Mê Hoặc

Chương 22

Phàn Sảng tuyệt vọng ngồi thụp xuống đất, lưng vẫn tựa vào thân cây, run rẩy kêu rên thảm thiết.

Kiều Nhiễm nghe phiền lòng, lạnh lùng nói: “Câm miệng! Những lời này là từ trong miệng cậu mà ra, nếu dám làm thì phải dám chịu hậu quả.”

Phàn Sảng khóc đến trôi cả đất, hạ thân ướt đẫm bị gió thổi qua lạnh căm. Cô ta khép lại hai chân, nghẹn ngào nói: “Tớ, tớ không nên tung tin vịt về các cậu, tớ thực sự không ngờ sẽ lớn chuyện như vậy, xin lỗi xin lỗi xin lỗi.”

Phàn Sảng khóc nước mắt nước mũi nhòe nhoẹt trên mặt, Cao Dương ghê tởm lùi về sau một bước. Kiều Nhiễm cũng cảm thấy thật phiền phức, cô rất xem thường những người như vậy, lúc bịa đặt thì nói thả cửa, núp sau lưng người khác cho rằng chẳng sao cả, đến khi bị túm được thì lại giở cái đức hạnh này ra khiến cho người ta xem thường.

“Được rồi, cậu đi đi, chuyện này dừng ở đây, đừng có mưu đồ mách cho thầy giáo. Cao Dương không đánh cậu, trên người cậu một vết thương cũng không có, nói ra cũng chẳng ai tin, huống hồ hết thảy đều là báo ứng do cậu ăn nói bậy bạ, đừng để cho tôi nghe được cậu loạn ngôn, nếu không hậu quả cậu không muốn biết đâu, hiểu chưa?”

Kiều Nhiễm cảnh cáo một phen rồi thả cô ta đi.

Phàn Sảng chịu ơn khóc lóc chạy ra ngoài, cô ta không còn mặt mũi nào mặc quần ướt nướ© ŧıểυ ở trong trường, chạy thẳng về nhà.

Kiều Nhiễm dẫn Cao Dương đi một con đường nhỏ khác rời khỏi đó, tránh bị phát hiện, đến lúc ấy Cao Dương lại bị phê bình.

“Cảm ơn cậu.”

Đến khu lớp học, Kiều Nhiễm trịnh trọng cảm ơn Cao Dương. Kỳ thật chuyện hôm nay cậu ta vốn dĩ không cần đi quản, nếu xử lý không tốt sẽ dễ dàng bị Phàn Sảng trả đũa, đã sắp thi đại học rồi, bị xử phạt không phải chuyện đùa.

Cao Dương cất thắt lưng đi, gãi gãi đầu, cổ hơi đỏ.

“Được rồi, cậu với tớ cảm ơn cái gì. Nếu không phải vì tớ thổ lộ với cậu thì cũng sẽ không bị cô ta thấy.”

Kiều Nhiễm chợt phát hiện nam sinh này cũng rất đáng yêu, dễ dàng thẹn thùng như vậy sao!

“Hôm khác mời cậu ăn cơm, sắp tốt nghiệp rồi, cậu phải tới trường chuyên biệt đúng không, cố lên!”

Nói xong Kiều Nhiễm bước vào khu lớp học trước, Cao Dương đứng tại chỗ si ngốc nhìn theo bóng hình cô, trong lòng âm thầm thề, nhất định phải cố gắng thật tốt, chờ một ngày xứng đôi với cô sẽ theo đuổi cô!

Buổi tối Phong Vũ tới đón Kiều Nhiễm về nhà. Cô vừa lên xe anh liền cho cô một cái hộp.

Kiều Nhiễm nhận lấy, hỏi: “Cái gì vậy?”

“Mở ra nhìn xem!”

Kiều Nhiễm mở hộp ra, bên trong là một chiếc điện thoại di động hot nhất hiện nay.

Kiều Nhiễm mở vỏ bao lấy ra chiếc điện thoại trắng, xem xét một chút, hơi ngạc nhiên.

“Sao tự nhiên lại đưa điện thoại cho cháu?”

Phong Vũ vừa lái xe vừa nói: “Không liên lạc được với cháu rất phiền. Trường học có cấm mang điện thoại không? Nhớ giấu kỹ, đừng để bị phát hiện.”

Không ngờ có thể nghe được lời này từ miệng người chính trực như anh, Kiều Nhiễm không nhịn được cười.

Phong Vũ nghiêng đầu nhìn cô, cô gái nhỏ cười lên rất đẹp, giống như hàn mai nở rộ, nõn nà rực rỡ.

“Cười cái gì?”

“Chú đang dạy hư cháu đấy.”

Phong Vũ nắm tay lái, biện hộ: “Chú chỉ suy nghĩ cho sự an toàn của cháu thôi, có việc thì trực tiếp gọi điện cho chú, lưu số lại đi.”

Kiều Nhiễm mở điện thoại lên, lưu số điện thoại của anh vào, chỗ tên liên lạc ghi lão nam nhân.

Lưu xong Kiều Nhiễm nhìn danh bạ chỉ có mỗi mình ‘lão nam nhân’, cười cười.

Phong Vũ nghi hoặc nhìn cô, cho rằng cô hào hứng vì được tặng quà, anh dời mắt, thầm nghĩ: “Thật đúng là cô gái nhỏ.”