Lúc Minh Mị thức dậy, trời đã gần trưa.
Trận đánh tối qua kéo dài quá lâu, còn mệt mỏi hơn quay phim gấp trăm lần.
Minh Mị nằm trên giường, một ngón tay cũng không muốn nhúc nhích, không biết người bên cạnh đã đi đâu từ lúc nào.
Cảm giác dinh dính trên người đặc biệt rõ ràng, nơi riêng tư vừa đau vừa xót nhắc nhở Minh Mị những chuyện hoang đường xảy ra vào tối hôm qua.
Theo thói quen nhiều năm qua, mới sáng sớm Diêm Thần đã thức giấc, chạy bộ buổi sáng xong trở về tắm rửa sạch sẽ, vừa mở cửa phòng tắm anh đã nhìn thấy Minh Mị ngồi bên mép giường, chăn tùy tiện khoát lên người, nửa che nửa hở, thân thể trần trụi mềm mại của cô khiến mắt anh tối lại.
Minh Mị không ngờ Diêm Thần đột nhiên xuất hiện, nửa thân trên không mặc áo cường tráng tràn trề sức sống, hơn nữa tinh thần anh có vẻ vô cùng thoải mái, Minh Mị vô cùng nghi ngờ tối qua người điên loan đảo phượng với cô, rốt cuộc có phải là anh hay không.
Tại sao cô có cảm giác cả người như bị xe cán qua, còn anh trông chẳng có việc gì, rõ ràng tối qua người ra sức nhiều nhất là anh.
Đối mặt với ánh mắt dò xét của Minh Mị, Diêm Thần đi thẳng về phía cô, sau đó ôm cô vào lòng, tác phong mạnh mẽ như trước.
Thân mật khắng khít.
Trong đầu Minh Mị hiện lên một từ, sau đó cô lắc đầu phủ nhận ngay tức khắc.
Suýt chút nữa cô đã cho rằng bởi vì "Tình một đêm" kia mà tam quan* cô đảo lộn hoàn toàn.
*Tam quan: bao gồm thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan.
Minh Mị cho rằng Diêm Thần sẽ lập tức thả cô xuống, không ngờ tay anh lại bắt đầu dạo chơi trên người cô.
"Anh dừng tay."
Minh Mị dùng cánh tay mảnh khảnh của mình ngăn động tác tiến thêm một bước của người nào đó.
Cô vẫn bài xích anh, dù cô và anh đã là vợ chồng danh xứng với thực.
Diêm Thần cũng không giận, một tay anh dễ dàng khống chế bàn tay nhỏ bé đang ra sức chống cự, tay còn lại bắt đầu hưởng thụ ngọt mềm của cô.
Trên người cô tràn đầy dấu vết hoan ái, nhưng cảm xúc vẫn mềm mại như nhung, khiến anh vừa chạm vào đã nghiện, vừa hôn đã động tình.
Minh Mị bị giữ chặt tay, chỉ có thân thể liều mạng giãy giụa, nhưng mà như vậy chỉ càng khiêu kích lửa dục người nào đó.
Đến khi một cây gậy nóng hổi chống lên eo Minh Mị, cô bỗng nghĩ mùa xuân còn chưa tới, cớ sao Diêm Thần động dục mọi lúc thế này?
Diêm Thần nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mềm của cô, bàn tay to không an phận phủ lên nơi đẫy đà trước ngực, đôi gò bồng đào hiện đầy dấu đỏ loang lỗ vì bị chà đạp tối qua, giờ phút này càng ngượng ngùng vểnh cao.
"Ưʍ. . ."
Anh đã biết cô cực kỳ mẫn cảm, nhưng lại không ngờ phản ứng và thái độ của cô lại xứng danh là bảo vật trên giường như thế.
Ngón tay anh nhẹ nhàng chạm vào khe thịt sưng đỏ, tiểu huyệt lập tức co rút giống như đang chạm vào lá cây mắc cỡ.
Cảm giác mất hồn vì bị kẹp xông thẳng lên não, tối qua anh vốn chưa thỏa mãn, song nghĩ đến đây là lần đầu của cô nên anh đã hết sức kiềm chế.
Nhân lúc Diêm Thần phân tâm, Minh Mị vội vàng rút cổ tay bị khống chế về, muốn đẩy Diêm Thần ra.
Thế nhưng cô lại bị Diêm Thần lấy cà-vạt ở đầu giường trói cổ tay.
Diêm Thần đẩy cánh tay như ngọc của cô lên cao, sao đó bắt đầu mạnh mẽ xâm phạm.
Minh Mị không ngờ mới đó mình đã rơi vào thế hạ phong.
Trong nháy mắt, đυ.ng chạm của Diêm Thần khiến Minh Mị thất thần, cô nhìn anh tự cảnh tỉnh mình không nên mê muội nam sắc, nhất là mê muội vẻ đẹp trai của Diêm Thần.
Hai người vốn xa lạ, thế nhưng lại làm chuyện thân mật nhất.
Có điều Diêm Thần không cho Minh Mị có thời giản ngẩn người.
Eo anh trầm xuống, sáng sớm gậy thịt hưng phấn giống như tinh thần sáng láng của anh vậy, một lần nữa thăm dò vào con đường u tối mà tối qua anh đã khai phá.
Nơi đó vẫn chặt chẽ nóng ướt trước sau như một, tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn sót lại bên trong khiến cơn đau đớn vì dị vật tiến vào giảm bớt.
Lúc này, Diêm Thần không vội tiến quân thần tốc, anh chỉ chôn sâu gậy thịt vào trong, chậm rãi nghiền nát mọi ngóc ngách quyến rũ khiến anh quên cả hít thở.
Tuy anh không dùng sức, nhưng Minh Mị có cảm giác bể dục trong người mình đang dậy sóng.
Chỉ trong chốc lát, gậy thịt đã nghiền ép tiểu huyệt sinh ra nước chảy róc rách.
"A. . . Ưʍ. . ."
Bị anh trói tay xâm phạm, thế nhưng không ngờ cô lại có cảm giác.
Quả thật dâʍ đãиɠ từ trong xương cốt, Minh Mị tuyệt vọng nghĩ.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~