Chương 10:
"Đừng lo lắng, thầy sẽ không để em làm vong hồn trong xe đâu, nhanh lên." Một tay Cố Mạc lái xe, tay khác tháo thắt lưng, kéo khóa quần lấy ra côn ŧᏂịŧ thô to màu đỏ tươi. Anh đã sớm muốn thử trên xe rồi, hiện tại thiên thời địa lợi nhân hòa, sao anh có thể bỏ qua?
"Thầy..." Nhìn côn ŧᏂịŧ thô to hung dữ, Quý Hiểu Vân nuốt nước miếng, da^ʍ huyệt dưới thân ngứa ngáy, dâʍ ɖị©ɧ dâʍ đãиɠ bắt đầu chảy ra.
"Ngồi lên nhanh lên, nếu không thì đêm nay em đừng hòng đi ngủ." Thấy cô cọ tới cọ lui, Cố Mạc trầm mặt xuống, không vui cảnh cáo.
Quý Hiểu Vân nhìn ánh mắt nguy hiểm của anh, cô nào dám cãi lời. Tay nhỏ cởi dây an toàn, nâng thân mình lên.
Cố Mạc duỗi tay ôm eo cô, dùng sức nhấc lên.
"A..." Quý Hiểu Vân sợ hãi kêu lên một tiếng, thân thể nhỏ bé thoáng cái đã ngồi lên đùi Cố Mạc, trước mặt cô là côn ŧᏂịŧ thô dài, lỗ nhỏ trên đầu nấm chảy ra một chút chất lỏng trong suốt.
Bàn tay nóng bỏng của Cố Mạc đưa xuống váy cô, sờ đến hoa huyệt đâm đãng ẩm ướt, anh gian xảo cười lạnh: "Tôi còn chưa làm em, da^ʍ huyệt của em đã đói khát như vậy rồi. Bé con dâʍ đãиɠ, có phải trong lòng em đang muốn thầy dùng côn ŧᏂịŧ lớn cắm em, hung hăng làm em." Ngón tay thon dài dọc theo hoa môi ướŧ áŧ, ngón tay đè lên viên trân châu vuốt ve, lực đạo ở tay dần dần tăng nhanh.
"A... Thầy... Em..." Thẹn thùng quá! Tay nhỏ Quý Hiểu Vân bám vào quần áo anh, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, từng đợt kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt từ bên dưới truyền đến, bày tay của anh rất nhanh bị dâʍ ɖị©ɧ dâʍ đãиɠ phun ướt đẫm, da^ʍ huyệt co rút khiến thịt non mẫn cảm càng thêm gần với ngón tay anh.
"Nói." Ngón tay Cố Mạc nhấn mạnh lên viên trân châu của cô, động tác ở tay không ngừng tăng nhanh.
"A..." Rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ! Thân thể nhỏ bé của Quý Hiểu Vân run run, anh càng đùa giỡn tiểu huyệt, da^ʍ huyệt co rút càng thêm trống rỗng, muốn được côn ŧᏂịŧ to lớn của thầy lấp đầy. Cô khẽ nấc lên, không hề thẹn thùng, cái mông vểnh cọ xát côn ŧᏂịŧ to lớn của anh, cầu xin, "Thầy, em muốn..."
"Muốn gì?" Một tay Cố Mạc khống chế tay lái, tay kia đùa bỡn da^ʍ huyệt cô, da^ʍ tà nói, "Em không nói rõ ra thì sao tôi biết em muốn gì?"
Anh cố ý! Quý Hiểu Vân thẹn thùng, tai phiếm hồng, cô nhịn sự ngượng ngùng xuống, nhỏ giọng nói: "Em muốn côn ŧᏂịŧ lớn của thầy."
"Được thầy chơi nhiều lần như vậy mà vẫn thẹn thùng." Cô càng như vậy, anh càng muốn làm khó cô. Anh dùng ngón tay chọc chọc da^ʍ huyệt cô, cười nói: "Nơi này muốn côn ŧᏂịŧ lớn của thầy sao?"
Thân thể Quý Hiểu Vân run rẩy, cô vùi đầu vào l*иg ngực anh, nhẹ nhàng gật đầu: "Em muốn côn ŧᏂịŧ lớn của thầy cắm vào da^ʍ huyệt của em."
"Tự mình ngồi xuống." Bàn tay Cố Mạc nâng mông cô, côn ŧᏂịŧ thô to không ngừng cọ xát lối vào huyệt nhỏ.
Xe vẫn còn chạy trên đường, thỉnh thoảng có chiếc xe tải đi qua, ánh đèn lướt qua xe khiến da^ʍ huyệt Quý Hiểu Vân co rút. Lần đầu tiên nếm thử kí©ɧ ŧɧí©ɧ chơi xe chấn, cô sợ bị người khác nhìn thấy. Nhưng da^ʍ huyệt trống rỗng không đợi được.
Cô nâng mông lên, ngón tay mở hai cánh hoa ẩm ướt ra, lộ ra da^ʍ huyệt ướŧ áŧ đầy dâʍ ɖị©ɧ, cô ngồi xuống côn ŧᏂịŧ đã sớm dựng đứng của anh.
Cố Mạc nhấn eo, côn ŧᏂịŧ thô dài thế như chẻ tre cắm thẳng xuống, lấp đầy da^ʍ huyệt.