Bác Sĩ Giúp Em Đi

Chương 13

Trái với thái độ thẹn thùng không biết làm sao của Quý Đình Đình, sắc mặt Lương Diễn Chiếu vô cùng bình tĩnh.

Anh cười nói: "Ừm, em rất nghe lời."

Ý nói chuyện cô nghe lời anh dặn quay lại video tự an ủi.

Quý Đình Đình mỉm cười, sau đó cô thấy Lương Diễn Chiếu vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh mình trên sofa, anh nói: "Tới đây, để tôi kiểm tra một chút."

"Dạ." Quý Đình Đình nhẹ nhàng đi tới rồi ngồi xuống.

Lương Diễn Chiếu xoay người lại, anh chỉ dẫn: "Ngoan, nằm xuống."

Đợi Quý Đình Đình nằm xuống sofa rộng thênh thang xong, Lương Diễn Chiếu mới cúi đầu xuống, ngón tay thon dài chậm rãi cởi từng cúc áo của cô.

Cúc áo nhanh chóng được cởi ra, áo bra màu tím trên người Quý Đình Đình lập tức xuất hiện trước mặt Lương Diễn Chiếu.

Chất vải tơ lụa, màu sắc tím sậm, làm nổi bật làn da trắng nõn nà trước ngực cô, giống y như trong tưởng tượng của anh ----- Quyến rũ tràn ngập hương vị phụ nữ.

Ngón tay Lương Diễn Chiếu cách lớp vải vẽ vòng tròn quanh đầu nhũ của cô, anh cười nhẹ: "Em mặc bộ nội y này cực kỳ đẹp, đủ khiến bất cứ người đàn ông nào điên cuồng."

Đương nhiên. . . Kể cả anh.

Ngay sau đó, bàn tay anh bắt đầu hoạt động, đẩy áo bra lên trên, nháy mắt, đầu nhũ bị gậy rung đùa bỡn đến sưng đỏ nhảy bật ra ngoài.

Lương Diễn Chiếu nhẹ nhàng phủ lên trên, dùng sức cực dịu dàng xoa nắn, anh hỏi cô: "Đau không?"

"Không đau." Quý Đình Đình lắc đầu.

"Bé ngoan."

Dứt lời, Lương Diễn Chiếu cúi đầu hôn lên đầu nhũ cô một cái, nụ hôn đó khiến Quý Đình Đình run run rẩy rẩy.

"Để tôi kiểm tra tiểu huyệt của em xem thế nào. . ."

Vừa nói, ngón tay Lương Diễn Chiếu vừa trượt xuống dưới, len lỏi vào giữa hai chân cô.

"Bé ngoan, qυầи ɭóŧ em ướt rồi."

Lương Diễn Chiếu mỉm cười nói, anh nhìn thẳng vào mắt cô, giọng điệu mang theo vẻ trêu đùa.

"Bác sĩ Lương, em. . ."

Bị anh nhìn chằm chằm, Quý Đình Đình vô cùng xấu hổ, nhưng cô lại không biết phải nói gì.

"Bây giờ, mức độ chấp nhận cơ thể mình của em đã rất cao, em đã có thể hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ bản thân tự mang tới. Những lúc ở chung với bạn trai, em có tiếp xúc với thân thể đối phương không?"

"Có." Quý Đình Đình thẹn thùng gật đầu.

Sau lớp kính, mắt Lương Diễn Chiếu lóe lên một tia ánh sáng lạnh lẽo, song anh che giấu rất tốt.

Anh hỏi tiếp: "Đến mức độ nào?"

"Hôn môi."

"Sau đó thì sao?"

"Ôm."

"Ồ. . . Thế em đã chạm vào vật đó của đàn ông bao giờ chưa?"

Quý Đình Đình sợ hãi kêu lên một tiếng, cô vội vàng lắc đầu, "Chưa."

Thật ra, trước đây khi kí©ɧ ŧìиɧ nở rộ, Trần Dương đã từng lấy vật kia ra, muốn cô sờ, muốn cô hôn.

Nhưng mà, chỉ mới liếc nhìn cô đã cảm thấy nó quá xấu xí, sau đó cô không thể nào vượt qua rào cản tâm lý của mình được.

Nghe thế, Lương Diễn Chiếu cười thỏa mãn, tiếp theo đó, ngay trước mặt Quý Đình Đình, anh ung dung cởi bỏ thắt lưng, kéo khóa quần tây xuống.

Chớp mắt, vật nam tính nằm trong qυầи ɭóŧ xuất hiện rõ mồn một trước mặt Quý Đình Đình.

"A a a a a!" Quý Đình Đình hoảng hốt dời quay mặt sang chỗ khác.

"Ngoan, nếu muốn chữa khỏi chứng lãnh đạm của em, ngoại trừ tiếp nhận cơ thể mình, em còn phải học cách tiếp nhận cơ thể đàn ông."

Sau lưng, Lương Diễn Chiếu nhẹ nhàng dụ dỗ.

"Quay lại đây, thử làm quen với nó, thích nó, như vậy mới có lợi cho bệnh tình của em."

Anh vừa nói vừa cầm tay Quý Đình Đình, để cô sờ vào giữa đũng quần mình.

Không còn cách nào, Quý Đình Đình đành phải xoay đầu lại.

Mặt đỏ bừng, cô nhìn theo tay mình, trong tay cô chính là vật nam tính vừa to vừa thô của bác sĩ Lương.

"Cảm giác thế nào." Bác sĩ Lương nhẹ giọng hỏi cô.

"Rất nóng, rất cứng, còn. . . Thô nữa." Quý Đình Đình thật thà nói ra cảm nhận của bản thân.

"Ồ. . . " Lương Diễn Chiếu cười khẽ.

Mấy từ này, có thể lấy lòng bất kỳ một người đàn ông nào không thể nghi ngờ, đương nhiên, trong đó có cả anh.

"Sợ không?"

"Không."

"Buồn nôn không?"

"Cũng không."

"Vậy tốt rồi, bây giờ em thử cởϊ qυầи lót của tôi, giải thoát cho nó." Lương Diễn Chiếu trầm giọng dẫn dắt.

"Dạ."

Quý Đình Đình nghe theo, dựa vào lời chỉ dẫn của anh, cô kéo qυầи ɭóŧ anh xuống.

Ngay lập tức, gậy thịt của bác sĩ Lương thoát khỏi trói buộc nhảy ra ngoài.

Nó tựa như quái thú, "Bộp" một tiếng đánh lên tay Quý Đình Đình.

"A~" Quý Đình Đình không kịp đề phòng, cô bối rối rụt tay lại, giống như bị phỏng.

"Ngoan, đừng sợ."

Lương Diễn Chiếu trấn an bằng cách sờ lên ngực cô, tiếp theo, anh cầm tay cô đặt lên gậy thịt của mình, từng bước dạy dỗ.

"Thứ em sờ lúc này là bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của phái nam, còn gọi là dươиɠ ѵậŧ, chức năng chủ yếu là bài tiết nướ© ŧıểυ, bắn tinh và tiến hành giao phối. Thấy lỗ tròn nhỏ phía trên này không? Đây là lỗ niệu đạo, tϊиɧ ɖϊ©h͙ cũng được bắn ra từ chỗ này."

Vừa nói, Lương Diễn Chiếu vừa dẫn dắt tay Quý Đình Đình sờ lên lỗ nhỏ của bản thân mình.

Ngón tay trắng nõn non mềm vuốt ve chỗ đó, hết sờ rồi ấn, anh chịu không nổi, hầu kết trượt lên trượt xuống, bỗng chốc, gậy thịt to hơn một vòng.

"Khối này tròn tròn này gọi là qυყ đầυ, phần nối tiếp với qυყ đầυ là thân dươиɠ ѵậŧ."

Bàn tay Lương Diễn Chiếu phủ lên bàn tay nhỏ bé của cô, chậm rãi vỗ về chơi đùa.

"Bình thường dươиɠ ѵậŧ luôn ở trạng thái mềm, chỉ khi đàn ông hứng tình thì mới hoàn toàn cứng lên."

Nghe xong câu nói đó, Quý Đình Đình xấu hổ đỏ mặt.

Nói như thế. . . Bây giờ bác sĩ Lương đang hứng tình?

"Khụ khụ." Nói xong Lương Diễn Chiếu cũng phát hiện có chút không đúng, anh vội chữa cháy: "Dươиɠ ѵậŧ của tôi vốn đạt tiêu chuẩn khỏe mạnh nam tính, cho nên khi tiếp nhận vuốt ve nó sung huyết rồi sưng to lên là chuyện bình thường."

"Dạ."

"Còn phía dưới này là hai túi tinh hoàn, chứa đựng tϊиɧ ŧяùиɠ của đàn ông."

Nghe theo lời anh nói, Quý Đình Đình vươn tay, xoa nhẹ lên hai túi ngọc.

Ừm, hơi mềm, giống con cún con cô hai chơi đùa ngày bé.

Cô kìm lòng không đậu bóp bóp mấy cái.

"A!"

"Sao thế? Bác sĩ Lương?"

"Không sao." Lương Diễn Chiếu cắn răng, anh cười giải thích: "Đây là chỗ yếu ớt nhất của đàn ông, em không thể ra tay quá nặng."

"Ồ, ngại quá." Quý Đình Đình vội nói lời xin lỗi.

"Đừng ngại. Bây giờ, em an ủi dươиɠ ѵậŧ của tôi, khiến nó bắn ra đi."

"Dạ, chuyện đó. . . phải làm sao?"

"Làm thế này." Lương Diễn Chiếu kéo tay cô di động lên xuống, "Hiểu chưa?"

"Dạ."

Có vẻ đơn giản, Quý Đình Đình dựa theo lời anh dạy, bàn tay nhỏ bé cầm lấy gậy thịt Lương Diễn Chiếu, di động lên xuống.

"Ưm ~ Ha ~ Không tệ, cứ như vậy, rất thoải mái. . ."

Lương Diễn Chiếu vừa dứt lời, hai bầu ngực cực lớn của Quý Đình Đình cũng theo động tác tay cô mà lắc lư, anh nhịn không được đưa tay ra bóp mạnh.

"A~"

Bầu ngực bị bác sĩ Lương xoa nắn, cả người như có dòng điện xẹt quá, vừa thoải mái vừa tê ngứa, Quý Đình Đình chịu không nổi rên lên thành tiếng.

"Tăng tốc nhanh lên!" Lương Diễn Chiếu ra lệnh, đồng thời ngón tay anh cũng linh hoạt trượt vào trong qυầи ɭóŧ, xâm nhập hoa huyệt của cô.

Quả nhiên, nơi đó đã ẩm ướt hơn lúc nãy rất nhiều, dịch nhờn tuôn như suối, trong nháy mắt, ngón tay ướt đẫm.

Anh dễ dàng cắm ngón trỏ vào, sau đó từ từ rút ra.

"A ~ Bác sĩ Lương ~ Đừng mà ~"

Hoa huyệt bị vỗ về chơi đùa, Quý Đình Đình mất khống chế, hai chân giãy giụa, cảm giác tê tê ngứa ngứa cực kỳ khó chịu.

"Đừng phân tâm, tay nhanh hơn một chút."

"Ư ~ A ~ Aha ~"

Bàn tay nhỏ bé của Quý Đình Đình di chuyển nhanh hơn, đầu cô hơi ngửa ra sau, miệng không ngừng rêи ɾỉ.

"A ~"

"Ha ~"

Rốt cuộc, đầu ngón tay hai người đồng loạt tăng tốc, chưa đầy một lát, bọn họ cùng đạt cao trào.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ đậm đặc tích trữ thời gian dài của Lương Diễn Chiếu đều bắn lên tay Quý Đình Đình, thậm chí có một chút bắn lên ngực cô.

Quý Đình Đình xấu hổ muốn lau đi, thế nhưng Lương Diễn Chiếu đã ngăn cô lại.

"Nếm thử mùi vị của nó, xem có thể tiếp nhận hay không." Cao trào vừa qua, ánh mắt anh lại sâu thẩm đen như mực, mắt kính không biết bị lấy xuống từ bao giờ, cả người mang theo lực hấp dẫn chí mạng.

Quý Đình Đình vẫn chưa hồi phục tinh thần trong dư vị cao trào, cô không tự chủ bị anh đầu độc rồi, thế nên, cô đưa ngón tay dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Lương Diễn Chiếu vào miệng, chậm rãi liếʍ láp.

"Có mùi vị gì?"

"Ừm, có hơi tanh, dường như còn có mùi của nước khử trùng. . ." Quý Đình Đình trả lời cặn kẽ.

Cô gái trước mặt, tóc dài như thác nước, mặt mày ửng đỏ ngập chìm trong dư vị cao trào, thậm chí trên khóe môi còn dính chất lỏng trắng đυ.c, ở ngay trước mặt anh, cô đang ăn chính tϊиɧ ɖϊ©h͙ do anh bắn ra.

Hình ảnh trước mắt quá mức kí©ɧ ŧɧí©ɧ, ánh mắt Lương Diễn Chiếu tối sầm, không muốn kiềm chế thêm giây phút nào nữa, anh bỗng dưng hôn lên đôi môi phớt hồng của cô, giọng khàn khàn, "Vậy sao? Để tôi nếm thử."

Gần như không có cản trở, đầu lưỡi anh tiến quân thần tốc vào trong miệng cô.

Rõ ràng Quý Đình Đình vẫn ở trạng thái giật mình, cho đến khi cô lấy lại phản ứng, Lương Diễn Chiếu đã mυ'ŧ mạnh chiếc lưỡi đinh hương của cô.

"Ưm ~" Quý Đình Đình bắt đầu có cảm giác hoa huyệt mình lại ngứa.

Sao lại thế này? Chỉ là hôn môi thôi mà.

Lương Diễn Chiếu mạnh mẽ càng quét khoang miệng cô không hề kiêng nể, mãi cho đến lúc Quý Đình Đình hít thở không thông, anh mới lưu luyến buông cô ra.

"Nói bậy, rõ ràng rất ngọt."

Nếm xong ngon ngọt của cô, bác sĩ Lương cười khẽ phản bác lại lời cô vừa nói.