“Bảo họ đừng đánh nữa.” Tôi nói với Lý Trọng Mạnh.
“Đây là con đường cô ta tự mình chọn, không phải sao?” Lúc Lý Trọng Mạnh, ánh mắt vẫn dịu dàng như cũ.
Giống như, người bị đánh, không có chút quan hệ nào với anh ta.
Tôi vội vàng: “Thế nhưng trong bụng cô ta là con của anh.”
Tôi không đồng tình với Tề Lam, thế nhưng, đứa trẻ kia vô tội, không phải sao?
Hơn nữa, có lẽ trong đáy lòng tôi, hi vọng Tề Lam và Lý Trọng Mạnh thật sự có chút gì đó.
Lý Trọng Mạnh nhìn về phía tôi, bình tĩnh nói: “Em cũng có thể có con với anh, không phải sao?”
“Tôi…” Tôi ngừng một chút, trong lòng ngổn ngang.
Lý Hào Kiệt đứng ở bên nãy giờ, bỗng đứng dậy, kéo lấy tôi nói: “Chú ba, dưa chín ép sẽ không ngọt, lẽ nào chú không biết sao?”
Hai người lôi kéo ở đây, bên kia, Tề Lam bị đánh mặt mày đau khổ.
Thấy tình hình bên này, mặt cô ta trở nên dữ tợn, nói với Lý Trọng Mạnh: “Ông chủ, ông chủ, đừng đánh nữa, đây là con của ông đó, ông không nhớ ông ôm tôi nói yêu tôi sao? Lẽ nào những thứ đó đều là giả? Lần đầu tiên của tôi là dành cho ông, tại sao…”
“Ừ, người tôi yêu là Lan.” Lý Trọng Mạnh nhìn về phía cô ta, nhàn nhạt nói.
Chỉ là một câu, tôi bỗng hiểu rồi.
Tôi nhìn Lý Trọng Mạnh: “Người anh yêu là Mộc Lan, anh và Tề Lam, chỉ là vì bọn họ đều tên là Lan, đúng không?”
Lý Trọng Mạnh nhìn về phía tôi, trong mắt có chút ngoài ý muốn, nhưng rất nhanh trở nên dịu dàng: “Đừng nói linh tinh, người anh yêu là em.”
“Không!” Tôi hất tay ra: “Anh không yêu em, anh càng không yêu cô ta, anh vốn nguyện ý ở bên cô ta, chỉ là vì anh có nhu cầu, là cô ta có thể thỏa mãn anh gọi Lam, sau đó mới có người thật sự đáp lời!”
Lúc này, Tề Lam đã bị đánh đau tới không nói nên lời.
Quần dưới chân cô ta, toàn là máu đỏ.
Đứa trẻ không còn nữa rồi.
Hai tên vệ sĩ thấy như vậy, mặc dù Lý Trọng Mạnh không nói gì, nhưng bọn họ vẫn dừng lại.
Lúc này, Tề Lam cũng nghe thấy lời tôi, đột nhiên không nói gì nữa.
Lý Trọng Mạnh cười dịu dàng: “Không phải, anh yêu em, Mộc Lan đã là chuyện của quá khứ, là người không có quan hệ với anh nữa.”
“Anh không cần lừa mình dối người nữa.” Tôi nhìn Lý Trọng Mạnh, nói: “Thầy nói rồi, hoa nở vào xuân nên bẻ sớm, đừng đợi mai sau bẻ nhánh tàn.”
Khi tôi nói những câu này, Lý Hào Kiệt nắm tay tôi, rõ ràng chặt hơn một chút.
Lý Trọng Mạnh cúi đầu, dường như chần chừ một chút, rồi nói: “Anh không yêu cô ấy.”
“Vì sao anh cứ lừa mình dối…”
“Anh nói rồi, anh không yêu cô ấy!” Lý Trọng Mạnh đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt là sự dữ tợn trước nay tôi chưa từng thấy: “Anh nói rồi, anh không yêu cô ấy, anh chỉ là lợi dụng cô ấy mà thôi, anh căn bản chưa từng yêu cô ấy! Người anh yêu là em. Tiểu Điệp, anh yêu em!”
“Anh…”
“Đủ rồi, chú ba.” Vào lúc Lý Trọng Mạnh hoảng hốt, Lý Hào Kiệt trực tiếp kéo tôi ra, bảo vệ tôi sau lưng anh.
Sau đó lấy điện thoại gọi 115.
Lý Trọng Mạnh nhìn tôi: “Tiểu Điệp, vì sao em vẫn chọn nó? Anh tính toán lâu như vậy, cuối cùng vì em, từ bỏ Hào Thiên, từ bỏ bao nhiêu thứ, vì sao em vẫn chọn nó? Vì sao em không chịu chọn anh một lần?”
Giọng anh đau khổ đến thế.
“Yêu em, vậy lúc phát sinh quan hệ với Tề Lam, anh sớm đã nên có chút áy náy, nhưng anh không có, không phải sao? Hơn nữa càng ngày càng trắng trợn. Yêu một người, không phải như vậy.” Tôi nhìn Lý Trọng Mạnh: “Tất cả những gì anh làm, chỉ là tự mình cảm động mà thôi, còn về yêu ai, anh vĩnh viễn cũng không lừa được bản thân mình.”
“Anh yêu em!” Lý Trọng Mạnh nhào về phía tôi.
Nhưng lại bị Lý Hào Kiệt chặn lại.
Tôi rời khỏi phía sau Lý Hào Kiệt, rời khỏi vòng bảo vệ của anh, nhìn Lý Trọng Mạnh: “Anh Mạnh, anh đối xử với em rất tốt, thế nhưng, có lẽ anh nên tỉnh táo một chút, nghĩ cho rõ anh muốn cái gì, không nên bị thù hận che mờ hai mắt.”
“Anh muốn em.” Lý Trọng Mạnh không nói hai lời, ôm lấy tôi.
Sau đó bắt đầu điên cuồng hôn tôi.
Đây là một con người khác của anh mà tôi chưa từng thấy, anh giữ chặt tôi, liều mạng hôn tôi.
Tôi cắn chặt hàm muốn trốn thoát, anh lại liều chết không theo.
Lý Hào Kiệt ở một bên, trực tiếp đấm tới.
Đây là lần thứ mấy bọn họ đánh nhau rồi?
Tôi cũng không nhớ nữa.
Lúc này, vệ sĩ ném Tề Lam xuống, trực tiếp vây lại, mà lúc này, dì Trần cũng mở cửa ra.
Ngoài cửa, càng nhiều người đi vào, quây kín bọn họ.
Nhất thời, cả phòng khách chật kín người.
“Được rồi! Dừng lại!” Tôi bị dọa sợ rồi.
Cứ tiếp tục như vậy, nhất định sẽ có thương vong.
Thế nhưng, lúc này, Lý Trọng Mạnh đứng ở đó, khóe miệng lộ ra nụ cười dữ tợn: “Gϊếŧ chú đi, gϊếŧ chú rồi, độc trên người Thiểm Thiểm, sẽ không ai giải được.”
Lời của anh ta, khiến tôi không rét mà run.
Tôi nhìn Lý Trọng Mạnh: “Trên người Thiểm thật sự có…”
“Có, chỉ là loại độc này có thời kì ủ bệnh, vắc-xin phòng bệnh cũng chỉ mình anh có.” Lý Trọng Mạnh nhìn về phía tôi, nghiêm túc nói: “Vốn loại độc này ủ bệnh ở người trưởng thành ít nhất là 10 năm, nhưng ở trên người trẻ em, vì bọn chúng trưởng thành rất nhanh, máu huyết tuần hoàn cũng nhanh, thời gian có lẽ ngắn hơn một chút, có lẽ Thiểm Thiểm khoảng 7 – 8 tuổi, hay 10 tuổi, sẽ có vấn đề.”
“Nói dối!” Tôi cứng ngắc đứng ở đó.
Lý Trọng Mạnh nhìn tôi, vẻ dữ tợn trên mặt trở thành bình tĩnh: “Đúng vậy, anh lừa em đó.”
Tôi ngơ ngác.
Anh ta nhìn về phía tôi, trong mắt mang vài phần ung dung: “Để xem em có dám mang Thiểm Thiểm ra đánh cược không, chuyện lừa dối này, chỉ có 50/50 mà thôi.”
“Chú ấy không có thứ đó, đi với anh.” Lý Hào Kiệt kéo tôi.
Lý Trọng Mạnh không nói gì.
Chỉ là khóe miệng cười dịu dàng.
Vẫn như lúc trước.
Tôi không thấy chút kẽ hở nào trên mặt anh ta, dường như anh ta đang nói chuyện gì đó không quan trọng lắm.
Lòng tôi cực kì mâu thuẫn.
Tin ai đây?
Thật sự là 50/50 sao, tôi có nên mang Thiểm Thiểm ra đặt cược?
Tôi nhìn về phía Lý Trọng Mạnh, không cam lòng hỏi lại lần nữa: “Anh sẽ không làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy với Thiểm Thiểm, đúng không?”
“Đúng.” Sắc mặt Lý Trọng Mạnh vẫn như cũ, hơi gật đầu.
Anh ta như vậy, mới khiến tôi sợ nhất.
Lời càng ít, kẽ hở cũng càng ít.
“Anh… Anh nói thật đúng không?” Tôi càng căng thẳng.
Tôi nên làm thế nào?
Thiểm Thiểm phải vài năm nữa mới có triệu chứng, tôi làm sao cược đây?
Tôi không muốn cược.
Lý Trọng Mạnh nhìn tôi, trên mặt lộ ra nụ cười ung dung: “Vậy về bên tôi, chúng ta mãi mãi bên nhau, chỉ cần mãi mãi bên nhau, nó sẽ không có chuyện gì.”
“…” Tôi đứng yên tại chỗ, muốn vì Thiểm Thiểm mà bước lên một bước.
Thế nhưng, hai chân tôi lúc này dường như nặng ngàn cân.
Tôi nhìn Lý Trọng Mạnh, trong đầu, toàn bộ là sự yêu thương mà anh ta dành cho Thiểm Thiểm.
Tôi nghĩ, một người cho dù nhẫn tâm điên cuồng hơn nữa, cũng sẽ không đến mức làm như thế.
Ít nhất, cũng không xuống tay với một đứa trẻ con.
Nghĩ đến đây, tôi lắc đầu, lùi một bước về bên cạnh Lý Hào Kiệt, nhìn Lý Trọng Mạnh nói: “Em cược 50% còn lại, em cược, anh không hề làm gì Thiểm Thiểm!”