Tọa địa của Phó gia tại phía tây Nguyên Vũ quốc, bên trong một thâm sơn.
Thâm sơn này nhiều năm bị tử sắc vụ khí bao phủ, phàm nhân đi vào chẳng những không thể nhìn thấy gì, hơn nữa ở bên trong hơi lâu một chút thì hai mắt sẽ không ngừng rơi lệ, yết hầu chảy máu, có khi lại bỏ mình vì độc.
Dù mọi người đều biết nơi này có tử vụ vô cùng hung hiểm, đúng là không nên đến gần nhưng mà hàng năm vẫn có những người không hiểu chuyện lạc vào bên trong, táng thân ở đây.
Việc con người trở thành vật tế lễ này Phó gia hoàn toàn không có chút động tâm.
Con người kiểu gì cũng sẽ chết, được chết trong trận pháp mà Phó gia hao tâm tổn trí mời mấy đại sư bố trí "Độc Vân Tử Chướng Trận" thì cũng xem như là có phúc phận không nhỏ.
Nhưng mà mấy ngày gần đây, dù tử sương vẫn không ngừng phủ sương lập lờ nhưng nơi bình thường hiếm người tới này lại bắt đầu trở nên náo nhiệt.thỉnh thoảng lại có vài tu sĩ ở bên ngoài tử vụ không ngừng hô lớn, phát ra những kiện pháp khí chói mắt, thϊếp mời giống như một kiện đồ vật bình thường, người được mời tiến vào bên trong sẽ biến mất tung tích.
Cách Tử Đạo Sơn khoảng mười dặm là một trấn nhỏ, được gọi tên là "Thái Hòa", dân cư cũng chỉ mười vạn là cùng, nhưng tửu lâu, khách điếm mọi thứ lại không thiếu bất cứ thứ gì.
"A Nhị".
Là tiểu nhị của một trong hai khách sạn tại nơi này "Vĩnh Khúc", dù hắn nhỏ tuổi nhưng đã có kinh nghiệm tại nơi này mấy năm.
Vóc người hắn hơi gầy một chút, hiện đang đứng một bên cửa bắt chuyện mời gọi vài người qua đường vào khách điếm.
Đấy không phải do hắn lười biếng mà bởi vì bây giờ đang mùa hạ, bất kỳ người nào đi dưới ánh mặt trời nóng nực kia suốt cả một buổi sáng rồi, dù muốn tiếp tục cũng không đủ sức.
Cho nên, chưởng quỹ dù tâm tính vô cùng hẹp hòi có tiếng, nhưng thấy A Nhị như thế vẫn không có nói hay thể hiện sự bất mãn gì cả. Hắn chỉ đơn giản lầm bầm trong miệng, buồn bực đánh bàn tính, tính toán trên quyển sổ trên bàn to tướng.
A Nhị nâng tay nhìn lên bầu trời, sau khi nói bậy vài câu lại cúi đầu thở dài, biểu tình bất mãn.
Hắn đang nghĩ thừa dịp Lưu chưởng quỹ không chú ý thì quay lại phòng bếp ăn vụng chén nước giải nhiệt, nhưng đúng lúc đó hắn đột nhiên thấy trời tối sầm lại sau đó lại dang lên chút mát mẻ khiến cho A Nhị không khỏi ngẩn người. Khi hắn ngẩng đầu nhìn thì bị dọa một trận.
Không biết khi nào đột nhiên xuất hiện ba gã quái dị.
Một gã mặc áo tang, lùn mập mạp vô cùng, phản phất như là một trái cầu thịt trơn bóng. Một vị khác thì thân cao hơn trượng cùng một vị khuôn mặt ẩn hiện sát khí, hai mắt lạnh như băng.
"Ba vị khách quan muốn ở trọ sao?" A Nhị với kinh nghiệm nhiều năm cũng không phải đồ bỏ, sau giây phút kinh ngạc lập tức khuôn mặt hiện lên vẻ tươi cười nói. Lấy kinh nghiệm nhiều năm của hắn thì dù tướng mạo ba người này vô cùng hung ác nhưng tuyệt đối là khách hào phóng.
"Nói nhảm, ba chúng ta nếu không ở trọ thì đến đây làm gì? Chuẩn bị một gian phòng hảo hạng sau đó dọn một bàn rượu và thức ăn đưa lên phòng cho ta" Vị béo lùn trừng mắt, tiện tay ném ra một khối bạc ném vào ngực A Nhị.
"Vâng, vâng, mời ba vị đại gia vào, rượu và thức ăn sẽ ngay lập tức được đưa lên. A Nhị nhanh dẫn ba vị dại gia dến gian phòng tốt nhất" Không chờ A Nhị nói thì chưởng quỹ đã chú ý mọi chuyện, lập tức không giống như người đã ba bốn mươi tuổi nhảy lên, lấy bạc từ trong tay A Nhị ra, vẻ mặt đầy vẻ xu nịnh nói.
"Vâng, chưởng quỹ" Dù hành động này của Lưu chưởng quỹ khiến cho A Nhị vô cùng căm ghét nhưng chỉ biết lắc đầu lên tiếng đáp lại, trong lòng than thở một hồi, phân thưởng ngân lượng tới tay không ngờ lại bị lấy mất.
Bởi vì hắn chỉ biết làm công việc của một tiểu nhị, hơn nữa trong thành chỉ có hai cái khách điếm, cho nên hắn cũng phải ráng dằn lòng nhịn nhục con quỷ keo kiệt kia.
Trong lòng hung hắng một trận, A Nhị dầy vẻ tười cười dẫn ba người tới một gian phòng trên tầng hai.
A Nhị vừa rời đi, thì cái cảm giác khắc nghiệt khi nãy lại xuất hiện, điều này làm cho hắn đau đầu, trong lòng nghi hoặc, nhưng chỉ dám nghĩ trong đầu, ngậm đầy một bụng đi xuống.
Một bàn phong phú thức ăn và rượu được A Nhị và một tên khác bê vào bên trong phòng.
Ba người ngồi vào bàn, không nói lời nào.
A Nhị có chút kì quái, liếc mắt nhìn ba người, vị tu sĩ béo phì kia hình như cảm ứng được cái gì, lạnh lùng nhìn hắn.
Cái nhìn này làm hắn run lạnh đến thấu xương, nhất thời tâm lý vô cùng hoảng sợ vội vàng cúi đầu trời khỏi phòng đến khi ra cửa khách điếm vẫn chưa thể bình tĩnh lại, tim vẫn còn đập bình bịch trọng ngực, không cách nào khống chế được.
Lúc này trong phòng ba người cũng đã mở miệng.
"Hàn lão đệ, vì sao với con người lại dùng Kinh hồn thuật. Chẳng lẽ người nhìn tiểu tử kia không vừa mắt?" Sau khi cảm ứng bên ngoài không còn người nào thì lão béo lên tiếng hắc hắc cười cùng người tóc dài nói.
"Không có gì. Tiểu nhị này đúng là có linh căn, mặc dù tư chất không tốt lắm nhưng tu luyện đến luyện khí kì tầng ba bốn vẫn không có vẫn đề" Tu sĩ tóc dài mặt không đổi nói.
"Linh căn? Điều này thật là ngoài ý muốn, nhưng mà nghe Hàn huynh nói không biết tiểu nhị tư chất cũng không tồi đâu. Không ngờ chỉ cần tiếp xúc lại có thể nhìn ra linh căn. Thật là thần thông kinh người" Tu sĩ béo hiện lên vẻ kinh ngạc, động tâm nói.
"Tu vi của ta so cùng hai vị đạo hữu cũng không có cao hơn đâu chỉ là tu luyện một loại bí thuật mà thôi" Tu sĩ tóc dài liếc nhìn lão béo một cái, chậm rãi nói.
"Hàn huynh rất khiêm nhường.nhưng với tư chất của tiểu nhị thì tiến vào tu tiên giới cũng không thể có thành tựu được. May mắn có thể tiến vào Trúc Cơ Kỳ, không có môn phái nào nhận rồi lại thành cô hồn dã quỷ thôi. Có khi lại bị khi dễ. Ta chờ đến Tử Đạo Sơn, lúc đó thùa dịp ngày thọ đản của lão tổ Phó gia kia, nhìn xem có cơ duyên gì ko. Nếu đến chúc thọ được đại gia tộc hoặc ma đạo tông phái nhìn trúng, tạo hóa của chúng ta có thể cao lắm. Chỉ tiếc là chúng ta tán tu, phải chờ đến ngày thọ đản mới có thể đi vào Phó gia bảo, nếu ko cần gì đến nơi này nghỉ ngơi nửa tháng" Lão béo cười khổ, nói một hơi.
"Ừm" Tu sĩ tóc dài lên tiếng gật đầu, hình như không muốn nói nhiều.
Chứng kiến bộ dáng đó của tu sĩ tóc dài, mập mạp cùng đại hán liếc nhau một cái,đại hán mở miệng.
"Hàn huynh. Chúng ta huynh đệ hai người đi Phó gia chúc thọ cho nên mới kết bạn đồng hành. Nhưng đồng hành vài ngày mới biết đạo hữu tán tu bất phàm, không biết lúc trước tu nơi nào, có khi ta đã nghe danh đạo hữu rồi cũng nên" Đại hán trừng đôi mắt trâu to lớn nhìn tu sĩ tóc dài lớn tiếng nói.
Sau khi đại hán nói xong trong mắt gã béo tinh quang chợt lóe cũng nhìn chăm chăm gã họ Hàn không chớp mắt.
Tu sĩ tóc dài không hề đổi sắc, bình thản nói:
"Hàn mỗ trước kia là tu sĩ Việt Quốc, gần đây mới đến Nguyên Vũ Quốc, hai vị đạo hữu không biết Hàn mỗ cũng không ngạc nhiên".
"Việt Quốc! Vậy chính là Quỷ Linh Môn chưởng quản, vì sao không đi Quỷ Linh Môn thử vận khí mà lại đến Nguyên Vũ Quốc?" Tu sĩ béo chớp đôi mắt nói.
"La huynh sao biết Hàn mỗ chưa đi qua, chỉ là nhập môn không hề dễ, hơn nữa hiện ở Việt Quốc, Quỷ Linh Môn là một môn phái to, căn bản không chấp nhận các tông môn tu sĩ khác, nên tại hạ mới tới đây tìm cơ hội. Lại nghe việc Phó lão thọ đản, đúng là cơ hội trời cho Hàn mỗ tất sẽ không buông tha" Tu sĩ tóc dài thong thả nói.
" Thì ra là vậy, xem ra Hàn huynh cũng không đơn giản! " Gã lùn nghe đến đó ha ha cười.lại bắt đầu nói chuyện tu sĩ giới đồn đại.
Chờ sau khi ăn uống tươm tất, tu sĩ tóc dài rời sang phòng bên cạnh nghỉ ngơi.
Chờ tu sĩ tóc dài ra đến cửa phòng thì tu sĩ béo vốn đang cười đột nhiên biến mất, biến thành vẻ dữ tợn.
Hắn đột nhiên lấy từ bên trong áo ra một tấm phù, hai tay bắt quyết, nhất thời phù lóe sáng hóa thành một tầng bạch quang, đem toàn phòng bao bọc lại.
Đấy là Cách âm phù.
"La huynh, tiểu tử này nói thật hay là giả, là tán tu thật sao?" Thấy tu sĩ béo thi triển xong pháp thuật xong, đại hán vội nói, bộ dáng không thể chờ đợi.
"Tán tu, khẳng định không phải. Quá nửa là đệ tử của tông phái nào đó" Tu sĩ béo cười lạnh một tiếng, sờ sờ cái cằm đầy thịt lạnh lẽo nói.