Ăn cơm tối xong, Kiều Nhiễm lấy bộ váy ngủ ra. Trước đây bởi vì Phong Vũ trở lại, sợ không thuận tiện nên cô cất đi, giờ lấy ra mặc chính là muốn cho anh xem.
Sau khi thay váy ngủ, Kiều Nhiễm đứng trước gương lớn xoay trái xoay phải.
Bầu ngực cao thẳng giống như hai trái đào run rẩy nảy lên, cổ váy trễ xuống thật thấp, lộ ra một mảng da thịt lớn trắng nõn.
“Cũng không tồi.”
Kiều Nhiễm rất hài lòng với thành quả này, trở lại bàn giả bộ học chờ Phong Vũ tới.
Quả nhiên đến 11 giờ, người đàn ông tắm rửa xong liền gõ cửa phòng cô bưng lên một cốc sữa ấm.
Kiều Nhiễm ngồi ở bàn học không quay đầu lại, tóc dài đen như mực xổ tung trên lưng, váy ngủ trắng hơi lệch, lộ ra vòng eo mảnh khảnh.
Phong Vũ đi đến bên cạnh cô, đặt sữa lên góc bàn, theo thường lệ căn dặn: “Nghỉ ngơi sớm một chút.”
Kiều Nhiễm cúi đầu đáp lời, làm bộ vô tình hất tóc đằng trước ra khỏi ngực.
Phong Vũ thuận theo tự nhiên nhìn về phía cô, vừa thấy liền sững sờ tại chỗ.
Liếc mắt một cái đều là da thịt mềm mại sáng bóng, hai bầu ngực hoàn mỹ mê người dựng thẳng trắng nõn, đầṳ ѵú bị vải cọ xát hơi dựng đứng lên, hương thơm thanh khiết của cơ thể thiếu nữ lan tới mũi anh, chui vào trong tim anh.
Phong Vũ nhìn đến xuất thần, tim đập bình bịch, đôi mắt dán chặt vào hai bầu ngực không dứt ra được.
Kiều Nhiễm không chút nào để ý, tiếp tục làm bài, dường như chưa từng quan tâm tới ánh mắt anh.
Thẳng đến khi dưới háng trướng đến đau nhức, Phong Vũ mới hoàn hồn, chật vật bước ra ngoài.
Tiếng đóng cửa vang lên, Kiều Nhiễm buông bút uống một ngụm sữa, ngậm một ngụm trong miệng dùng đầu lưỡi khuấy đảo rồi mới nuốt xuống.
“Không biết tϊиɧ ɖϊ©h͙ và sữa bò cái nào khó uống hơn.”
Kiều Nhiễm buông cốc, liếʍ môi dưới, xoay đầu liếc về phía cửa.
Cô không thích sữa bò, nhưng vì dinh dưỡng nên mỗi ngày sẽ uống một cốc. Tựa như cô không yêu Phong Vũ nhưng vì thân thể gợi cảm của anh mà dụ dỗ anh.
Đêm khuya, Phong Vũ nằm trên giường vuốt ve dươиɠ ѵậŧ đang đứng thẳng dưới hạ thân, trong đầu tràn ngập hình ảnh thân hình mỹ lệ của Kiều Nhiễm.
Cho dù đã nhắc nhở mình không thể thương nhớ cô bé ấy, nhưng thân thể lại luôn thành thật nổi lên phản ứng bởi cô.
Trong đầu anh, thiếu nữ mặc một chiếc váy trắng hai dây, nằm dưới thân để anh thô bạo ra vào thỏa thích, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo phiếm hồng, hai mắt mê ly nhìn anh, miệng phát ra tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào.
Kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt trào dâng, động tác tay của Phong Vũ nhanh hơn, tưởng tượng đến việc dâʍ ɭσạи với chính con gái hờ của mình.
Một lúc sau, anh cố kìm nén rên lên một tiếng, ngửa đầu nhắm chặt mắt, bắn đầy tay.
Cách một bức tường, trong phòng, Kiều Nhiễm nghe hơi thở thô ráp của anh, sờ soạng cô bé ướŧ áŧ dầm dề của mình, thân thể trống rỗng đầy khát khao. Cô rút ngón tay dính đầy dâʍ ɖị©ɧ ra, thầm nghĩ: Chờ chút đi, sớm muộn cũng sẽ ăn anh.
Hôm sau, Phong Vũ dậy sớm nấu cơm, việc hoang đường tối qua anh đã cố đè nén ở đáy lòng, không dám nhớ lại.
Kiều Nhiễm ăn bữa sáng anh làm, nhìn khuôn mặt điển trai nặng nề của anh, tâm tình cực kỳ tốt.
Phong Vũ ngồi đối diện buồn bực ăn xong liền cúi đầu xem điện thoại.
Chờ Kiều Nhiễm ăn no, anh đứng dậy thu dọn bàn ăn rồi cầm chìa khóa xe đưa cô đi học.
Dọc đường hai người chưa hề nói chuyện. Phong Vũ rối rắm trong lòng, anh luôn không nhịn được bị Kiều Nhiễm hấp dẫn, chuyện này không ổn, anh phải đến văn phòng cảnh sát ở một thời gian. Nhưng nghĩ tới lời hứa của mình nói muốn đưa cô đi học, hai luồng suy nghĩ xáo trộn trong não, khiến anh rối rắm.