Được Lương Diễn Chiếu nhắc nhở, Quý Đình Đình mới cảm thấy toàn thân dinh dính khó chịu, cho nên cô gật đầu nói: "Vậy bác sĩ Lương cứ tự nhiên, em đi tắm."
"Ừ." Lương Diễn Chiếu đáp.
Đợi sau khi Quý Đình Đình cầm quần áo vào nhà vệ sinh, anh mới đi vào phòng cô, quan sát khắp nơi một lượt.
Lại nói, thật ra anh đã từng thấy qua phòng cô rồi, trong lần gọi video cho cô trước đó.
Anh còn nhớ rõ, cô ngoan ngoãn nằm trên giường nghe theo lời hướng dẫn của anh, tự an ủi đến cao trào.
Thậm chí ngay cả màu sắc drap giường, anh vẫn nhớ như in.
Hôm nay drap giường màu xanh da trời, phía trên còn điểm tô mấy đám mây màu trắng.
Lương Diễn Chiếu nằm đè lên trên những đám mây trắng đó, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Một lát sau, Quý Đình Đình tắm xong đi ra.
Cô vẫn mặc bộ váy ngủ hoa nhỏ li ti nền màu lam hôm gọi video, bởi vì bác sĩ Lương ở trong nhà, cho nên bên trong cô mặc thêm nội y.
"Bác sĩ Lương." Cô đi ra phòng khách tìm Lương Diễn Chiếu, nhưng lại không tìm được.
Ban công, phòng bếp, cũng không thấy dáng anh.
Cuối cùng, cô đi đến phòng ngủ.
Quả nhiên, bác sĩ Lương đang nằm trên giường cô, nửa thân trên trần trụi dán sát vào drap giường mà ngày thường cô vẫn ngủ, đôi chân dài thoải mái dang rộng, khiến cho giường ngủ của cô thoáng chốc trở nên rất nhỏ.
"Bác sĩ Lương, anh đã ngủ chưa?" Quý Đình Đình đứng ở cuối giường hỏi.
"Chưa." Lương Diễn Chiếu nhẹ nhàng mở mắt ra, ánh mắt vô cùng thanh tĩnh nhìn cô.
"Ồ."
Lương Diễn Chiếu nhìn từ đầu đến chân cô một lượt, anh khẽ cau mày, "Đây là váy ngủ em hay mặc?"
"Còn có mấy bộ nữa."
"Đều là kiểu dáng này?"
"Dạ."
Được rồi, Lương Diễn Chiếu bất đắc dĩ, tối hôm qua quên mua mấy bộ váy ngủ cho cô, là lỗi của anh.
Anh ngồi dậy tựa vào đầu giường, sau đó vỗ vỗ khoảng trống bên cạnh mình, gọi cô: "Tới đây."
"Dạ." Quý Đình Đình cởi dép lê, lên giường, nằm xuống bên cạnh anh.
Trong nháy mắt, hơi thở mát lạnh của thiếu nữ sau khi tắm tràn ngập trong không khí, khiến người ta say mê.
"Máʏ яυиɠ ở chỗ nào?"
"Trong túi sách." Quý Đình Đình trả lời, đồ vật này quá nhạy cảm, cô không dám để lại ở bệnh viện
Túi sách đặt ở tủ đầu giường, tay Lương Diễn Chiếu dài, dễ dàng vươn tới lấy được.
Anh nhìn gương mặt đã tẩy trang trắng như trứng gà bóc của Quý Đình Đình rồi ra lệnh: "Cởi váy ngủ ra, chúng ta tiếp tục bài tập lúc sáu giờ của em."
Bài tập lúc sáu giờ. . .
Nháy mắt, mặt Quý Đình Đình đỏ như tôm luộc.
Điều này có nghĩa là. . . Cô phải tự an ủi trước mặt bác sĩ Lương?
Mấy ngày nay, tuy cô đều tự an ủi theo hướng dẫn của bác sĩ Lương, nhưng mà lần nào cũng chỉ có một thân một mình cô, còn bây giờ, phải làm trước mặt bác sĩ Lương?
Có điều cô không dám từ chối, sợ bác sĩ Lương sẽ không vui.
Dù sau anh cũng vì bệnh tình của cô mà không trở về nhà, đến nhà cô ở để tiện hướng dẫn, sao cô lại có thể không biết xấu hổ, cứ thẹn thùng hoài như vậy chứ?
Thế là, Quý Đình Đình đành cởi bộ váy ngủ mới mặc cách đây không lâu ra.
Thoáng chốc, toàn thân tuyết trắng chỉ còn lại qυầи ɭóŧ và áo bra hoàn toàn xuất hiện trước mặt Lương Diễn Chiếu.
Bộ nội y tối nay cô mặc chính là bộ có họa tiết rằn ri mà Lương Diễn Chiếu chọn cho cô bữa trước, kiểu dáng đơn giản nhưng vô cùng tôn màu da, đồng thời, mặc trên người có một vẻ đẹp hoang dã khó nói.
Yết hầu Lương Diễn Chiếu giật giật, anh thản nhiên đưa máʏ яυиɠ cho Quý Đình Đình, "Bắt đầu đi!"
Quý Đình Đình đưa tay nhận lấy, mở máy run lên, nhắm ngay một bên ngực lộ ra bên ngoài, bắt đầu kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Dấu vết ban ngày để lại đã nhạt đi một ít, bây giờ vì gậy rung, lại đỏ thêm một chút.
Cách nội y ma sát một lát, Quý Đình Đình vén áo bra sang một bên, lộ ra đầu nhũ xinh xắn nõn nà, sau đó, cô dùng đầu gậy hình son môi màu đỏ, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đầu nhũ.
"A ~" Quý Đình Đình nhỏ giọng rêи ɾỉ, phần eo cũng bắt đầu đung đua.
Mái tóc dài đen nhánh như thác đổ theo động tác vặn vẹo của cô, rơi tán loạn trên nền drap màu xanh lam, xinh đẹp như rong biển.
"Đình Đình ngoan, đừng chỉ đùa bỡn một bên đầu nhũ, bên kia cũng rất muốn đấy." Lương Diễn Chiếu cười nhẹ nhắc nhở cô.
"Dạ ~" Quý Đình Đình nghe lời di chuyển gậy rung sang bên kia, thỏa mãn cơn khó chịu cho đầu nhũ bên đây, tiếng cô rêи ɾỉ càng lúc càng lớn.
Cách lớp áo bra, hơn nửa bầu ngực bị bao bọc chặt chẽ không thấy rõ hình dạng, Lương Diễn Chiếu bỗng ra lệnh: "Đình Đình ngoan, cởϊ áσ bra ra, để tôi nhìn rõ một chút."
Nghe thế, Quý Đình Đình vòng tay ra sau lưng, cởi bỏ móc áo bra.
Ngay lập tức, hai bầu ngực đã nở rộ của cô nhảy bật ra ngoài.
Vừa giống hai quả đào mật, vừa giống đôi chim bồ câu trắng, run run rẩy rẩy, khiến người ta yêu thương.
Lương Diễn Chiếu cầm lòng không đặng, anh đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve, cảm nhận độ đàn hồi của nó.
Đồng thời, anh nói khẽ: "Được rồi, bây giờ sờ tiểu huyệt của em đi, nơi đó bị em lạnh nhạt lâu rồi."
Tiểu huyệt vốn đã ngứa ngáy khó chịu từ lâu, nhận được chỉ thị của bác sĩ Lương, cô vội vàng chuyển gậy rung xuống, cách qυầи ɭóŧ kí©ɧ ŧɧí©ɧ hạt đậu nho nhỏ nhô lên kia.
"A ~"
"Sao thế?"
"Bác sĩ Lương, em khó chịu quá."
"Ngoan, cứ tiếp tục làm theo lời tôi, lát nữa sẽ hết khó chịu." Lương Diễn Chiếu nhào nặn bầu ngực cô rồi dịu dàng dụ dỗ.
"Dạ." Quý Đình Đình gật đầu lung tung, động tác trên tay vẫn tiếp tục.
Gậy rung son môi dường như là động cơ vĩnh viễn không ngừng nghỉ, liên tục kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhụy hoa mẫn cảm của cô, phần bụng dưới bằng phẳng của cô cũng run run theo, dâʍ ŧᏂủy̠ phun ra khỏi tiểu huyệt hết dòng này đến dòng khác.
" A a ~ Aha ~" Động tác trên tay Quý Đình Đình không dám dừng lại, nhưng mà lực rung của gậy quá lớn, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến nỗi cô liên tục vặn vẹo uốn qua uốn lại trên giường.
"Bác sĩ Lương, giúp em. . . " Cô run rẩy cầu xin anh giúp đỡ.
Kỳ thật Lương Diễn Chiếu đã mất khống chế từ lâu, nghe thế, anh trực tiếp đứng lên, nhanh chóng cởϊ qυầи lót đã ướt đẫm của cô ra, sau đó đầu anh vùi vào giữa hai chân cô, đồng thời, chân của anh cũng mở ra biên độ lớn, đặt hai bên mặt cô.
"Bác sĩ Lương. . . " Quý Đình Đình giật mình, ngay bờ môi cô chính là gậy thịt đã cứng rắn của anh, khoảng cách cực gần.
Tuy cách lớp quần, song gậy thịt không ngừng dựng đứng lên.
"Thả nó ra, học theo động tác của tôi, an ủi nó." Nói xong, Lương Diễn Chiếu thè lưỡi liếʍ lên nhụy hoa đã sưng đỏ của cô một cái.
"A ~" Cả người Quý Đình Đình run rẩy, cô sợ hãi thét lên, bởi vì quá mức kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nước mắt tràn ra khỏi mi.
"Mau lên!" Vừa nói xong, Lương Diễn Chiếu lại cắn lên nhụy hoa của cô một cái, vừa đau vừa ngứa.
"A ~ ha. . . Làm ngay đây ~" Quý Đình Đình thét chói tai, cô không dám ngây người nữa mà vội vàng cởi cả quần đùi và qυầи ɭóŧ bác sĩ Lương, giải phóng cho tiểu quái thú của anh.
Tiếp theo, cô thử hé môi, liếʍ nhẹ nó một cái.
Lưỡi vừa mới tiếp xúc với qυყ đầυ trơn bóng, gậy thịt bác sĩ Lương đã nhanh như chớp xông vào khoang miệng mềm mại ấm áp của Quý Đình Đình, sâu tận gốc rễ.
"Khụ khụ ~" Quý Đình Đình không hề chuẩn bị, suýt chút nữa đã bị sặc.
"Đình Đình ngoan, từ từ thè lưỡi ra liếʍ nó, mυ'ŧ nó, giống thế này. . . " Dưới thân, Lương Diễn Chiếu vừa nói vừa thè lưỡi ra, liếʍ mạnh lên miệng huyệt của cô.
"A ~" Quý Đình Đình nào chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ cực lớn như vậy, cô run run rẩy rẩy tiết dâʍ ŧᏂủy̠, đúng lúc Lương Diễn Chiếu há môi đón lấy rồi nuốt xuống.
Cùng lúc đó, gậy thịt của anh bắt đầu di chuyển trong miệng cô, dồn ép Quý Đình Đình không thể không há to miệng tiếp nhận, thè lưỡi liếʍ theo hướng dẫn của anh.