Nhũ hoa Kiều Đình y như tưởng tượng của anh, hoàn mỹ không tỳ vết, thẳng đứng lại đầy đặn.
Anh thấy phần dưới của bầu ngực nhỏ có hình như giọt nước, uốn cong thành một vòng cung tròn, đợi một khoảng thời gian, chắc chắn nhũ hoa sẽ phát triển đến một tay anh cũng không nắm vững được.
Anh rất muốn trực tiếp dùng sức mạnh mẽ xoa nắn hai chú thỏ con xinh đẹp ấy, khiến hai chú thỏ con thay đổi trong lòng bàn tay mình, nhưng nếu làm vậy Kiều Đình sẽ bị dọa sợ, hơn nữa anh còn muốn xử lý một thứ.
Đó là – – qυầи ɭóŧ.
Qυầи ɭóŧ màu trắng ướt đẫm bao vây nơi cỏ dại thưa thớt, thấp thoáng, như ẩn như hiện, yết hầu của Bá Vân không khỏi trượt lên trượt xuống một cái..
“Quần cũng ướt, nên cởi, nếu không em sẽ bị viêm nhiễm đấy.”
Bá Vân nhẹ nhàng nói, ngón tay đã đi vào hai bên của qυầи ɭóŧ.
“Bên trong, bây giờ qυầи ɭóŧ cũng phải cởi sao?” Hai gò má Kiều Đình đỏ lên vì xấu hổ, cực kỳ bối rối hỏi lại lần nữa.
Như vậy, nơi rừng rậm xấu xí ấy của cô sẽ bị Bá Vân nhìn thấy.
“Nếu không cởi, chẳng lẽ em muốn để nguyên qυầи ɭóŧ ướt rồi mặc quần sạch vào sao?”
” Ừ. . .” Kiều Đình cắn môi do dự.
“Nếu làm vậy, em sẽ làm quần mới bị ướt luôn đấy.”
Bá Vân nói thật sự rất đúng, cô hoàn toàn không có cách nào để bác bỏ.
“Được rồi. . .”
“Dựa vào anh, anh giúp em cởi, như thế sẽ không té.”
“A. . .Được. . .”
Bá Vân chăm sóc cô rất ân cần, Kiều Đình chỉ có thể chiều theo ý anh, dựa vào l*иg ngực rộng lớn của anh.
Trong trí nhớ của cô đã rất lâu cô chưa dựa vào l*иg ngực này, nhớ lại hồi còn nhỏ, anh hay để cô dựa vào l*иg ngực anh, nghe anh kể chuyện cho cô nghe, mà Kiều Đình thường đang nghe liền ngủ thϊếp đi, mẹ cô thường nói, Bá Vân còn tốt hơn cái nôi, lập tức liền có thể dỗ cô ngủ.
Cô nghĩ, có thể dựa mãi như thế này thật tốt.
Bá Vân chậm rãi kéo qυầи ɭóŧ xuống, âʍ ɦộ được bao phủ bởi rừng rậm thưa thớt dần hiện ra trước mặt anh, tim anh không khỏi đập nhanh hơn.
Chỗ này, là hoa viên bí ẩn anh vẫn chưa có cơ hội nhìn thấy.
A a. . . Bị Bá Vân nhìn thấy, chỗ rừng rậm xấu xí kia. . .
Kiều Đình rất muốn dùng sức cắn môi mình.
Hy vọng Bá Vân sẽ không thấy nơi xấu xí kia, làm bẩn mắt của anh. . .
“A. . .” Qυầи ɭóŧ vải dệt không cẩn thận đυ.ng đến nơi bị phỏng, Kiều Đình kêu đau.
“Đυ.ng tới vết thương sao?”
“Dạ.” Kiều Đình hơi cau mày lại cảm giác được sự đau đớn.
“Vậy anh phải dùng phương pháp khác.”
“Phương pháp khác?”
“Em ngồi xuống cạnh giá treo khăn.”
” Được.” Kiều Đình ngoan ngoãn làm theo ý anh.
Bá Vân thấy cô đã ngồi ổn định, điều chỉnh bàn tay đặt vào trong qυầи ɭóŧ, dùng sức mở rộng qυầи ɭóŧ, rồi chậm rãi kéo xuống
A. . . Tay Bá Vân đυ.ng tới nơi đó của cô. . .
Cô bị đυ.ng phải hoa môi không khỏi co rút lại, đùi cũng trở nên căng thẳng.
Khi qυầи ɭóŧ đi xuống gần đến bắp đùi, trên đùi có một mảng lớn bị phỏng, tay Bá Vân luồn vào khe hở bên phải của qυầи ɭóŧ, làm cho vải dệt không đυ.ng đến vết thương, nhưng cũng vì vậy, làm tay của anh liên tục ma sát hoa môi mềm mại của cô, cô thẹn thùng không biết làm sao cho tốt, tim cô đập rất nhanh, bụng lại có cảm giác là lạ, giống như có…..Có cái gì kỳ lạ đang chảy ra.
Hoa môi của Kiều Đình thật là mềm. . .
Bá Vân rất muốn chuyển hướng bàn tay của mình, trực tiếp bao phủ toàn bộ âm thần của cô, Anh luôn muốn cho tay đi vào trong tiểu huyệt được bao bọc bởi khu rừng rậm rạp kia, nơi đó chắc chắn sẽ vô cùng mềm mại, anh vừa khẩn trương lại vừa nóng lòng.
Đó chỉ là tưởng tượng của anh, nhưng Bá Vân nhịn không được phát ra tiếng thở dốc.
Thật vất vả cởi ra chiếc qυầи ɭóŧ giày vò kia, cởi xong cả người cô không một mảnh vải.
Kiều Đình mắc cỡ hai tay che ngực, cùng với nơi tư mật giữa hai đùi.
Bá Vân lấy khăn tắm, Kiều Đình vốn định nhận lấy, nhưng Bá Vân lại không cho.
“Anh giúp em lau sẽ ít đυ.ng tới miệng vết thương hơn.”
Có thể nhân cơ hội vuốt ve thân thể Kiều Đình, làm sao anh có thể bỏ qua.
“Nhưng mà. . .”
Khi cô định từ chối thì chiếc khăn đã được Bá Vân để ở trên vai cô, bàn tay anh cách khăn tắm xoa bóp cổ cô, lực đạo vừa vặn, cô thoải mái không khỏi híp mắt.
“Bả vai rất cứng, có phải gần đây tập luyện rất mệt đúng không?” Bá Vân nói xong, lại giúp cô mát xa bả vai cứng ngắc.
“Trường sắp mở đại hội thể dục thể thao, cho nên em phải gấp rút luyện tập. ”
Kĩ thuật mát xa của Bá Vân như người mát xa thực thụ, thật thoải mái.
Tay của Bá Vân ma xát trượt xuống phần tay cô, tiếp theo xuyên qua dưới nách, đi vào phía trước, bao quanh nhũ hoa.
Kiều Đình hơi kinh ngạc một chút, nhưng không có ngăn lại, bởi vì khi Bá Vân kêu cô dậy ăn cơm tối, cũng đều làm như vậy với bộ ngực của cô, cô đã rất quen thuộc, thậm chí một ngày ngực không được xoa bóp sẽ cảm thấy kỳ lạ, giống như mất cái gì, cho dù lúc về nhà không muốn ngủ, cô cũng sẽ giả bộ ngủ, để Bá Vân có cơ hội chạm vào.
Bởi vì, chỉ khi cô ngủ Bá Vân mới chạm vào cô, nếu hôm nay không phải do cô bị phỏng, anh cũng sẽ không sờ cô lúc cô thức. . .
Thấm thoát cô đã bị Bá Vân dạy dỗ đến nỗi cho dù bị sờ ngực cũng không thấy xấu hổ, do tay Bá Vân sờ và đảo quanh đầu nhũ của cô, Kiều Đình không kìm lòng được phát ra tiếng rêи ɾỉ tinh tế.
Đôi mắt Bá Vân như muốn khắc sâu hình ảnh mình đang thấy, cúi đầu nhìn hai mắt Kiều Đình bao phủ bởi sương mù nửa khép nửa mở, thực ra anh đã sớm biết chuyện Kiều Đình giả bộ ngủ.