Bác Sĩ Giúp Em Đi

Chương 10

Quý Đình Đình đứng dậy khỏi người Lương Diễn Chiếu.

Cô hơi cúi thấp đầu, cố gắng đứng vững trước mặt anh.

Đôi con ngươi đen tuyền càng ngày càng sâu, Lương Diễn Chiếu mặt không đổi sắc ngắm nhìn từng tấc da thịt Quý Đình Đình.

Bầu ngực sung mãn nặng trĩu, như ẩn như hiện dưới lớp áo bra màu đen, quần chữ T mỏng manh vòng quanh eo cô rồi đến bụng dưới bằng phẳng, thẳng đường kéo dài xuống hoa huyệt cô, tiếp theo là tất chân lưới màu đen, khó khăn lắm mới kéo lên được hai phần ba đùi, bên trên là dây đai nối với quần chữ T.

Đối lập với nội y ren đen nóng bỏng là cơ thể trắng không tỳ vết của cô.

Gương mặt trái xoan trắng nõn, chiếc cổ thon dài tinh tế, còn có xương quai xanh xinh đẹp hoàn mỹ, phía dưới là bụng nhỏ bằng phẳng không tí mỡ thừa.

Giống như thánh nữ, lại giống như yêu nữ, dụ dỗ người ta phạm tội.

Lương Diễn Chiếu thu hết vào mắt, anh nói với cô: "Xoay người lại, em tự soi gương xem."

Quý Đình Đình ngoan ngoãn xoay người lại, trong thoáng chốc, cô nhìn thấy mình phản chiếu trong gương lớn.

Cô gái trong gương, có hơi ngượng ngùng, không dám nhìn thẳng vào cơ thể gần như trần trụi của mình.

Nhưng mà ở sau lưng, bác sĩ Lương ra lệnh một lần nữa: "Nhìn nghiêm túc, cảm nhận vẻ đẹp cơ thể em."

Lần này, Quý Đình Đình không dám thẹn thùng nữa, nàng nhìn vào gương, tự đánh giá bản thân.

Người này, là cô sao?

Xinh đẹp như vậy, gợi cảm như vậy, cô gần như không dám tin vào hai mắt mình.

"Thấy thế nào?" Lương Diễn Chiếu hỏi.

"Ừm, rất đẹp." Quý Đình Đình có chút không hiểu, ý anh hỏi là quần áo hay là thân thể cô.

Ánh mắt Lương Diễn Chiếu sáng rực nhìn chằm chằm vào phần lưng trần trụi của cô, anh hận không thể lập tức giật dây áo bra được thắt hình bươm bướm sau lưng cô xuống, càng hận không thể bất chấp xuyên qua cặp mông căng tràn nảy nở, vói vào trong hoa huyệt cô, để cho gậy thịt đã sung huyết từ lâu ăn no bụng, thỏa mãn du͙© vọиɠ.

Tuy nhiên cuối cùng, anh vẫn kiềm chế được.

Anh thong thả đứng dậy, đi đến sau lưng Quý Đình Đình, một tay ôm trọn eo cô, một tay kia cầm lấy tay cô, dẫn dắt nó vuốt ve bầu ngực nửa lộ ra ngoài nửa được áo bra bao bọc.. .

"Thân thể em rất đẹp, đây là thượng đế ban ơn. . . " Anh nhìn vào đôi mắt long lanh của cô trong gương, bàn tay phủ lên bàn tay non mềm nhỏ bé bắt đầu hoạt động, từ từ xoa nắn nụ hồng, đợi đến khi hai bên đều thẹn thùng đứng thẳng lên, bàn tay anh lập tức dời xuống, lướt qua bụng dưới, đi đến miếng vải mỏng tanh nơi quần chữ T, rồi nhẹ nhàng lôi kéo, "Em phải học yêu mến nó, cảm nhận nó, khiến cho nó sung sướиɠ. . . "

Nói xong, bàn tay đang chạm vào mảnh vải nhỏ lập tức hành động, kéo căng, thả ra, rồi lại kéo căng. . .

"A~" Quý Đình Đình không kiềm chế được mà nhẹ giọng rêи ɾỉ.

"Cảm thấy thế nào?" Lương Diễn Chiếu hôn lên cổ cô rồi nhẹ giọng hỏi.

Trong gương, đôi mắt Quý Đình Đình không còn sáng ngời nữa, mà được bao phủ bởi một tầng sương mỏng.

"Bác sĩ Lương, tôi ngứa. . . " Quý Đình Đình cắn môi thú nhận.

"Ngứa ở đâu?"

"Chỗ đó."

"Chỗ đó là chỗ nào? Nói ra đi!" Lương Diễn Chiếu dẫn dắt cô từng bước.

Có điều, động tác trên tay anh vẫn không dừng lại.

Dây đai ren bị anh kéo không mạnh không nhẹ, cùng lúc đó ở phía trên anh còn không ngừng ma sát hai nụ hoa Quý Đình Đình, bên dưới, anh lập tức kí©ɧ ŧɧí©ɧ hoa huyệt cô.

Mà ở phía sau, bờ mông bị anh ép chặt, thậm chí dây qυầи ɭóŧ còn khẽ đυ.ng chạm cúc huyệt.

"A ~ Tiểu huyệt, tiểu huyệt của tôi ngứa ~" Rốt cuộc Quý Đình Đình không nhịn nổi nữa, cô thốt lên.

Lương Diễn Chiếu cười khẽ một tiếng, anh mυ'ŧ vành tai cô, giọng khàn khàn: "Đừng sợ, bác sĩ Lương sẽ giúp em."

Nói xong, anh thả tay cô ra, ngón tay với các khớp xương thon dài di chuyển xuống dưới, nhẹ nhàng thăm dò vào hoa huyệt cô.

"Em chảy thật nhiều nước." Lương Diễn Chiếu nói nhỏ, tiếp theo, ngón tay từ từ thăm dò vào trong.

Nơi trống rỗng được lấp đầy, Quý Đình Đình mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Lúc cô đang định mở miệng nói với bác sĩ Lương là mình đã khá hơn nhiều rồi, Lương Diễn Chiếu bỗng rút ngón tay ra khỏi hoa huyệt cô, sau đó đưa lên môi cô.

"Nếm thử mùi vị khi em động tình xem nào." Anh đâm ngón tay vào môi cô, ý bảo cô há miệng.

Đôi mày thanh tú của Quý Đình Đình cau lại, "Bẩn lắm."

"Buổi sáng tôi đâu ngại bẩn, bây giờ em lại ngại?" Lương Diễn Chiếu hỏi.

Thoáng cái, Quý Đình Đình nhớ tới hình ảnh anh kề môi hôn lên hoa huyệt mình.

Được rồi, cô nhíu mày, đôi môi anh đào khẽ mở.

Trong nháy mắt, ngón tay Lương Diễn Chiếu xông vào miệng cô.

Móng tay anh được cắt tỉa vô cùng sạch sẽ, không có móng tay dài, cũng không có vết xước, đúng là bàn tay tiêu chuẩn của bác sĩ.

Quý Đình Đình ngửi thấy mùi nước khử trùng quen thuộc, còn có. . . Mùi vị của hoa huyệt cô.

Cảm giác không nói nên lời, hơi ngọt, nhưng cũng hơi tanh, vị là lạ.

Ngay lập tức, cô thẹn thùng vô cùng.

Nhưng ngón tay Lương Diễn Chiếu lại hết sức linh hoạt, quấy nhiễu một phen trong miệng cô, còn tìm được chiếc lưỡi đinh hương, ép nó liếʍ láp một vòng, lúc này anh mới rút tay ra ngoài.

"Ăn ngon không?"

"Không ngon."

"Ồ. . ." Lương Diễn Chiếu cười khẽ một tiếng, hơi thở phun trên cổ Quý Đình Đình, khiến cổ cô tê tê dại dại.

Lương Diễn Chiếu bắt đầu hành động, một tay xoa nắn bầu ngực nàng, một tay cắm vào hoa huyệt nàng, anh thì thầm: "Học theo tôi, cảm nhận phản ứng của cơ thể em, cảm nhận xem động tác và lực đạo thế nào mới khiến em thoải mái nhất."

Dứt lời, cách lớp vải ren, anh nhẹ nhàng bóp đôi gò bồng đào đầy đặn trong chốc lát, sau đó anh đẩy áo ren sang một bên, khiến đỉnh hồng của cô lộ ra ngoài.

Ngón cái và ngón trỏ bắt lấy đỉnh hồng, hoặc nặng hoặc nhẹ véo xoắn.

Mà bàn tay bên dưới lập tức tìm đến hạt châu bí ẩn trốn trong hai mảnh thịt trai, cùng lúc đó một ngón tay cắm sâu vào mật huyệt, đâm vào rút ra.

Hình ảnh trước mắt thật sự quá dâʍ đãиɠ, Quý Đình Đình nhìn bản thân mình trong gương, cô đang bị bác sĩ Lương quần áo chỉnh tề khinh bạc, dẫn đến tâm sinh lý đều bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ thật lớn.

"A ~ ưm a ~ ha ~" Cô run rẩy tựa vào lòng Lương Diễn Chiếu.

Thấy cả người cô hiện lên một màu hồng nhạt, tròng mắt sáng lấp lánh nhuộm màu tìиɧ ɖu͙© rõ ràng, động tác trên tay Lương Diễn Chiếu bắt đầu nhanh hơn, có điều ngón tay đâm thọc mới mấy chục cái, Quý Đình Đình đã không chịu nổi, cả người cô giật giật, hoa huyệt phun ra lượng lớn dâʍ ɖị©ɧ, bắn hết lên mặt gương phía trước.

Nhất thời, cả người cô như bị rút đi toàn bộ sức lực, nếu không phải đang tựa vào lòng Lương Diễn Chiếu, cô sẽ xụi lơ trên mặt đất ngay lập tức.

Mà sau khi Lương Diễn Chiếu bế cô đặt lên ghế, anh liếc nhìn đũng quần ngày càng bành trướng của mình, anh nhịn không được cười khổ một tiếng, sau đó vội vàng nói với Quý Đình Đình: "Hai bộ còn lại không cần thử, tôi ra bên ngoài chờ em." Nói xong anh nhanh chóng mở cửa bước ra ngoài.