Hàn Lập đích xác đã bay xa hơn năm dặm, hơn nữa trước đó sớm đã độn hơn mười mấy dặm, nên chỉ nói lại mấy câu cuối cùng rồi cũng không quay đầu lại hóa thành một đạo cầu vồng bay đi.
Người của Hàn gia bây giờ, nói là cùng hắn có chút quan hệ, nhưng thực ra trong tâm hắn chính thức là người nhà thì thủy chung chỉ có cha mẹ cùng huynh trưởng tiểu muội mấy người.
Nho sinh cùng đại hán mặc dù thủy chung đối với hắn cực kỳ cung kính nhưng Hàn Lập vẫn không cách nào sinh cảm giác thân cận. Dù sao nhiều năm xa cách như vậy cùng với việc Thanh Ngưu trấn xung quanh năm dặm thay đổi quá nhiều làm cho Hàn Lập khó có thể dung nhập, chỉ thấy cảm giác hết sức xa lạ.
Chẳng qua, quay về quê quán một chuyến, một điểm vướng bận trong lòng cuối cùng cũng đã được hóa giải. Tin tưởng rằng trải qua một ít năm tháng nữa, cuối cùng mối quan hệ này sẽ không còn gì nặng nề nữa.
Hàn Lập âm thầm suy nghĩ, sau đó nhận thức chuẩn phương hướng gia tăng tốc độ phi hành.
Một vài ngày sau, Hàn Lập trên đường qua Lam Châu, trong lòng vừa động cố ý đi đường vòng thăm Gia Nguyên Thành một chút.
Kết quả sau khi vào thành mới phát hiện, thành này cũng cảnh còn người mất.
Chẳng những Tôn Nhị Cẩu cùng Tứ Bình Bang sớm đã tan thành mây khói, ngay cả Lam Châu Ngũ Sắc Môn từng uy chấn một thời hơn trăm năm đã không còn tồn tại, mà bị một tân quật khởi "Thiên Nhất Hội" thay thế.
Nếu hắn nhớ không lầm thì sau lưng Ngũ Sắc Môn năm đó dường như có bóng dáng Linh Thú Sơn, mà Linh Thú Sơn khi cùng ma đạo quyết chiến lại đột nhiên phản thủ ngả về Ngự Linh Tông.
Mà bây giờ Việt Quốc đã bị Quỷ Linh Môn khống chế trong tay, nói như thế thì Ngũ Sắc Môn xuống dốc, cũng là chuyện rất bình thường.
Cũng không biết lúc đó Mặc Ngọc Châu cùng kỳ nữ Anh Trữ có chuyện gì ngoài ý muốn không. Đáng tiếc chuyện năm đó xảy ra đã quá lâu, Hàn Lập cho dù một hơi hỏi thăm các nơi, vẫn không có tin tức gì.
Hàn Lập chỉ có thể thở dài một phen rồi cũng vội vã rời đi.
Về phần Tôn Nhị Cẩu, mặc dù nói Tôn gia nhận hắn làm chủ nhân nhưng hắn chưa bao giờ chính thức yêu cầu Tôn gia làm cái gì. Ngược lại trước sau cấp Tôn Nhị Cẩu không ít chỗ tốt nên sau khi không nghe tin tức gì về Tôn gia thì hắn cũng không có lý do gì phải vướng bận.
Vì vậy Hàn Lập rời khỏi Gia Nguyên Thành, trong lòng không còn có vương vấn gì mà nhắm thẳng Nguyên Vũ Quốc bay đến, chuẩn bị xuyên qua Nguyên Vũ Quốc để trở về Lạc Vân Tông.
Nhưng hắn vừa rời khỏi Gia Nguyên Thành được nửa ngày thì đột nhiên thần sắc ngẩn ra, người đang bay trên trời cao dừng lại.
Hắn quay đầu, người hướng về một phía xa xa nhìn vài lần, hai mắt không khỏi híp lại.
Mà cùng lúc đó giữa đoàn người ngoài hai trăm dặm cũng dừng độn quang lại. Trong đó hai bạch y nữ tử lại càng chần chừ liếc mắt nhìn nhau, trên khuôn mặt ngọc dâng lên một tia nghiêm trọng.
"Hai vị sư thúc! Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì, không ổn?"
Một lão già đứng trước hai bạch y nữ tử, thấy nhị nữ vẻ mặt có chút khẩn trương liền hỏi thăm.
"Ừm. Mới vừa rồi chúng ta cảm ứng được vị trí của đối phương, nhưng linh anh đột nhiên đình chỉ đi tới, đứng ở nơi nào không nhúc nhích, không biết là có phải đã phát hiện ra tung tích chúng ta hay không".
Người vừa nói là bạch y nữ tử mày liễu mắt phượng, ánh mắt lộ vẻ thung dung phiêu dật nhưng cả người lộ ra một loại khí thế như đao phong cực kỳ sắc bén.
"Không có khả năng. Cho dù là tu sĩ Nguyên Anh Kỳ cũng không thể cảm ứng được khoảng cách xa như thế. Chẳng lẽ mới vừa rồi hai vị sư thúc thi triển bí công, kinh động cấm chế trong linh anh, cho nên đối phương mới cảm nhận thấy được điều gì không ổn".
Một vị hán tử dáng vẻ uy mãnh, biến sắc nghi ngờ nói.
"Không có khả năng, công pháp của chúng ta là do sư tổ các ngươi tự mình truyền cho. Chỉ là đơn phương cảm ứng tới vị trí Mộc Linh Anh. Đối phương chỉ cần pháp lực chưa tu luyện tới Nguyên Anh Hậu Kỳ thì không thể phát hiện được cái gì dị thường. Dù sao chúng ta cách xa đối phương mấy trăm dặm, tu sĩ Nguyên Anh bình thường cho dù thần thức cường đại dị thường cũng nhiều lắm có thể quan sát động tĩnh trong phạm vi trăm dặm, như thế cũng là cực kỳ đáng sợ rồi. Chẳng lẽ chúng ta thi triển cấm chế tìm tu sĩ linh anh lại gây động tĩnh đến lão quái vật hậu kỳ nào không chừng".
Nữ tử họ Liễu lắc đầu, quả quyết phủ nhận nói.
"Nhưng, Liễu sư thúc, tại sao đối phương có thể..." Nữ tu sĩ Trúc Cơ Kỳ áo lục lo lắng muốn nói gì đó.
Nhưng chỉ trong giây lát, Hạm Vân Chi đang yên lặng đứng một bên bắt quyết bỗng thần sắc cả kinh mở miệng.
"Không ổn. Vị trí linh anh di chuyển bay về hướng chúng ta".
"Cái gì? bay về hướng chúng ta. Thật sự phát hiện ra chúng ta ư?" Nữ tử họ Liễu hoa dung thất sắc cũng vội vàng bắt quyết cảm ứng cái g đó.
"Người mang cấm chế linh anh thật sự mang theo linh anh bay lại đây, hơn nữa tốc độ nhanh một cách thần kỳ. Khẳng định là Nguyên Anh Kỳ tu sĩ không thể nghi ngờ" Kết quả một lát sau nữ tử này sắc mặt phát lạnh khẳng định.
"Chạy mau, quyết không thể động thủ cùng người này, nếu không chúng ta hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Ta nhớ kỹ phân đàn Lam Châu Quỷ Linh Môn được thiết lập tại vùng phụ cận. Mấy người chúng ta bây giờ chạy tới đó. Mặc dù hai nhà có chút không hợp, nhưng dù sao cũng là đồng ma đạo, đối mặt với vô danh Nguyên Anh Kỳ tu sĩ này cũng chỉ có cách mượn trận pháp nơi đó mà tự bảo vệ mình. Hơn nữa, đối phương chưa chắc thực sự có dũng khí thản nhiên công kích phân đàn Quỷ Linh Môn, cơ hội chạy thoát của chúng ta rất lớn" Hạm Vân Chi trầm ngâm một chút, rồi chậm rãi nói.
"Hạm sư thúc nói không sai, chúng ta mau đi nhanh! nếu không là không kịp" Đại hán Áo lục nghe nói có tu sĩ Nguyên Anh Kỳ đang đến đây thì không khỏi khô cổ nuốt nước miếng, có chút kinh hoảng.
"Hừ! hoảng hốt cái gì! Chúng ta sáu người thi triển linh hợp quyết, liên kết pháp lực sáu người thành toàn thể, như vậy đủ có thể làm cho độn tốc đề cao gần nửa. Làm phép nhanh lên một chút!" Nữ tử họ Liễu nhíu hai hàng lông mày, ánh mắt lạnh như băng liếc mắt nhìn đại hán nói.
Đại hán giật mình sợ hãi, không dám nói gì nữa.
Lấy Hạm Vân Chi cùng nữ tử họ Liễu làm chủ, sáu người lập tức bắt đầu làm phép, tự phát ra pháp bảo pháp khí rồi cách không gắn bó linh khí thành một thể, phảng phất hóa thành một đạo hoàng quang, phá không phi độn, tốc độ vô cùng mau chóng!
Mà lúc này Hàn Lập đang tại một đầu khác, sắc mặt âm trầm toàn lực bay tới.
Thần thức hắn bây giờ mạnh mẽ đến mức nào thì ngay cả bản thân Hàn Lập cũng không rõ lắm.
Chỉ biết có người chủ tâm làm phép, dựa vào tầng thứ tư của Đại Diễn Quyết, thần thức hắn đủ bao phủ phạm vi trong vòng trăm dặm. Mà ngoài trăm dặm thì mặc dù không cách nào dò xét toàn bộ sự tình lớn nhỏ đến tột cùng nhưng động tĩnh đại khái trong vòng hai ba trăm dặm thì cũng có thể cảm ứng được tám chín phần mười.
Mới vừa rồi hắn trên đường phi độn, đột nhiên cảm nhận được quanh thân có một đạo linh lực bí mật mà cổ quái quanh quẩn bên người không chịu tán đi. Điều này làm cho Hàn Lập cả kinh.
Linh lực này cực kỳ yếu ớt nhưng quỷ dị, nếu không phải thần thức hắn cường đại hơn hẳn tu sĩ Nguyên Anh Kỳ bình thường thì thật là không thể phát giác được.
Mặc dù không biết cụ thể chuyện gì xảy ra, nhưng Hàn Lập biết phiền toái đang tới.
Theo hắn đoán, không phải là chuyện đến Nguyên Vũ Quốc diệt sát cả nhà Phó Gia bị bại lộ mà là khi ở Thái Nhạc Sơn mạch tiện tay thu thập tu sĩ Quỷ Linh Môn nên mới xảy ra chuyện này.
Nên hắn không chút nghĩ ngợi liền tản thần thức ra mọi nơi, quả nhiên phát hiện ở địa phương ngoài hai trăm dặm có vài tên tu sĩ đang bám theo mình.
Mặc dù vì quá xa nên chưa tra được mấy người này là ai, nhưng Hàn Lập đã động sát tâm, không chút chần chờ phi độn bay đi.
Đối với tu sĩ có năng lực truy tung được mình, hắn tuyệt đối không để cho bọn họ bám theo mình phía sau, tốt nhất là tìm cách diệt trừ để tránh hậu hoạn về sau.
Dù sao đối phương thoạt nhìn chỉ có hai ba gã Tu Sĩ Kết Đan, diệt sát đối phương hẳn là không cần tốn nhiều sức mới phải!
Lập tức một đạo hoàng quang thô to ở phía trước liều mạng phi độn, xa xa một chỗ khác, một đạo cầu vồng dài chừng mười trượng chói mắt, phát ra từng tiếng rít gào mau chóng đuổi theo ở phía sau.
Nhưng chỉ trong chốc lát, Hàn Lập biến thành độn quang cũng đã đến gần trong vòng trăm dặm. Điều này làm cho nữ tử họ Liễu phía trước thỉnh thoảng làm phép cảm ứng vị trí Hàn Lập không khỏi khuôn mặt tái nhợt, cuối cùng lộ ra một tia sợ hãi.
Bởi vì theo tốc độ truy đuổi như vậy xem ra, bọn họ sáu người chưa chạy được một nửa đường sẽ bị tu sĩ Nguyên Anh Kỳ phía sau đuổi theo kịp, căn bản không kịp trốn vào trong vòng phân đàn Quỷ Linh Môn.
Nữ nhân này sốt ruột quay gáy ngọc, muốn cùng Hạm Vân Chi bên cạnh thương lượng đối sách đào mệnh thì khuôn mặt Hạm sư tỷ lại trở nên vui vẻ thấp giọng nói:
"Mau nhìn, phía trước có một đội tu sĩ Quỷ Linh Môn, hình như họ nghênh đón chúng ta lại đây".
"Tu sĩ Quỷ Linh Môn?"
Hạm Vân Chi không khỏi lớn tiếng hô, chẳng những làm cho tinh thần nữ tử họ Liễu phấn chấn mà còn làm cho bốn gã tu sĩ Ngự Linh Tông cũng trở nên vui vẻ. Mặc dù không dám kỳ vọng đối phương có thể đủ thực lực đánh với tu sĩ Nguyên Anh Kỳ, nhưng có thể giúp bọn họ ngăn cản một chút, trì hoãn thời gian cũng là tốt.
Quả nhiên trong phút chốc, những người khác cũng chứng kiến phía đối diện loáng thoáng hơn mười mấy điểm đen đi tới.
Nhìn thấy điều này, trong lòng nữ tử họ Liễu an tâm hơn một chút, thầm liếc mắt nhìn Hạm Vân Chi một cái. Vị Hạm sư tỷ này không ngờ phát hiện ra tu sĩ Quỷ Linh Môn sớm hơn mình nhiều, trong lòng âm thầm rùng mình.
Mộc Linh Anh chỉ có một, nàng cùng Hạm Vân Chi bình thường biểu hiện ra ngoài là sư tỷ sư muội, trên thực tế lại tồn tại một loại quan hệ khác. Bình thường sư tỷ sư muội thân thiết nhưng đằng sau lại vụиɠ ŧяộʍ cạnh tranh cực kỳ kịch liệt, hy vọng có thể làm cho chính mình có cơ hội dung hợp cùng với Mộc Linh Anh. Dù sao loại cơ hội một bước lên trời này, người nào cũng khó lòng bỏ qua được.
Lúc này sáu người điều khiển hoàng quang trong nháy mắt đến trước mặt đội tu sĩ Quỷ Linh Môn, sau đó linh khí tản đi, sáu người thu liễm quang hoa, một lần nữa tách ra hiển lộ từng người một.
Mà đám tu sĩ Quỷ Linh Môn cũng này sớm phát hiện mấy người Ngự Linh Tông, mặc dù không lập tức làm ra cử động gì bất thiện, nhưng lập tức tản ra, làm ra tư thế đề phòng.
"Ồ! không phải là Ngự Linh Tông Hạm sư muội cùng Liễu sư muội sao? Hai vị sư muội lại đến Việt Quốc, thật đúng là khách quý!"
Một thanh âm có chút ngoài ý muốn truyền đến, trong đội tu sĩ Quỷ Linh Môn hắc y này đi ra ba gã tu sĩ Kết Đan Kỳ, trong đó có hai nam một nữ.