. Hàn Lập nhìn lão giả tóc bạc, một chữ không nói. Trên mặt tràn ngập vẻ giận dữ cùng sát khí.
Khi vừa mới trở lại Lạc Vân Tông, chưa kịp trở lại động phủ đã bị lão giả tóc bạc nửa đường ngăn lại, rồi đưa đến mật thất tràn ngập âm hàn chi khí này.
Ở chỗ này, Hàn Lập thất kinh nhìn thấy Nam Cung Uyển.
Chỉ là lúc này Nam Cung Uyển đã hóa thành một nữ đồng khoảng tám tuổi, bị phong bế trong một bức tường băng, hai mắt nhắm nghiền không biết gì hết.
Điều này làm cho Hàn Lập kinh sợ dị thường.
"Khụ! nếu sư đệ quay về sớm hơn nửa tháng thì tốt. Nam Cung muội tử mới xảy ra chuyện nửa tháng trước. Nếu có ngươi, nói không chừng có thể ngăn cản việc này phát sinh. Bất quá trong thời gian ngắn tánh mạng đệ muội cũng không đáng lo, chỉ là lo ma đạo phong hồn chú bên trong. Chỉ có thể dùng pháp thuật duy trì không để nó phát tác" lão giả tóc bạc cười khổ một tiếng chậm rãi giải thích.
"Phong hồn chú? Uyển Nhi như thế nào lại dính vào loại âm chú này. Bí thuật này không phải là đã sớm thất truyền tại Thiên Nam sao? Chẳng lẽ là…" Vừa nghe lão giả nói, Hàn Lập đầu tiên là ngẩn ra rồi lập tức nhớ tới cái gì, trên mặt lộ ra vẻ kinh nghi.
Chứng kiến Hàn Lập tựa hồ đoán được cái gì. Lão giả tóc bạc cũng không hỏi tới mà đem tao ngộ của Nam Cung Uyển kể tường tận lại cho Hàn Lập một lần.
Nguyên nửa tháng trước vào một buổi sáng, Nam Cung Uyển giống như trước, đi tới một tiểu sơn gần động phủ lấy Thiên Âm Lộ dùng để tu luyện Luân hồi quyết.
Nhưng không nghĩ tới, mới vừa tới đó thì chợt có một gã hắc bào nam tử xuất hiện.
Gã nam tử này không nói lời nào, vừa thấy Nam Cung Uyển tới đã lập tức thi triển ma đạo công pháp lợi hại dị thường công kích, phá tan cả kiện hộ thân chi bảo của Nam Cung Uyển. Nam Cung Uyển thấy vậy đại kinh, lập tức huýt dài cầu cứu đồng thời cực lực chạy về hướng động phủ.
Nhưng khi lão giả tóc bạc cùng chúng đệ tử Lạc Vân Tông nghe thấy tín hiệu chạy đến nơi thì chỉ thấy Nam Cung Uyển đã tránh né không kịp, bị đối phương nhẹ nhàng điểm một ngón tay lên trán và lập tức xoay người ngã quỵ xuống.
Lão giả tóc bạc kinh hãi, lập tức xuất lĩnh các đệ tử nhất tề xuất thủ công kích hắc bào nam tử nọ.
Người nọ thấy nhiều Lạc Vân Tông đệ tử xuất hiện như thế thì cũng không có ý tứ liều mạng. Sau khi cười lạnh một tiếng thì ném trên mặt đất một cái ngọc giản rồi như tia chớp phi độn rời đi, căn bản không có người nào có thể truy cản được.
Lão giả tóc bạc cũng không truy đuổi mà vội vàng đem Nam Cung Uyển cứu trở về và lập tức cứu trị.
Nhưng lúc này mới phát hiện, Nam Cung Uyển bị trúng Phong hồn chú. Loại chú này nghe đồn là một trong năm loại ma đạo cấm chế bí thuật đã thất truyền tại Thiên Nam từ lâu.
Ai trúng cấm chế này thì ba hồn bảy phách sẽ chậm rãi bị phong ấn. Sau đó tùy theo tu vi của người bị phong ấn, hồn phách sẽ dần dần tiêu tán. Lúc này người trúng chú cũng chỉ còn nhục thân vô dụng.
Đây nguyên bản là thủ đoạn đặc biệt mà ma đạo sử dụng để đối phó với cừu địch. Ác độc dị thường!
Lão giả một khi nhận ra loại cấm chế này thì tự nhiên trong lòng cực kỳ kinh hãi. Nhất thời chân tay luống cuống không biết làm sao.
Nhưng vào lúc này, Nam Cung Uyển lại tự động tỉnh lại. Khi biết mình trúng Phong hồn chú thì mặc dù sắc mặt tái nhợt nhưng lại lập tức nghĩ ra một giải pháp cấp cứu tạm thời.
Nàng quyết định dùng thần thông của Luân hồi quyết nào đó, dùng hàn khí để phong ấn chính mình. Loại phong ấn này chẳng những giúp cho thân thể Nam Cung Uyển hoàn toàn bị cấm chế mà còn trì hoãn ngay cả thời gian phong hồn chú phát tác.
Vì vậy trước mắt Hàn Lập bây giờ, bộ dáng Nam Cung Uyển, thành như vậy.
Lão giả sau khi đem hết những lời này nói ra, lại từ trên người lấy ra hai khối ngọc thanh hồng giản, phân biệt đưa cho Hàn Lập.
"Một khối là do hắc bào nam tử ra tay với đệ muội lưu lại. Một khối khác là do đệ muội trước khi thi triển phong ấn thuật lưu lại. Sư đệ trước tiên xem một chút" Vị Trình sư huynh thở dài nói.
Hàn Lập mặt âm trầm không nhận ngay hai cái ngọc giản mà đánh giá quá một chút, trước hết xem bề ngoài ngọc giản do Nam Cung Uyển lưu lại.
Một lát sau, hắn đem tâm thần tiến vào trong ngọc giản. Trên mặt lộ ra một tia kỳ quái.
Vừa có chút lo lắng nhưng lại có chút vui mừng.
Điều này làm cho lão giả tóc bạc một bên nhìn Hàn Lập chăm chú.
Cái ngọc giản này Nam Cung Uyển chỉ đích danh muốn giao cho Hàn Lập nên lão cũng không có xem qua một cái. Dù sao trên ngọc giản động tay động chân, làm cho người ta phát hiện ra việc bị người khác đã xem qua là chuyện rất dễ dàng.
Lão giả cũng sẽ không vì việc nhỏ này mà làm ra chuyện không sáng suốt.
Theo việc Hàn Lập hiển lộ thần thông cùng danh tiếng dần dần lên cao, hình ảnh của hắn trong tâm mọi người tự nhiên không thể so sánh với trước kia.
Xem hết ngọc giản do Nam Cung Uyển lưu lại. Hàn Lập sau khi hít sâu một hơi thì lại cúi đầu xem cái ngọc giản đỏ như máu một lát.
Nhưng một lát sau. Hàn Lập sắc mặt cực kỳ âm trầm, cuối cùng thậm chí tức giận đến mức hai tay đột nhiên chà xát, một đoàn tử hỏa bỗng nhiên xuất hiện trong tay Hàn Lập bộc phát ra. Cái ngọc giản trong tử hỏa nháy mắt hóa thành một cổ khói xanh, không thấy bóng dáng.
Lão giả tóc bạc chứng kiến màn này, trong lòng có chút hoảng sợ.
Cái ngọc giản đó mặc dù không phải là được quá chú tâm luyện chế, nhưng có thể thản nhiên đem hóa thành khói, hắn tự vấn tuyệt vô pháp làm được loại cử trọng nhược khinh như thế. Xem ra những lời đồn có liên quan đến vị Hàn sư đệ này hơn phân nửa đều là sự thật. Thần thông so với Nguyên Anh Trung Kỳ tu sĩ còn lớn hơn, hắn thật có đúng là nhân vật được Lạc Vân Tông chiêu lãm hay không.
Ngay lúc lão giả trong lòng âm thầm khϊếp sợ thì Hàn Lập hơi trầm ngâm một chút rồi mở miệng hỏi:.
"Trình sư huynh. Ngươi đã nhìn qua bộ dạng người đánh lén Nam Cung Nguyệt. Bộ dáng hắn như thế nào, tu vi ra sao, xem một chút liệu ta có nhận biết được không."
"Bộ dáng có thể không phải là thật. Trông cũng không tệ lắm. Ngũ quan đoan chánh, là nam tử trông còn khá trẻ. Về phần tu vi, đối phương tựa hồ thi triển pháp thuật che giấu, sư huynh ta thần thông rất thấp nên không có cách nào khám phá được. Bất quá tối thiểu cũng phải là Nguyên Anh Trung Kỳ, nếu không sẽ không dễ dàng đem Nam Cung đạo hữu đánh bại như thế." Lão giả không suy nghĩ nhiều nói.
"Người tuổi trẻ?" Hàn Lập ánh mắt chớp động một chút, có chút ngoài ý muốn.
"Không sai! Bất quá đối phương có tu vi này, khẳng định cũng giống sư đệ, ăn được linh đan diệu dược gì đó hoặc là tu luyện công pháp trú nhan kỳ diệu. Nhưng hắn có khả năng là nhiều tuổi hơn sư đệ vì dù sao tuổi còn trẻ như sư đệ mà có thể ngưng kết Nguyên Anh thì trong thiên hạ không có mấy người. Bất quá, sư đệ! ngọc giản hắn lưu lại ta cũng xem qua. Dĩ nhiên hắn muốn sư đệ mang theo Kim Lôi Trúc pháp bảo đi Huyền Thiên phong gặp hắn. Chẳng lẽ người này thật sự là Tấn quốc ma tu? sư đệ thật sự có chí bảo luyện chế từ Kim Lôi Trúc sao?" Lão giả không nhịn được mở miệng hỏi.
"Có phải người nọ hay không thì ta cũng không dám hoàn toàn khẳng định. Nhưng cho dù không phải người này thì cũng có thể cùng người này có liên quan. Người này khả năng là Tấn quốc Âm La Tông ma tu, ta nguyên tưởng rằng bọn họ muốn trả thù ta vì cừu hận tại biên giới đại chiến. Nhưng không nghĩ tới nguyên là nhìn trúng Kim Lôi Trúc pháp bảo của ta. Xem ra là cho dù ta không có gϊếŧ đồng bọn của hắn thì bọn họ cũng sẽ tìm tới cửa. Lúc này đây là ta liên lụy đến Uyển nhi. Về phần Kim Lôi Trúc pháp bảo sư đệ đích xác là có một kiện." Hàn Lập bình tĩnh nói xong những lời này, trên mặt vẻ tức giận phai đi, nhưng trong mắt vẻ âm hàn lại càng hung hiểm hơn.
"Cũng khó trách. Có Kim Lôi Trúc bảo vật bực này chuyên môn khắc chế ma công thì trách không được khiến bọn họ động tâm. Hơn nữa bọn họ lại không phải Thiên Nam tu sĩ chúng ta, làm việc càng không cần kiêng nể gì. Như vậy thì không bằng ta đi mời một số tu sĩ có quan hệ tốt nhất tề xuất thủ, đi tìm người này. Ta còn không tin trong phạm vi thế lực của Lạc Vân Tông chúng ta, bọn Tấn quốc ma tu này đó thật có thể vô pháp vô thiên."
Lão giả tóc bạc đối với việc Hắc bào nhân trong Lạc Vân Tông sơn môn ra tay đả thương người, cảm thấy tức giận. Những lời này thực sự xuất phát từ chân tâm, đề nghị nói.