Mê Hoặc

Chương 20: Nghĩ đến chú tự "an ủi"

Trong phòng tắm, Kiều Nhiễm nhẹ nhàng ngửi ngửi, trong không khí tràn ngập mùi sữa tắm thơm mát, nhưng đồng thời còn thoáng một thứ mùi tanh nồng đậm, người đàn ông dường như muốn dùng mùi sữa tắm che giấu mùi vị này, nhưng không ngờ rằng bị cô ngửi được.

Lúc tắm rửa tâm tình của Kiều Nhiễm rất tốt, tốt đến nỗi ở trong căn phòng tắm còn lưu lại mùi hương của Phong Vũ tự thỏa mãn mình.

Cô rất ít khi chạm xuống bên dưới, nhưng mọi người đều có du͙© vọиɠ, lần đầu tiên cô sờ

lên chỗ trống rỗng, mềm mại, ngứa ngáy bên dưới, không ngờ kɧoáı ©ảʍ lại mãnh liệt như vậy, không tới hai phút đã ra.

Sau cao trào. Kiều Nhiễm lười biếng nằm trên giường và nghĩ, cảm giác tự an ủi cũng không tệ lắm.

Đã lâu rồi cô không thủ da^ʍ, mùi hương mạnh mẽ của người đàn ông lưu lại trong phòng tắm đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ dã ngủ đông trong cơ thể cô.

Hai chân Kiều Nhiễm tách ra, ngón tay xoa nắn, cọ xát âʍ ѵậŧ nhạy cảm, nghĩ đến hình ảnh chính mình cưỡi trên cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của Phong Vũ.

Nước chảy rơi xuống tấm lưng rắn chắc của anh, anh cầm lấy cây gậy thịt vừa dài vừa thô của mình, trong miệng gọi tên cô, nhưng lại sợ bị nghe được, chỉ có thể kiềm chế rêи ɾỉ.

“Sướиɠ quá, Phong Vũ, làm em!”

Ngón tay càng lúc càng nhanh, Kiều Nhiễm ngửa đầu rêи ɾỉ, cảm giác trống rỗng trong cơ thể vô cùng mãnh liệt, vào thời khắc này rất muốn được anh đâm vào.

“Ưm… Ba ba… Liếʍ liếʍ…”

Phong Vũ quỳ một chân trên đất, đặt chân cô lên vai mình, hai tay giữ cái mông nhỏ của cô, đầu vùi vào giữa hai chân cô nhẹ nhàng liếʍ lỗ nhỏ đầy nước.

Bé cưng, thoải mái không?

“Thoải mái… Còn muốn…”

Được, cho em.

Động tác của người đàn ông càng trở nên cuồng dã, môi lưỡi mυ'ŧ lấy hạt đậu nhỏ dâʍ đãиɠ kia, nước trong hoa huyệt chảy ra làm ướt cằm của hắn.

“A a a -----“

Kɧoáı ©ảʍ quá mức mãnh liệt, ngón tay của Kiều Nhiễm càng lúc càng nhanh, từ từ nhắm hai mắt, rêи ɾỉ lêи đỉиɦ.

“Phù…”

Cô dựa vào tường thở dốc, bộ ngực nhấp nhô dữ dội.

“Lần sau nhất định phải thật sự làm tới khô một lần.”

Sau

khi tắm rửa, dọn dẹp phòng tắm xong, Kiều Nhiễm bình tĩnh trở về phòng.

Đêm nay cô ngủ rất ngon, người đàn ông cách vách lại trằn

trọc không ngủ được.

Phong Vũ cảm thấy rất có lỗi, luân thường đạo đức dường như hóa thân thành sứ giả công lý, tấn công hành vi cầm thú tưởng tượng đến cô con gái mà anh đang trông coi.

Sau khi trời sáng, người đàn ông rời giường ra ngoài chạy bộ, gió lạnh buổi sáng thổi qua, đại não hỗn độn thanh tỉnh không ít.

Phong Vũ cắn răng nói thầm nhất định sẽ không tái phạm!

Cảm giác rung động đang ngo ngoe

rục rịch bị anh dùng Ngũ Chỉ Sơn đè xuống tận đáy lòng, ngăn chặn nó ra ngoài làm loạn.

Vận động ba giờ, Phong Vũ khôi phục lại bình tĩnh, bước vào cửa thấy Kiều Nhiễm đang nấu cơm trong phòng bếp.

Lúc gặp cô Phong Vũ hơi lúng túng không được tự nhiên, thật sự là một cô bé tốt bụng, bị anh suy nghĩ dâʍ ɭσạи, mình cũng thật đáng kinh tởm!

Sau khi khinh bỉ bản thân, Phong Vũ đi vào bếp, nhẹ nhàng nói: “Chú đến đây.”

Kiều Nhiễm quay đầu nhìn anh một cái, người đàn ông mặc áo phông, lúc này đã ướt hết, quần áo dính chặt trên người, cơ bắp hoàn hảo bên trong căng ra, trên quai hàm cương nghị có một giọt mồ hôi, vô cùng hoang dã.

Đôi chân dài bên trong chiếc quần thể thao bó sát, vật ở giữa đũng quần căng phồng, cảm giác được cổ họng cô thắt chặt.

Phong Vũ tiện tay lau mồ hôi, ngi ngờ nhìn cô hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Kiều Nhiễm liếc mắt nhìn anh, nhàn nhạt trả lời: “Bên này không cần giúp, chú đi tắm rửa đi.”

Thấy cô từ chối, Phong Vũ sờ mũi, quay người đi vào phòng tắm.

Cô gái nhỏ chắc là không chịu nổi cả người mình đổ đầy mồ hôi quá khó ngửi.