"Dừng!"
Bên trong xe truyền ra tiếng nói của nam tử, nhất thời thú xa động quang trong nháy mắt liền dừng lại giữa không trung.
Sau đó hào quang thu liễm lại, hiện ra một đám nữ tử đẹp như hoa, bận một bộ cung trang màu xanh biếc, lưng đeo song kiếm.
Các nữ tử này chỉnh tề xuất hiện ở hai bên thú xa, mỗi một người đều cúi thấp đầu, thần sắc nghiêm nghị, toàn bộ đều có tu vi Trúc Cơ Kỳ.
"Kỳ quái! Nơi này thế nào lại có người thi triển pháp thuật nghịch thiên? Xem bộ dáng âm khí hội tụ không phải là Cải dương thần thuật thì cũng là Hoàn hồn mật thuật" Bên trong thú xa được bao phủ bởi bạch quang kia truyền ra âm thanh kinh ngạc, lại có thể gọi ra được tên của Hoàn Hồn Thuật.
"Thiên tượng này kinh người như thế vì sao không phải là dị bảo hiện thế?" Một âm thanh thiếu nữ tuổi còn trẻ truyền ra sau đó, lời nói lạnh lùng cực kỳ nhưng không cách nào che dấu được sụ dụ hoặc trong đó.
"Hắc hắc, nàng cho rằng ta ngay cả dị bảo hiện thế cùng với pháp thuật cũng không phân biệt được sao?" Nam tử đó tựa hồ phi thường tự tin, khẽ cười một tiếng nói.
"Hừ! Điều này cũng chỉ có mình ngươi nói ra, nói không chừng chính là dấu hiệu của bảo vật xuất thế. Dù sao thì ta cũng không nhìn ra được giữa hai điều đó có gì khác biệt" Im lặng trong chốc lát, trong xe truyền ra tiếng hừ lạnh như băng của thiếu nữ. không chút khách khí nói.
"Muốn biết có phải là thật không đi qua xem chẳng phải là sẽ rõ ràng sao! Vô luận là cải dương hay là hoàn hồn chi thuật đều do tu sĩ có tu vi đã ngoài Kết Đan mới có thể thi triển được. Hơn nữa sau khi thi triển xong tu vi sẽ bị hạ xuống, thậm chí hạ xuống một cảnh giới cũng là chuyện rất bình thường. Ta cũng có chút tò mò, muốn nhìn xem là nhân vật nào thi triển thuật này. Nếu tu vi còn lại không tệ lắm sẽ thuận tiện thu lấy, Thần Cưu Đường hiện tại còn thiếu vài tên chấp pháp sứ!" Nam tử tựa hồ vô cùng sủng nịnh với nàng kia, nghe đối phương nghi ngờ lời nói của mình không hề tức giận, ngược lại dựa theo khẩu khí của đối phương mà nói tiếp.
"Tốt! Thú xa phi hành cũng hơn một tháng rồi, ta cũng có chút buồn bực. Lên đảo đi thôi" Thiếu nữ sau khi do dự một chút liền đồng ý nói.
"Chờ một lát, ta đem vòng bảo hộ này thu lại!"
Theo lời nói đó, bạch quang trên xe chợt lóe lên, hào quang chậm rãi biến mất, lộ ra người ngồi bên trong xe.
Trong xe quả nhiên là hai nam nữ, ngồi ngay ngắn trước sau.
Một vị là nam tử bận ma y, đầu đội cao quan, khoảng chừng hai bảy hai tám, tướng mạo thanh tú nho nhã, trong ánh mắt mơ hồ có kim quang, chẳng biết là tu luyện công pháp gì.
Bên cạnh hắn có một thiếu nữ khoảng mười sáu mười bảy tuổi.
Thiếu nữ bận bộ quần áo màu trắng, da thịt nõn nà như ngọc, tóc rũ xuống đến vai, tướng mạo xinh đẹp vô cùng, nhưng sắc mặt nữ tử lại có chút tái nhợt, khiến cho người ta cảm giá giống như là một tiên tử không hề đυ.ng chạm với lửa trần, như mộng như ảo.
Thiếu nữ dựa vào thú xa, đôi mày hơi nhíu lại, bộ dáng dường như có chút không hài lòng. Nhưng sau khi màn hào quang biến mất thì thần sắc của nàng vừa động, thân hình đứng lên đi xuống khỏi thú xa.
Nam tử vẫn ôn nhu nhìn hành động này của nữ tử, thấy như vậy liền mỉm cười đi xuống theo.
"Ôn đạo hữu, theo sự tính toán của ngươi quỷ vụ sẽ xuất hiện ở vùng phụ cận có được mấy phần nắm chắc? Theo ta được biết đó chính là thiên tai thần bí nhất của Loạn Tinh Hải. Thời gian địa điểm quỷ vụ xuất hiện không theo một quy luật nào cả" Thiếu nữ nhìn sang phương hướng của tiểu đảo, cũng không quay đầu lại mà nói.
Nam tử tựa hồ đã quen thuộc với điều này, hai tay chắp sau lưng mỉm cười nói:
"Quỷ vụ quả thực không thể tìm ra được quy luận chính xác của nó. Nhưng ta trải qua một phen tổn hao tâm huyết, thu thập tư liệu mỗi khi quỷ vụ xuất hiện cả mấy trăm năm thì phát hiện một chuyện rất là thú vị. Địa phương mà quỷ vụ xuất hiện thì một đại bộ phận đều là vùng phụ cận của hỏa sơn vừa mới phun. Mặc dù không phải mỗi lần đều như thế nhưng ít nhất có một phần ba đều theo quy luật này. Vùng hải vực này lại trùng hợp với thời gian có hai ngọn hỏa sơn bộc phát dưới đáy biển. Tỷ lệ quỷ vụ xuất hiện hắn là không nhỏ".
Thiếu nữ tuyệt sắc kia nghe xong những lời này khiến cho đôi mắt hiện ra một tia dị sắc, sau khi chần chờ trong chốc lát liền chậm rãi hỏi:
"Đạo hữu trải qua một đoạn thời gian dài như vậy mang ta đi đến hải vực này chỉ để xem quỷ vụ xuất hiện thôi sao? Quỷ vụ này tu sĩ bình thường gặp phải chạy còn không kịp, nào có ai lại chủ động tiếp cận?"
"Vì sao không thể? Ta gần đây cũng không có việc gì làm, không bằng đi đến đây xem thử có chính xác hay không. Chẳng lẽ quỷ vụ xuất hiện thật thì không thể chạy trốn đi sao?" Khóe miệng của thanh niên khẻ cong lên, lộ ra vẻ lạnh nhạt.
Thiếu nữ nghe như vậy nhất thời trầm mặc.
"Hiện tại pháp thuật của đối phương dường như đã đến thời khắc mấu chốt, chúng ta có nên quấy rầy đối phương hay không?" Một lát sau, thiếu nữ chỉ lên thiên tượng trên đảo bình tĩnh hỏi.
"Quấy rầy? Ôn Thiên Nhân ta muốn gặp một gã tu sĩ Kết Đan Kỳ còn gọi là quấy rầy sao? Nếu người này không biết tốt xấu, dám can đảm mở miệng bất kính ta liền ra tay tiêu diệt" Khuôn mặt nho nhã của nam tử chợt hiện ra thần sắc kiêu ngạo không khách khí nói.
Thiếu nữ nhìn nam tử đối diện không nói gì.
Bất quá thần thông của nam tử này thật sự là thâm bất khả trắc, mặc dù còn chưa ngưng kết nguyên anh nhưng với tu sĩ đồng cấp mà so sánh thì căn bản không cùng một cấp độ.
Đối phương được gọi là tu sĩ Kết Đan Kỳ đệ nhất của Loạn Tinh Hả,. sợ rằng tiếng đồn không hề sai.
"Ồ!" Thần sắc của nam tử chợt động, ánh mắt hướng đến một phương hướng của tiểu đảo nhìn đến, trên mặt hiển ra sự kinh ngạc.
"Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?" Thiếu nữ có chút tò mò nhưng vẫn dùng khẩu khí lạnh lùng hỏi.
"Có ý tứ. Hiện tại có ba tu sĩ Kết Đan Kỳ trên tiểu đảo này. Trong đó có hai là Kết Đan Sơ Kỳ, trong đó công pháp ẩn nặc của một người có chút thần diệu nhưng cũng không lọt vào trong mắt ta. Một người khác chính là tu sĩ Kết Đan Hậu Kỳ nhưng lại có thể cảm ứng được thần thức của ta. Thần thức người này cường đại tuyệt không dưới ta" Nam tử vừa nói vừa nhìn tiểu đảo, trên mặt hiện ra một vẻ trịnh trọng.
Thiếu nữ nghe vậy trên mặt có chút biến đổi.
Thần thức của nam tử trước mắt mạnh bao nhiêu nàng đã từng thấy qua, cùng với lão quái Nguyên Anh Kỳ so sánh cũng không kém bao nhiêu.
Hiện tại còn có một tu sĩ Kết Đan Kỳ khác có thần thức cường đại giống như hắn, thật sự khiến cho thiếu nữ này khó có thể mà tin được, trên mặt lần đầu lộ ra biểu tình cổ quái.
Bất quá thiếu nữ này cũng biết, nam tử này thoạt nhìn thì nho nhã lịch sự, hào khí vô cùng, nhưng cũng không phải là một người thiện tâm gì, mà ngược lại còn rất ác độc quỷ dị vô cùng, thậm chí có chút không như ý liền động thủ lấy tánh mạng người khác. Tu vi lại cao đến dọa người.
Cho dù hiện tại đối phương đối với nàng si mê vô cùng, nhưng nàng chỉ dám làm ra vẻ mặt lạnh lùng, không dám quá phận chọc giận đối phương.
Cũng may nam tử nay đối với chuyện có thể chinh phục thể xác và tinh thần nàng xem như là một chuyện thú vị, vẫn không có dùng sức mạnh với nàng. Điều này khiến cho nữ tử này an tâm hơn một chút.
Tuy thần sắc của đối phương mặc dù bình thường, nhưng nàng phỏng chừng tám chín phần đã nỗi sát tâm với tu sĩ trên đảo.
Dù sao nam tử luôn kiêu ngạo vì thần thức của mình không dưới lão quái Nguyên Anh Kỳ, thì làm thế nào lại để cho một tu sĩ đồng cấp không chênh lệch nhiều lắm cùng tồn tại được.
Thiếu nữ thầm than một tiếng, chỉ có thể cảm thấy thương xót cho tu sĩ trên đảo kia.
Lúc này một loạn thạch cách tiểu cốc vài dặm ở trên tiểu đảo tĩnh lặng vô cùng, dường như không hề có bóng người nào.
Bỗng nhiên một âm thanh xé gió vang lên, tiếp theo một thanh cự mâu ba màu to lớn từ phía dưới bất ngờ bắn lên, trong nhắt mắt đã vọt tới khoảng không phía trên loạn thạch.
Một tiếng "Phụp" truyền ra, khoảng không kia quang mang chơt lóe lên, phía trên cự mâu bổng nhiên xuất hiện trên một cái l*иg màu trắng.
Bóng người bên trong khí cầu chớp động, hiện ra khuôn mặt tái nhợt của bóng trắng kia.
Ngay lúc người đó đột nhiên hé miệng ra, phun ra một tiểu thước màu tím ngọc thì âm thanh bị vỡ tan của khí cầu truyền ra. Không chờ cho bóng trắng thúc dục pháp bảo, cự mâu liền "vù" một tiếng, trong nháy mắt xuyên thủng ngực mà bay qua.
Thi thể mang theo một mùi máu tanh nồng đậm từ trên không trung rơi xuống. "Bịch" một tiếng, rơi lên xuống loạn thạch không thấy bóng dáng.
Mà cự mâu ba màu trên không trung không biết từ lúc nào đã hóa thành một đàn trùng, một nhóm bao lấy Túi trữ vật, một nhóm thì bâo lấu ngọc thước màu tím, rồi cùng phi độn trở về tiểu cốc.
Trong chốt lát sau, Hàn Lập một tay cầm Túi trử vật dùng thần thức quét qua, một tay cầm tiểu thước màu tím kia tùy ý chơi đùa.
Một lúc sau, Hàn Lập đem hai vật đó thu lại, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về một phương hướng xa xa, thần sắc bắt đầu có chút âm trầm.
Không lâu sau khi hắn thả ra Phệ Kim Trùng thì cảm thấy được một thần thức khó có thể phát thiện được đảo qua người hắn, điều này khiến cho Hàn Lập kinh sợ thiếu chút nhảy dựng lên.
Trong ấn tượng của hắn, chỉ có lão quái Nguyên Anh Kỳ mới có được thần thức đáng sợ như vậy. Sau khi hắn cẩn thận theo dỏi mới phát hiện được của thần thức kia là từ đám tu sĩ trên không truyền đến. Sau khi lặng lẽ đảo qua mới kinh ngạc phát hiện.
Tên buông ra thần thức cường đại này rõ ràng là một tu sĩ Kết Đan Kỳ như hắn, cũng còn rất trẻ, không lớn hơn hắn bao nhiêu.
Hàn Lập hoảng sợ một hồi.
Trong khoảng khắc thần thức của hắn quét qua thì đối phương cũng phát hiện ra hắn đang lén quan sát. Kết quả không biết thi triển ra cầm chế gì, khu vực kia đột nhiên mạnh mẽ đẩy thần thức của hắn ra ngoài, cũng không thể tiếp nhập vào bên trong đó.
Điều này khiến cho trong lòng Hàn Lập thêm trầm xuống