Mê Hoặc

Chương 27: Lần phá thân khó quên (H)

Khi Phong Vũ cầm vật đang sưng thô to chọc vào miệng huyệt nhỏ xinh xắn, Kiều Nhiễm cau mày, cắn môi kiềm chế không rên lên vì đau.

Động tác của người đàn ông rất dịu dàng, tiến vào từng chút một, tận lực khiến cho cô bớt đau đớn, nhưng dù như vậy thì Kiều Nhiễm vẫn đau đến mức chảy nước mắt.

Dươиɠ ѵậŧ của Phong Vũ quá thô to, kéo căng huyệt nhỏ phấn nộn đến cực hạn, khiến miệng huyệt hơi trắng bệch. Anh cũng không chịu nổi, nhục huyệt căng chặt hung hăng xoắn lấy dươиɠ ѵậŧ sưng to, như có vô số cái miệng nhỏ nhắn đang mυ'ŧ vào.

Rốt cuộc cũng cắm vào toàn bộ, một dòng máu đỏ chảy ra từ nơi hai người đang kết hợp.

Huyệt nhỏ chặt khít ấm áp và ẩm ướt, Phong Vũ thở dài một tiếng, săn sóc Kiều Nhiễm nên chịu đựng không nhúc nhích, khuôn mặt anh tuấn hơi vặn vẹo.

Kiều Nhiễm đau đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, hai tay túm lấy ghế sô pha dưới thân, cắn môi nhịn đau không lên tiếng. Phong Vũ nhìn mà đau lòng, hai bàn tay to nắm hai bầu ngực vểnh lên nhẹ nhàng vuốt ve, đầu ngón tay khảy hai đầu nhũ hoa dựng thẳng, kí©ɧ ŧɧí©ɧ điểm mẫn cảm của cô.

Phía dưới vừa trướng lại đau, nhưng không bao lâu sau từ sâu bên trong một đợt tê dại lan ra, đau đớn dần dần nhường chỗ, nhục huyệt chảy ra một mảng nước lớn.

Kiều Nhiễm buông cánh môi bị cắn đến trắng nhợt ra, nhìn vẻ mặt người đàn ông đang ẩn nhẫn vì cô, giật giật mông nhỏ, nhẹ giọng ra lệnh: “Làm em.”

Lúc này Kiều Nhiễm đặc biệt câu hồn, khuôn mặt nhỏ nhắn còn vương nước mắt hé nở một nụ cười yếu ớt, hai tròng mắt ngập nước híp lại, kiêu ngạo khiến người ta trầm mê.

Trong trái tim, trong mắt Phong Vũ đều là cô, cây côn ŧᏂịŧ phía dưới cũng đã nhẫn nhịn tới cực hạn. Anh nghiêng đầu cẩn thận hôn lên bắp đùi trắng nõn của cô, ưỡn hông nhẹ nhàng ra vào hai cái, đợi huyệt nhỏ một lần nữa trở nên ướŧ áŧ mới chậm rãi thọc vào rút ra.

Dươиɠ ѵậŧ thô to ra vào trong nhục huyệt nhỏ hẹp, nhẹ nhàng rút ra rồi lại đâm vào thật mạnh, qυყ đầυ phá vỡ lớp thịt non mềm, thọc sâu vào trong.

Điểm G của Kiều Nhiễm tương đối nông, gậy thịt của Phong Vũ vừa to lại dài, bên ngoài gân xanh nổi lên, thoạt nhìn vô cùng dữ tợn, mỗi lần chuyển động nhô lên gân xanh sẽ cọ vào cạnh điểm G, sau vài lượt cảm giác tê dại bắt đầu thay thế trướng đau. Kiều Nhiễm ôm lấy cánh tay rắn chắc của anh khẽ rêи ɾỉ.

“Ưm… Quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ… A a a…”

Huyệt nhỏ mềm mại ngập nước chưa từng được thăm dò qua mẫn cảm đến cực điểm, bị làm mấy chục lần liền chảy nước róc rách, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt khó chống đỡ trào dâng, những ngón tay của Kiều Nhiễm lộn xộn cào lên cánh tay anh, ngực cô ưỡn lên, run rẩy tới cao trào.

Cảm giác bị làm đến cao trào khác hẳn với tự mình kí©ɧ ŧɧí©ɧ âm đế, kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn, thoải mái hơn.

Kiều Nhiễm xụi lơ trên ghế, nhẹ nhàng thở dốc, híp mắt nhìn người đàn ông trên người mình.

Phong Vũ nghiến răng, hai mắt ửng đỏ, huyệt nhỏ của Kiều Nhiễm quá mất hồn, vừa ướt lại chặt, hung hăng vặn xoắn gậy thịt nhạy cảm.

Một dòng điện chạy thẳng từ dươиɠ ѵậŧ đến khắp toàn thân, khiến ngực anh cũng mềm đi.

Trong thủy huyệt dường như có một cột xoáy hút lấy qυყ đầυ mẫn cảm. Phong Vũ nắm lấy hai chân trắng nõn của Kiều Nhiễm hung hăng cắm vào mấy cái, không nhịn được chợt xuất ra.

Giật giật vài cái, vật kia vừa thô lại lớn, cảm giác quá mạnh mẽ khiến Kiều Nhiễm rõ ràng biết được nó bắn tinh.

Hiển nhiên không ngờ anh lại ra nhanh như vậy, Kiều Nhiễm chống tay vào sô pha nâng thân mình lên, cúi đầu nhìn chỗ gắn kết chặt chẽ giữa hai người, lại nhìn thoáng qua khuôn mặt đen hơn đít nồi của người đàn ông, môi vểnh lên, cực lực khống chế ý cười.