Một lát sau, Quý Đình Đình mang đồ ăn đã làm xong ra ngoài, Lương Diễn Chiếu uống một hớp nước chanh, ngay sau đó đập vào mắt anh là hình ảnh cô hầu nhỏ ăn mặc hở hang đang bắt đầu lau nhà.
Cô đẩy cây lau nhà vô cùng chăm chú, bờ mông vểnh cao cao, thậm chí trong lúc cô đi đi lại lại, Lương Diễn Chiếu còn phát hiện bên trong cô mặc chính là quần chữ T, sợi dây ren mỏng manh đang siết chặt khe mông, ngăn cách hai cánh mông trắng như tuyết.
Ồ, đúng là một cô hầu nhỏ dâʍ đãиɠ, không ngờ lại mặc quần chữ T đi làm nha.
Lương Diễn Chiếu cười khẽ, mặt không đổi sắc nhìn cô hầu nhỏ bé từng chút từng chút lau đến trước mặt anh.
Sàn nhà dưới bàn ăn đã được lau sạch sẽ, thế nhưng chủ nhân không hề hành động, dường như có chút không giống như trong bộ phim vừa rồi.
Vì thế, Quý Đình Đình đành mỉm cười nói: "Chủ nhân, phiền ngài nâng một chân lên."
Lương Diễn Chiếu vẫn không nhấc chân, song anh lại hơi mở chân ra rồi thản nhiên nói: "Tiến đến lau đi."
Cái này. . .
Quý Đình Đình chẳng còn cách nào, cô đành phải chen vào giữa hai chân anh và bàn ăn, bắt đầu nghiêm túc lau sàn nhà dưới chân anh.
Đẩy vài cái, Quý Đình Đình có cảm giác một bàn tay đang lôi kéo dây quần chữ T trên mông cô, kéo mạnh đến mức tiểu hạch và hoa huyệt phía trước tê ngứa không chịu được.
"Ưm ~" Cô kiềm lòng không đậu rêи ɾỉ thành tiếng, "Chủ nhân ~ Ôi ~"
Cặp mông sung mãn trắng như tuyết của cô vểnh lên trước mặt anh, ngón tay Lương Diễn Chiếu nhẹ nhàng vuốt ve trước cửa huyệt, đồng thời vỗ một cái lên mông cô, lạnh nhạt ra lệnh: "Tiếp tục lau nhà, không lau sạch tối nay không được ngủ."
"Dạ, chủ nhân."
Vậy nên, cô hầu nhỏ tiếp tục đẩy cây lau nhà, rõ ràng sàn nhà đã sáng bóng đến nỗi soi thấy bóng người, nhưng cô vẫn không dám lơ là, tiếp tục cần mẫn lau chùi.
Sau lưng, Lương Diễn Chiếu đã tách hai cánh hoa cô ra, sau đó duỗi đầu ngón tay cắm vào trong.
Ngón tay anh vừa thon vừa dài, tuy không thô to bằng gậy thịt, nhưng lại linh hoạt hơn nhiều.
Anh không vào thẳng ra thẳng mà là uốn lượn mò mẫm từng tấc thịt mềm trong tiểu huyệt cô.
"A ~ Chủ nhân ~" Cô hầu nhỏ mất khống chế hét ầm lên, bàn tay nắm cán cây lau nhà chẳng còn chút sức.
Động tác tay Lương Diễn Chiếu càng lúc càng nhanh, tập trung tấn công chỗ mẫn cảm nhất trong tiểu huyệt cô, hơn nữa tay còn lại cũng dùng sức bóp mông cô.
Cảm giác vừa đau vừa ngứa, cô hầu nhỏ sướиɠ đến nỗi cả người run rẩy, "Ôi ~ Chủ nhân ~ sướиɠ quá ~ a a ~"
Trong tích tắc này, tiểu nữ bộc đạt cao triều, một luồng dâʍ ɖị©ɧ nóng bỏng phun đầy trên tay và trước ngực Lương Diễn Chiếu.
Kéo cô xoay người lại, đổi thành tư thế mặt đối mặt, Lương Diễn Chiếu chỉ một mảng lớn dâʍ ŧᏂủy̠ chảy từ hoa huyệt dọc theo đùi rồi đọng lại trên mặt đất, anh bất mãn nói: "Nhìn xem, em lau nhà chẳng sạch chút nào."
"Dạ," Tiểu nữ bộc nhìn thấy vũng nước trên sàn nhà, cô sợ đến mức run lên, vội vàng nói: "Chủ nhân, thật xin lỗi, do em làm việc mất tập trung, xin ngài đừng trách phạt."
Lương Diễn Chiếu nhẹ nhàng gật đầu, sắc mặt vô cùng nghiêm túc, anh nói: "Phải trừng phạt em thích đáng mới được."
Tròng mắt khẽ đảo, đột nhiên anh lạnh giọng, "Quỳ xuống!"
Cô hầu nhỏ sợ hãi lập tức quỳ xuống, thoáng chốc, từ góc độ Lương Diễn Chiếu nhìn sang có thể thấy hơn phân nửa bầu ngực sữa và khe ngực sâu thăm thẳm, sóng sánh mãnh liệt, cực kỳ mê người.
Lương Diễn Chiếu rời khỏi bàn ăn, anh đi đến sofa ngồi xuống rồi thản nhiên nói: "Làm cho anh sảng khoái, anh sẽ tha thứ cho em."
"Dạ, chủ nhân."
Nghe thế, cô hầu nhỏ không dám đứng lên, cô giữ nguyên tư thế quỳ di chuyển từng bước một đến sofa.
May mắn vừa rồi sàn nhà được lau rất sạch sẽ, chẳng hề bẩn chút nào.
Lương Diễn Chiếu ngồi trên sofa, thân người hơi ngả ra sau dựa vào thành ghế, hai chân thon dài duỗi thẳng, tựa như mình rất thảnh thơi tự tại.
Bởi vì quỳ di chuyển, cho nên đầu gối và eo phải dùng sức, qυầи ɭóŧ chữ T của cô hầu nhỏ lại siết vào sâu một chút, tiểu hạch ngứa ngáy, thật mong có người an ủi.
Song cô không dám cầu xin chủ nhân trợ giúp, dù sao bây giờ làm chủ nhân thoải mái là quan trọng nhất.
Lặng lẽ nhìn theo tầm mắt chủ nhân, cô nhìn về phía TV, trong màn hình, cô gái trẻ đang từng ngụm từng ngụm phun ra nuốt vào gậy thịt người đàn ông, ăn hết sức vui vẻ.
Vì thế cô hầu nhỏ cũng học theo, cô quỳ gối giữa hai chân Lương Diễn Chiếu, sau đó cởϊ qυầи dài phía ngoài và đồ lót bên trong ra.
Gậy thịt lớn đang ở trạng thái nửa mềm nửa cứng,cô hầu duỗi bàn tay nhỏ bé chậm rãi khuấy động, từ qυყ đầυ bóng loáng đến thân gậy nổi đầy gân xanh, động tác tuần hoàn, đương nhiên hai túi ngọc cũng không hề bị lãng quên, cô dùng bàn tay còn lại dịu dàng vỗ về chúng nó.
Chưa đầy một lát, ngay tại lúc gậy thịt của chủ nhân đã lớn hơn một vòng trong tay cô, qυყ đầυ bỗng nảy lên một cái, giống như đang chờ đợi để được thoải mái nhiều hơn nữa.
cô hầu nhỏ duỗi cái lưỡi phơn phớt hồng ra liếʍ nhẹ lên qυყ đầυ một cái, ừm, qυყ đầυ chủ nhân có hương vị sữa tắm, cô khó lòng kiềm chế mà há miệng, từ từ ngậm lấy.
Gậy thịt chủ nhân vừa dài vừa thô, còn lớn hơn người đàn ông trong phim.
So sánh như vậy, cô có cảm giác mình hạnh phúc hơn cô hầu trong phim rất nhiều.
Dùng đầu lưỡi linh hoạt liếʍ toàn bộ gậy thịt một vòng, cô hầu nhỏ mới khẽ ngẩng đầu lên, thấy đôi mắt đẹp của chủ nhân đã không còn lạnh nhạt như vừa rồi, hẳn là đang hưởng thụ, cô cảm nhận được vẻ tán thưởng của anh.
Nhưng vẫn muốn xác nhận một chút, vì vậy cô vừa ngậm gậy thịt vừa cất tiếng hỏi mơ hồ không rõ: "Chủ nhân, dùng sức thế này ngài có hài lòng không?"
Lương Diễn Chiếu vươn tay vuốt lại mấy sợi tóc lòa xòa trước trán cô, anh nhẹ nhàng gật đầu, "Cứ như vậy, miệng há to một chút, ngậm sâu thêm chút nữa."
"Dạ, chủ nhân." Nhận được lời khen ngợi, cô cực kỳ vui vẻ, nở nụ cười tự tin sau đó tiếp tục hầu hạ.
Tiếng thở dốc quanh quẩn trong phòng, đến từ nam chính trong phim.
Còn người đàn ông của cô hầu nhỏ, tuy thỉnh thoảng anh cũng hừ nhẹ một tiếng, nhưng so với người đàn ông trong phim, phản ứng của anh vẫn bình thản hơn rất nhiều.
cô hầu hơi nhụt chí, cô không muốn kém cỏi hơn người hầu trong phim, "Chủ nhân, làm sao ngài mới có thể thoải mái hơn ạ?"
Lương Diễn Chiếu cười khẽ một tiếng, anh nói: "Ngồi lên đây."
Dứt lời, anh chỉ chỉ vào gậy thịt đã cực kỳ thô cứng của mình.
Cô hầu nhỏ đã hiểu, vì thế cô đứng lên, giang rộng hai chân, ngồi lên đùi chủ nhân, để gậy thịt của chủ nhân nhắm ngay miệng hoa huyệt rồi vịn vai anh từ từ ngồi xuống.
"A ~" Vừa mới đi vào được một chút, cô hầu đã chịu không nổi, lớn tiếng rêи ɾỉ.
So với tư thế bình thường nam trên nữ dưới, tư thế hiện tại vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, gậy thịt thẳng đường cắm vào nơi sâu nhất, cô có cảm giác bụng của mình sắp bị đâm lủng.
Hoa huyệt đã ướt đẫm từ lâu, vì thế gậy thịt thuận lợi đâm đến cùng.
Lương Diễn Chiếu đẩy viền ren trước ngực sang một bên, dùng sức xoa nắn nhũ thịt trắng nõn của cô, nhìn nó biến hóa đủ mọi hình dạng trong tay mình.
Đồng thời, sau khi gậy thịt lớn hoàn toàn tiến vào, anh nhẹ nhàng vân vê đầu nhũ cô rồi ra lệnh: "Tự mình động."
"Dạ, chủ nhân."
Cô hầu ngoan ngoãn nghe lời, lập tức vịn chặt bả vai rộng lớn mạnh mẽ của chủ nhân, cao thấp nhấp nhô.
Theo động tác của cô, hai bầu nhũ trắng như tuyết cũng trập trùng dao động, sóng sánh trong không trung, vô cùng bắt mắt.
Rõ ràng là cô gái lãnh cảm, thế nhưng hết lần này đến lần khác không biết thẹn thùng đắm chìm trong du͙© vọиɠ, chủ động tích cực, khó lòng kìm chế.
Lương Diễn Chiếu híp mắt nhìn, bàn tay vuốt ve đầu nhũ càng ngày càng dùng sức.
"A ~ Aha ~"
Bất kể là nâng mông lên hay là ngồi phịch xuống, vách thịt chặt chẽ lúc nào cũng có thể cảm nhận rõ ràng gân xanh chằng chịt quấn quanh gậy thịt chủ nhân, cô sung sướиɠ không thể tả, lại ma sát, mỗi một giây đều là giày vò.
"Ôi ~ Chủ nhân ~ xin lỗi, em. . . Em không còn sức nữa."
Rốt cuộc, sau khi cố gắng nhấp nhô lên xuống chừng mười cái, cô hầu bé nhỏ đã dừng động tác, ngồi im trên gậy thịt thô to của chủ nhân, không ngừng thở hổn hển.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~