Lãng Tử Quay Đầu Và Những Cuộc Tình Đã Qua

Phần 1 - Chương 177

Tôi lúc này trong đầu chỉ nhớ về giấc mơ gặp YN tôi đau đớn ngồi xuống giường

- Bông ơi sao em nỡ bỏ anh hả Bông huhu . Tôi khóc

- Ck ơi huhu . Em ôm tôi khóc ,

- Vì sao ? Vì sao Bông chết ? Vì sao ? Tôi hét lên nhìn bố nuôi

- Con bình tĩnh đi K , con bé về với bố mẹ nó đc ba hôm thì vì bị bố mẹ nó bắt bỏ con và lấy thằng X lên đã tự tự , trưa nay thằng M và D gọi về báo tin . Bố nuôi buồn nhìn tôi

- Tự tử ? Như thế nào ? Tôi khóc nói

- Con bé cắt cổ tay trong phòng ngủ vì bố mẹ nó khoá cửa đi làm tối về thì con bé đã mất rồi . Bố nuôi nói

- Huhu sao em dại dột vậy Bông ? Anh hại chết em rồi huhu . Tôi đau đớn ôm em khóc

Tôi ngất đi lúc nào cũng ko biết nữa .

11h27 phút đêm đó

Tôi tỉnh lại , tôi mong đó là giấc mơ n nhìn các em và mọi ng tôi bit Bông đã xa tôi thật rồi

- Phực

Tôi dật kim truyền nc ở tay đứng lên gương mặt lạnh cùng đôi mắt ko còn cản xúc gì nữa , tôi ko khóc đc nữa rồi . Cơn đau nhói trong tim khiến tôi nhớ Bông

- Ck đừng vậy mà ck . Em lo lắng cầm tay tôi

- Ck ko sao . Tôi ôm em vào lòng

- Huhu ck khóc đi chứ đừng như thế vk sợ . Em khóc to

- Bố ơi con nhờ bố một việc . Tôi nhìn bố nuôi

- Uk nói đi con . Bố nuôi nói

- Ngay đêm nay bố có thể thuê cho con một chiếc máy bay ko ? Con muốn vào nam ngay bây giờ . Tôi nhìn bằng đôi mắt lạ lẫm lần đầu mọi ng thấy tôi như vậy

- Để mai đc ko con giờ đêm rồi . Bố nuôi nói

- Bố gọi đi con muốn ngay bây giờ . Tôi nói

- Nhưng con đang đau ko tiện đi lại mà K . Mẹ tôi lo lắng nhìn tôi

- Mình để con đi , đó là việc cần với con nó , bố ủng hộ con . Bố tôi nói

- Con cảm ơn bố . Tôi nói

- Cho tao bao thuốc . Tôi nhìn thằng V nói

Đẩy nhẹ em ra tôi chám thuốc hút ánh mắt thẫn thờ

- Giờ ngay ko đc con ak phải 4h sáng mới đi đc . Bố tôi nói khi gọi điện xong

- Vâng cũng đc , con và toàn bộ vk con với bạn con sẽ đi có ai nữa ko ? Tôi hỏi

- Ukm bố mẹ sẽ đi với con . Bố mẹ tôi nói

- Cả bố mẹ nữa . Bố mẹ vk cũng vậy

- Tất nhiên bố và mẹ con cũng sẽ đi rồi . Bố nuôi nói

- Cảm ơn mọi ng . Nc mắt tôi rơi n môi nở nụ cười bit ơn các bậc sinh thành đi cùng đến gặp ng vk tôi .

- Đợi anh nhé Bông . Tôi mỉm cười nói mà nc mắt cứ rơi ra

- Huhu ck ơi ck đừng vậy để YN đi thanh thản đi ck . Em nói

- Phải đó anh , chúng em cũng thương yêu YN như trong nhà ai cũng đau buồn n anh phải mạnh mẽ lên ko YN ko yên tâm đâu anh ak . Hx nói trong tiếng khóc

- Sao Bông lại nghĩ quẩn như vậy hả moik ng ? Vk anh tốt vậy mà lại thông minh xinh đẹp như thế sao lại nỡ bỏ rơi anh và mọi ng . Tôi lau nc mắt ngửa mặt hút thuốc hỏi các em

- Anh cứ thế này sao YN nhắm mắt đc hả anh ? Em khóc nhìn tôi

- Con lên bình tĩnh đi con , YN mất rồi ai cũng buồn n ng đã mất rồi ko sống lại đc nữa con hãy để con bé ra đi mỉm cười con ah . Mẹ tôi nói

- Bông nói mãi yêu con mà mẹ còn nói cả đời chỉ yêu con ko xa con vậy sao thế này ? Có phải vì con mà Bông mất ko hả mẹ ? Là con ko lên gặp Bông là con ko lên nhận lời yêu em ấy huhu là con sai Bông ơi anh xin lỗi . Tôi ôm chặt em khóc

- Anh đừng nói vậy mà , gặp anh là thời gian hạnh phúc và vui vẻ nhất của YN , YN đã nói với bọn em vậy chúng em tin Bông ko hối hận về gặp và têu anh đâu , anh đừng trách bản thân nữa . N khóc nói

- Vui vẻ , hp thì sao ? Vì anh mà Bông mất nếu ko gặp anh có lẽ em ấy giờ đang sống cuộc sống bình thường rồi ko phải ra đi uất ức thế này . Tôi nghẹn ngào nói càng ôm em chặt hơn

Mọi ng im lặng ko ai nói gì chỉ xúc động theo tôi . Tôi sau một lúc cũng đã trở lại trạng thái im lặng đáng sợ đôi mắt vô hồn dựa vào giường ôm em n nc mắt vẫn rơi . Cả đêm đó ko ai ngủ cả chỉ thức nói chuyện với nhau . Tôi kể cho mọi ng nghe về Bông từ lúc mới gặp Bông đáng yêu thế nào đến khi Bông khóc tỏ tình cùng tôi trong đêm . Vừa kể nc mắt tôi vừa rơi , ko một ai ko khóc cả , ng bố mạnh mẽ của tôi và em cùng bố nuôi cũng quay mặt đi che dấu những giọ nc mắt rơi xuống . Em dựa trong lòng tôi khóc theo , các em dấm dứt khóc , bọn bạn cũng ko kìm đc chạy ra ngoài khóc cả .

Cả căn phòng chỉ có tiếng kể nghẹn ngào cùng nc mắt của tôi về Bông và những tiếng khíc của các em . Tôi kể rất nhiu và hỏi mọi ng cũng rất nhiu , Bông vậy tốt ko ? Đáng yêu ko ? Và lúc nào cũng là những cái gật đầu . Và cuối cùng là câu nói " vậy tại sao Bông lại nhẫn tâm bỏ con " . Một câu hỏi ko ai đam trả lời chỉ nhìn tôi buồn động viên tôi .